Đối diện là một hán tử nhỏ thó mặc trường sam, khuôn mặt bình thường, nhãn thần vô quang, nếu nói hắn tên Trương Tam hoặc Vương Tiểu Nhị cũng không khiến ai nghi ngờ. Triệu Quan nhìn một vòng, nhận ra gương mặt đó là kiệt tác mặt nạ da người, lòng thầm lạnh buốt, ngẩng lên thấy người ngồi chính giữa là một thanh diện nhân mặt vuông, khí độ vững vàng, hai tay đặt lên ghế, mười ngón đều trắng trẻo dài mảnh, nếu không nhìn rõ mặt, tất coi đó là tay của quý phụ nhà giàu.
Gã nhìn quanh, cùng Thanh Trúc bước vào, vòng tay hành lễ với bốn người, Kim Ngô đứng dậy đáp lễ cực kỳ cung kính: “Đại gia, nhị gia tới rồi.”
Triệu Quan gật gù, hắc y phụ nhân chỉ lạnh lùng gật đầu với mình và Thanh Trúc, hán tử nhỏ thó và thanh diện hán tử ngồi bất động, chỉ khẽ liếc, khóe môi mỉm cười, coi như đáp lễ.
Cả hai thấy bên tay trái còn hai chiếc ghế trống, liền ngồi xuống, trong phòng liền tĩnh mịch trở lại, không ai buồn lên tiếng, thậm chí liếc nhìn người khác cũng không, tựa hồ đã biết nhau nhưng không có giao tình hoặc cừu hận.
Triệu Quan nhắm mắt, thầm nhủ: “Kim Ngô là lạt ma của Tây Xưởng Tát Ca phái, nữ tử kia sắc mặt khó coi như vậy chắc thường xuyên tiếp cận độc vật, còn hán tử lùn cũng là cao thủ dùng độc, lại biết cả dịch dung thuật. Thằng cha mặt xanh võ công cực cao, khó đối phó hơn cả.” Lại nghĩ: “Năm xưa những kẻ đến Tình Phong quán sát nhân, có mấy tên ở đây? Trêи giang hồ chưa từng nghe đến chúng, e rằng đều là sát thủ bí mật.”
Hắc y phụ nhân chợt cất lên tiếng cười khó nghe như đang khóc: “Loan Đao Nhị Kiệt sao thế, chết mất một liền tự cam thoái nhượng, ngồi ghế dưới hả?”
Triệu Quan không lần ra lai lịch thị, không dám đáp liều, chỉ hừ lạnh.
Kim Ngô lại đứng lên: “Sao Hắc cô nói vậy? Kẻ giết tam gia là đại đối đầu của chúa thượng, cũng là cừu nhân chung của chúng ta. Gia sư thất thủ thụ thương tại Tung Sơn tuyệt đỉnh, đại kế của tổng quản bị ngáng trở, đều do tặc tử đó. Sẽ có ngày Tát Ca phái chúng ta lấy mạng hắn, báo cừu cho tam gia.”
Hán tử lùn chợt lên tiếng, giọng cũng bình đạm như gương mặt, dù nghe trăm lần cũng không nhận ra điểm đặc biệt: “Lăng Hạo Thiên, không ai được giết hắn, tính mệnh hắn là của ta.”
Hắc cô nhìn hắn mỉm cười, nụ cười khó coi hơn khóc: “Ôn Thần Sa lão nhị, ngươi nếm mùi của tiểu tử đó rồi hả? Mau nói xem bại trong tay hắn thế nào?” Hán tử lùn chỉ hừ lạnh không đáp.
Thanh diện nhân lên tiếng: “Hắc Quả Phụ, câm ngay cho ta.” Hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng cực kỳ uy nghiêm, Hắc Quả Phụ lập tức im miệng.
Thanh diện nhân quay sang nói với Triệu Quan: “Niếp lão đại, đến ngồi đây.” Rồi vỗ vỗ vào chiếc ghế cạnh mình. Triệu Quan đành đứng dậy, lặng lẽ ngồi xuống đó, gã không biết danh hiệu đối phương, không dám mở miệng, đành ra vẻ trong lòng không vui, chẳng muốn nói gì. Thanh diện nhân nhìn gã mỉm cười, xem ra vô cùng thân thiết: “Niếp lão đại, nghe nói huynh đệ bị mấy bà nương Bách Hoa môn bắt đi, việc này là thế nào?”
Triệu Quan hừ khẽ: “Hai huynh đệ chúng tôi định tra xét tận gốc mấy xú xương đó mới giả bộ bị bắt.”
Thanh diện nhân à một tiếng: “Vậy hả? Có lần ra gì không?”
Triệu Quan đáp: “Cũng không có gì, mấy xú nương đó muốn báo thù, tên cầm đầu là một nhóc con chừng hai mươi tuổi, còn non lắm, sao giữ nổi huynh đệ chúng tôi.”
Thanh diện nhân cười ha hả, trong lòng Triệu Quan nóng lên, thầm nhủ chắc mình để lộ sơ hở trong lời nói, ngầm nắm chặt ngô công tác trêи eo, chợt thanh diện nhân nói: “Đó mà là tin tức? Ai không biết Bách Hoa môn chủ là một tiểu tử hiếu sắc tự cho mình là phong lưu, tuổi trẻ khí thịnh, không có ì đáng bàn. Ha ha, chắc người quen cũ cứu nhị vị ra? Đừng giấu ta, mấy bà nương đó hạ thủ độc ác, hai vị nhất thời trúng độc cũng không đến nỗi mất mặt lắm đâu.”
Triệu Quan thấy hắn không nghi ngờ, lòng lỏng ra, giả bộ ho khẽ che giấu vẻ thẹn thùng, ấp ấp úng úng: “Cứu huynh đệ chúng tôi ra chính thị… chính thị vị đó… nên đa tạ huynh đệ…”
Thanh diện nhân vẫy tay: “Được rồi, tất cả đều hiểu mà.”
Triệu Quan lại ho, thầm kinh ngạc: “Hắn coi như cho qua, vậy trong bản môn có gian tế, là ai nhỉ?”
Thanh diện nhân không nói gì, chuyên tâm chăm chút mấy ngón tay, lấy một cái giũa móng tay nhỏ ra lẩm bẩm: “Các vị vất vả rồi. Bang chủ vì thế cũng phải làm bao nhiêu việc.”
Ôn Thần Sa Tận hỏi: “Đại ca, bao nhiêu việc?”
Thanh diện nhân đáp: “Hai ngàn chín trăm chín bảy.”
Ôn Thần không nói gì, thanh diện nhân lại cười: “Bản lĩnh sát nhân của Tử Thần còn hơn Ôn Thần ngươi một chút!”
Cùng lúc ngoài cửa vang lên tiếng một người: “Hồng tổng quản đáo!”
Cửa mở ra, một nam tử cao gầy chậm rãi đi vào, sáu người cùng đứng dậy, Triệu Quan thấy hắn sắc mặt hơi nhợt, cằm nhẵn nhụi, đầu đội mũ mềm, bèn nghĩ: “Chắc đây là thái giám tổng quản Hồng Thái Bình.”
Hồng Thái Bình xua tay với chúng nhân, đợi khi tất cả ngồi xuống mới nói: “Chúa thượng sắp đến, hôm nay triệu tập các vị là để tất cả cùng xuất thủ giải quyết một người.” Giọng hắn chói mà chậm, khẩu âm kinh thành cực nặng.
Thanh diện nhân hừ nhẹ: “Giải quyết một người phải cần ngần này người sao? Cứ giao cho Sa lão nhị là xong.”
Hồng Thái Bình nói: “Tư Không tiên sinh, việc này phải phiền tiên sinh chủ trì, người chúa thượng muốn giết võ công cực cao, để vạn toàn mới khiến các vị cùng phải ra tay.”
Thanh diện nhân Tư Không tiên sinh nói: “Chúa thượng muốn giết ai?”
Hồng Thái Bình cầm chén trà lên nhấp một ngụm: “Việc trêи Tung Sơn chắc các vị đều biết?”
Tư Không tiên sinh hỏi: “Là tiểu tử Lăng Hạo Thiên?”
Hồng Thái Bình chậm rãi lắc đầu: “Chúa thượng muốn tự đối phó với hắn và hai ca ca của hắn, sau việc ở Tung Sơn, Thiếu Lâm Tự phải người truy sát bản nhân, mong các vị giết kẻ đó giùm.”
Tư Không tiên sinh hầm hừ: “Giặc trọc Thiếu Lâm hả? Vậy dễ thôi.”
--- Xem tiếp hồi 177 ----