Lý Thừa Phong và Ngô Tam Thạch cùng quay đầu lại nhìn, thấy một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi, mặc áo vải thô sờn rách, hết sức lôi thôi, chính thị Lăng Hạo Thiên.
Lý Thừa Phong nhìn y, lạnh lùng nói: “Dã tiểu tử ở đâu đến đây mà dám chọc tay vào phá đám?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Tại hạ không đến đây làm loạn, xin nhị vị đừng động thủ vội, xin hay nghe tại hạ một phen.”
Lý Thừa Phong tức giận: “Ngươi dựa vào đâu? Mau tránh ra cho ta!”
Lăng Hạo Thiên nói: “Dựa vào thành ý tại hạ nén đau lòng quăng đi mấy vò rượu liền để cản trở trường đấu vô vị này.”
Ngô Tam Thạch hừ một tiếng: “Tiểu Tam nhi, chuyện này Cái Bang tự biết xử lý, cậu không cần thiết phải nhúng tay vào.”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Vãn bối không đến để giúp Cái Bang.”
Lý Thừa Phong quát: “Thế ra ngươi có quen biết với Cái Bang, thông đồng nhau đến kiếm chuyện.”
Ngô Tam Thạch nói: “Cái gì mà thông đồng với không thông đồng? Tiểu Tam nhi, cậu tránh qua một bên, xem lão ăn mày đối phó với đạo sĩ.” Trúc bổng trong tay lại điểm ra, nhắm đúng mắt Lý Thừa Phong, là chiêu “Cẩu nhãn khán nhân đê.”
Lý Thừa Phong lật trường kiếm, chém vào cổ tay Ngô Tam Thạch.
Lăng Hạo Thiên thấy hai người lại đấu tiếp bèn nhảy lên một bước, chen vào giữa hai người, trường kiếm và trúc bổng sắp đập vào người y, Lý Thừa Phong và Ngô Tam Thạch đồng loạt thu tay về, Lý Thừa Phong quát: “Mau tránh ra! Thụ thương là tự ngươi kiếm chuyện.” Ông ta phất tay áo, định đẩy Lăng Hạo Thiên văng đi, không ngờ y đứng vững vàng, tịnh không hề hấn gì. Lý Thừa Phong cảm giác trong lòng lành lạnh, lại nghe Lăng Hạo Thiên nói: “Thông Bảo, tiểu sư phụ mang vò rượu qua cho tại hạ!”
Thông Bảo lúc đó đang đứng thập thò bên ngoài, nghe gọi thì ngẩn người, vâng dạ rồi vội vàng ôm một vò rượu chạy vào đưa cho Lăng Hạo Thiên, miệng nói: “Thí chủ, rượu đây.”
Lăng Hạo Thiên đón lấy, nói với Lý Thừa Phong và Ngô Tam Thạch: “Tại hạ mời hai vị cùng ngồi xuống uống hớp rượu, mọi người bình tâm tĩnh khí phân biện thị phi rõ ràng với nhau. Nếu các vị có thể khiến tại hạ di động một bước trước khi tại hạ cạn hết vò rượu này thì khỏi cần nghe tại hạ nói nữa, cứ tiếp tục đấu đến sống chết cũng được.”
Ngô Tam Thạch nhíu mày, thầm nghĩ tiểu tử này đúng là quá cuồng vọng, lại dám nói ra những lời đao to búa lớn trước mặt hai vị cao thủ tiền bối. Lý Thừa Phong nóng lòng, không chịu được nữa, quát lớn: “Mau tránh ra!” Ông ta không muốn vô duyên vô cớ giết vãn bối, trường kiếm đâm chéo vào tay phải Lăng Hạo Thiên, định khiến y bị thương, biết khó mà lui. Lăng Hạo Thiên cơ hồ không nhìn thấy cây kiếm của Lý Thừa Phong, đưa tay mở nắp vò rượu, vừa hay tránh thoát nhát kiếm. Lý Thừa Phong hơi ngẩn ra, trường kiếm lại đâm vào vò rượu trêи tay đối thủ, Lăng Hạo Thiên không tránh, đưa vò rượu lên uống một ngụm lớn, nhát kiếm của Lý Thừa Phong lại rơi vào khoảng không.
Lý Thừa Phong thấy y dễ dàng tránh thoát hai chiêu, biết rằng y hiểu rất rõ kiếm pháp của Võ Đang, trong lòng thoáng qua làn hơi lạnh, khen: “Hảo thân thủ!” Lại vung kiếm đâm vào vò rượu. Ông ta thân là chưởng môn Võ Đang, vốn không muốn ra tay với một vãn bối nhưng Lăng Hạo Thiên thân thủ xuất kỳ, không nén nổi tò mò mới định thử xem y cao minh đến đâu, vũ động trường kiếm, quyết đánh rớt vò rượu. Hai chân Lăng Hạo Thiên quả nhiên bất động, lúc đứng thẳng người, lúc vặn lưng, lúc lách mình, thân pháp cực kỳ linh xảo, song thủ ôm vò rượu tu ừng ực. Vò rượu của y cũng vô cùng xảo diệu, lần nào cũng giơ đáy vò ra chặn lưỡi kiếm của Lý Thừa Phong, ông ta công liền tám chiêu vẫn không tài nào đánh rớt vò rượu, bất giác bật cười vang: “Hảo tiểu tử!” rồi tra kiếm vào bao, coi như nhận thua.
Khán giả thấy Lăng Hạo Thiên thể hiện võ công tinh diệu, đều lớn tiếng khen hay.
Ngô Tam Thạch mỉm cười: “Tiểu Tam nhi, lão ăn mày muốn cậu đừng nhúng tay vào, cậu không chịu nghe sao?” Trúc bổng trong tay vung lên, định đánh bật vò rượu. Đả Cẩu bổng pháp hoàn toàn dựa vào xảo kình, ông nhìn rõ động tác của Lăng Hạo Thiên, trúc bổng hóa thành một dải sáng xanh, vây chặt toàn thân y. Lăng Hạo Thiên kinh hãi, cố hết sức tránh né mới qua được hai bổng, đành gắng há miệng thật to uống rượu cho nhanh. Ngô Tam Thạch tung ra bổng thứ ba, quát: “Xem này.” Rồi đánh vò rượu văng lên không. Lăng Hạo Thiên tiện tay quăng luôn vò rượu lên, ngửa mặt há miệng, bao nhiêu rượu còn lại trong vò đều trút xuống miệng y.
Ngô Tam Thạch đành phải mỉm cười: “Coi như cậu lợi hại! Tiểu Tam nhi, cậu định nói gì thì nói mau đi.”
Lăng Hạo Thiên giơ tay đón lấy vò rượu, vòng tay cười nói: “Đa tạ Lý đạo trưởng thủ hạ lưu tình, Ngô bang chủ nhường cho.” Y biết mình chỉ dựa vào kỹ xảo mà tránh khỏi trường kiếm của Lý Thừa Phong, chẳng qua lão vì ngại thân phận, không tấn công vào nơi yếu hại, Ngô Tam Thạch lại không có lòng gây tổn thương, bằng không y làm cách nào chống nổi ngần ấy chiêu dưới đòn công kϊƈɦ của hai đại cao thủ mà vẫn uống hết vò rượu?
Lý Thừa Phong gật đầu, hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này xưng hô thế nào?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Tại hạ họ Lăng, là con thứ ba nên được gọi là Tiểu Tam nhi.”
Lý Thừa Phong cười ha hả: “Ta vốn đã nghĩ ngay tiểu huynh đệ là con của Y Hiệp, càng lớn càng giống cha.”
Lăng Hạo Thiên mỉm cười: “Hai vị đều là bằng hữu của cha tại hạ, hôm nay xảy ra xung đột, theo thiển kiến của tại hạ chỉ là hiểu lầm mà thôi. Hai vị đã ngừng tay, chi bằng nghe Tiểu Tam này phân trần một phen.”
Lý Thừa Phong nhướng mày: “Tiểu huynh đệ nói thử xem nào, sao lại hiểu lầm?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Cái Bang và Võ Đang cùng đến đây vấn tội, chắc thi thể Vương đạo trưởng và Mộc Qua trưởng lão cũng có đem lên núi. Lý đạo trưởng, tại hạ muốn xem qua di thể của Vương đạo trưởng.”
Lý Thừa Phong lúc đó cũng tâm phục y mấy phần bèn vẫy tay: “Khiêng lên đây!”
Mấy đệ tử bèn khiêng quan tài Vương Ngự Phong lên.
Lăng Hạo Thiên lại nói: “Di thể của Mộc Qua trưởng lão, tại hạ đã từng được nhìn thấy, nhưng để hai vị tin, mong Ngô bang chủ cho mang lên.”
Ngô Tam Thạch sai đệ tử đem quan tài của Mộc Qua vào trong trường.
Lăng Hạo Thiên cúi đầu xem xét thi thể Vương Ngự Phong một hồi, cẩn thận kiểm tra vết thương rồi ngẩng lên nói: “Lý đạo trưởng, Vương đạo trưởng không hề chết dưới tay Cái Bang, có người cố ý tạo ra như thế.”
Lý Thừa Phong hỏi: “Sao tiểu huynh đệ biết?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Đạo trưởng thử nhìn những vết thương của Vương đạo trưởng mà xem, tuy có nhiều vết thương do côn gây ra nhưng vết trí mệnh lại là một chưởng trúng lưng. Chưởng lực dương cương ngưng tụ, một chưởng liền chấn đứt tâm mạch, Vương đạo trưởng chết ngay đương trường, mấy vết thương bằng côn là sau khi chết mới bị đánh. Đạo trưởng thử quan sát vết thương trêи chân, tuy đánh gãy xương nhưng không có huyết ứ, hiển nhiên bị dánh sau khi chết. Vương đạo trưởng đã chết rồi, sao còn phải đánh thêm mấy côn làm gì? Phe đối đầu hiển nhiên muốn giả mạo như thế, khiến Võ Đang hiểu lầm rằng Vương đạo trưởng chết do côn trận của Cái Bang.”
Lý Thừa Phong thấy y nói cũng có lý, gật đầu liền liền. Lăng Hạo Thiên lại nói: “Kỳ thật, trước lúc nhìn thấy di thể Vương đạo trưởng, tại hạ đã đoán thế nào cũng có gì đó khuất tất trong chuyện này. Với võ công của Vương đạo trưởng, Đả Cẩu trận của Cái Bang không thể dồn ông ấy vào chỗ chết được, chỉ có Liên Hoàn đại trận mới vây khốn nổi. Nhưng đại trận phải cần tới ba mươi sáu người mới lập được, trong khi đệ tử quý phải chỉ gặp có không đầy hai chục đệ tử Cái Bang dưới chân núi, làm sao kết thành đại trận được. Hơn nữa, nếu Cái Bang thật sự muốn đối phó với Vương đạo trưởng, nhất định sẽ phái hai đại cao thủ trở nên vây công, nhưng lúc đó toàn thể các trưởng lão đều đang tụ hội ở Lạc Dương, chỉ có một mình Mộc Qua trưởng lão đến. Võ công của Mộc Qua trưởng lão cùng lắm chỉ tương đương với Vương đạo trưởng, quyết không thể vòng sau lưng bằng một chưởng đánh chết đạo trưởng được. Người giết Vương đạo trưởng, đương nhiên võ công phải cao hơn hiều.”
Lý Thừa Phong đã dần dần tin tưởng y, hỏi: “Tiểu huynh đệ cho rằng ai ra tay?”
Lăng Hạo Thiên trầm ngâm: “Người này nhiều khả năng không có cừu hận gì với Vương đạo trưởng mà với Cái Bang, rất có thể là cừu nhân của Cái Bang.”
Ngô Tam Thạch lên tiếng: “Vậy Mộc Qua chết trong tay ai?”
Lăng Hạo Thiên đến bên thi thể Mộc Qua, nói: “Mộc Qua trưởng lão cũng có nhiều vết kiếm thương trêи mình nhưng đều là giả tạo, vết trí mệnh là nhát kiếm ở ngực. Theo quan sát, có lẽ là do bội kiếm của Võ Đang gây nên, có thể đâm chính diện, nhiều khả năng là Vương đạo trưởng. Hai người quyết đấu, một phe thụ thương thất bại là chuyện thường tình, khác biệt ở chỗ trêи mình Mộc Qua trưởng lão có thêm bảy tám vết kiếm thương không cần thiết nữa, bang chủ thử coi phương hướng mấy vết kiếm thương này mà xem, đều bị đâm sau khi Mộc Qua trưởng lão ngã ngã xuống đất, nếu trưởng lão đứng thẳng ắt vết đâm không thể kiểu đó được. Kẻ này định hủy thi với mục đích tạo thành hiện trường giả, khiến người Cái Bang nghĩ rằng Mộc Qua trưởng lão bị vây công mà chết.”
Ngô Tam Thạch cùng các trưởng lão Cái Bang im lặng, chăm chú nhìn thi thể Mộc Qua, không ai nói gì.
Lăng Hạo Thiên lại nói tiếp: “Theo tại hạ đoán, sự tình có lẽ như sau. Vương đạo trưởng và Mộc Qua trưởng lão ước hẹn quyết đấu, Mộc Qua trưởng lão trúng kiếm vào ngực mà bại, Vương đạo trưởng tịnh không muốn lấy mạng ông ấy, ngược lại còn giúp băng bó, các vị xem, cạnh vết thương còn có dấu vết cầm máu và băng bó đấy thôi, chắc chắc Mộc Qua không thể chết ngay lúc đó được. Rất có thể, Vương đạo trưởng bị tập kϊƈɦ từ sau lưng, trúng chưởng mà chết, Mộc Qua trưởng lão cũng bị hắn giết. Hung thủ vốn biết chuyện Vương đạo trưởng và Mộc Qua trưởng lão quyết đấu bèn mai phục cạnh đó, nhân cơ hội xuất thủ giết người rồi hủy thi thể, muốn Cái Bang và Võ Đang hiểu lầm, đánh nhau sinh tử. Hai vị đấu với nhau lúc này, nhỡ may có người tử thương thì oán cừu càng không thể giải được. Sau đó Cái Bang và Võ Đang cứ chém qua giết lại, tạo thành một trường mưa máu gió tanh, sau cùng chả bên nào được lợi.”
Lý Thừa Phong và Ngô Tam Thạch đều lạnh buốt trong lòng, đưa mắt nhìn nhau, lại xem xét cẩn thận hai thi thể, một lúc sau, Lý Thừa Phong chậm rãi nói: “Nếu không có Lăng tam thiếu hiệp phân bày ngọn ngành, chỉ ra những chỗ nghi vấn, bọn bần đạo chắc đã bị tặc nhân che mắt, cứ mãi mù mờ.”
Ngô Tam Thạch cũng nói: “Đúng vậy. Cái chết của Mộc Qua trưởng lão chung quy lại không thể đổ lên đầu phái Võ Đang. Kể cả y có chết dưới kiếm của Vương đạo trưởng cũng là quyết đấu công bằng, bản bang không có lời gì để nói. Nhưng tên giặc có ý hủy thi lừa bịp thì Cái Bang quyết không thể bỏ qua cho hắn!”
Lý Thừa Phong phụ họa: “Bần đạo về núi điều tra cặn kẽ xem lúc đó có nhân vật nào khả nghi quanh quẩn cạnh chân núi. Ngô lão bang chủ, nếu có manh mối gì, bần đạo sẽ báo cho Cái Bang ngay.”
Ngô Tam Thạch gật đầu: “Vậy xin đa tạ!”
--- Xem tiếp hồi 92----