Lăng Hạo Thiên nhìn Thanh Tâm, Thanh Đức hai vị hòa thượng, chầm chậm nói: “Nếu quả tại hạ có lòng muốn hạ sát nhị vị thì xuất thủ lúc này là thích hợp nhất. Thế nhưng Lăng Hạo Thiên tôi là người dám làm dám chịu, là một hán tử quang minh lỗi lạc, tại hạ kính trọng đức hạnh và võ công của Thiếu Lâm cao tăng, cảm kϊƈɦ các vị đã lưu tại hạ trong chùa, chữa trị nội thương cho tại hạ, còn giúp tại hạ tiếp thọ sự giáo hóa của Phật pháp, như vậy làm sao tại hạ có thể vô cớ xuất thủ gia hại các vị? Tại hạ không giết Thanh Thánh phương trượng. Nếu tại hạ làm thế làm thế để dương danh thì lúc này cũng chẳng cần phải khăng khăng cãi chối, mà càng phải rêu rao rộng khắp, càng phải hạ sát nhị vị liền tay, rồi đi tuyên dương ra chốn giang hồ. Lại nói, nếu như ta thực lòng muốn giết phương trượng của Thiếu Lâm, quyết không thể hành động ngu xuẩn đến thể, để cho toàn tự đều biết, càng không thể để cho các vị có thể đuổi theo vây đánh. Các vị cứ tự mình suy nghĩ lại đi!”
Thanh Đức đầu óc đơn giản, không bình tĩnh nghe y nói hết, đã vội la lên: “Ngươi cứ xảo ngôn cãi bướng để làm gì vậy? Bọn ta đã ràng ràng thấy ngươi ra tay hạ sát phương trượng, ngươi còn tưởng chúng ta không nhận ra ư?”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu nói: “Người biết thuật dịch dung trong thiên hạ có thiếu gì, làm sao các người dám đoan chắc là ta làm?”
Thanh Tâm cúi đầu trầm tư một lúc, rồi nói: “Ngươi nói vậy là có kẻ cố ý bố trí để vu hại ngươi, nhưng cũng khó có khả năng đó lắm, vì hiện nay trêи giang hồ, đâu có mấy người có thể một chưởng giết chết phương trượng được chứ? Nếu không phải ngươi, thì là ai? Lăng Hạo Thiên, ngươi thực sự là đương thế kỳ tài, nhưng tính ngươi cuồng ngạo buông thả, không coi ai ra gì, ai nấy đều biết. Ngươi nếu không phải vì muốn nổi danh, thì chỉ là vì nhất thời nổi nóng xuống tay ác độc. Bất luận ra sao, nếu như ngươi không chịu trở lên núi đối chất, chúng ta chỉ có thể nhận định ngươi chính là hung thủ.”
Lăng Hạo Thiên ngửa mặt lên trời cười lớn, trong tiếng cười chứa đầy nỗi bi phẫn, rồi nói: “Tùy các người muốn nghĩ sao thì nghĩ. Muốn tiếp tục đuổi theo ta để báo thù cho phương trượng thì cứ tự tiện!” Rồi y quay mình chạy luôn xuống núi.
Thanh Đức, Thanh Tâm vẫn muốn đuổi theo, nhưng lại biết một khi Lăng Hạo Thiên thi triển tuyệt kỹ khinh công, hai người bọn họ dù có xuất toàn lực cũng không cách nào đuổi kịp, mà dù có đuổi kịp cũng không chế trụ nổi y. Hai vị hòa thượng nhất thời chẳng biết nên làm thế nào, cứ đứng ngẩn ra nơi sơn đạo nhìn bóng Lăng Hạo Thiên như ngọn gió thu dần tiêu biến ở chỗ ngoặt trêи sơn đạo.
Lăng Hạo Thiên ly khai Thiếu Thất sơn, chợt nhận ra có người đuổi theo phía sau. Y biết người phái Thiếu Lâm không thể dễ dàng buông tha cho y, nhưng cũng không dám khinh thường mà tùy tiện xuất thủ công kϊƈɦ y, nên cũng không thèm lý tới. Y rời khỏi vùng núi, đến một tiểu trấn ở Hà nam, vừa mới vào trấn đã nhìn thấy trong trà quán, khách điểmm ở hai bên đường đầy những hồng y lạt ma. Bọn họ vừa trông thấy y đều quay đầu nhìn y chằm chặp. Lăng Hạo Thiên làm như không thấy bọn họ, tùy tiện bước vào một tửu quán, gọi to: “Tiểu nhị, một hũ rượu trắng!”
Không bao lâu sau, tiểu nhị đã mang rượu đến, nói: “Rượu đến rồi. Khách quan, muốn dùng thức nhắm gì?”
Lăng Hạo Thiên ngước lên nhìn hắn: “Dùng lỗ tai nhà ngươi nhắm rượu, được chứ?”
Tên tiểu nhị biến sắc, cười gượng: “Khách quan… khách quan lại nói đùa rồi.”
Lăng Hạo Thiên hét lớn: “Muốn hạ độc với ta hả, ngươi hãy còn thiếu mười năm công phu nữa. Mau lăn đi cho ta!” Rồi chộp lấy hũ rượu ném ra ngoài cửa sổ, nện đúng vào đầu một tay lạt ma đang nhoài đầu vào cửa sổ nhìn vào. Tay lạt ma thét lên một tiếng thảm thiết, co giò chạy biến.
Tên tiểu nhị bị y dọa đến mặt mũi tái xanh, người run bần bật, từng bước từng bước lùi lại. Lăng Hạo Thiên cũng không thèm nhìn ngó gì đến y, nói tiếp: “Ta muốn rượu, mau mang rượu đến đây! Ngươi muốn giữ cái đầu trêи cổ thì nhanh tay nhanh chân lên một chút!” Tiểu nhị lật đật xoay người chạy ra nhà sau.
Lăng Hạo Thiên đợi thêm một lúc vẫn chưa thấy rượu ra, ngoài cửa lại có hơn mười tay hồng y lạt ma tiến vào, vây lấy chỗ y đang ngồi. Một tên tiểu lạt ma gầy gò cất giọng the thé nói: “Lăng Hạo Thiên, Tát Ca phái đã lệnh cho hơn trăm đệ tử vây bắt ngươi, cho dù ngươi có thoát được hôm nay, cũng không thoát được ngày mai! Ngươi hãy nhận mệnh đi!”
Lăng Hạo Thiên cười nói: “Trước mặt có sói, phía sau có hổ, hắc… hắc…, lại thêm một bầy chó dại rình rập bên mình.” Y liếc mắt về phía cửa vào nhà sau, từ lúc nào đã xuất hiện thêm tám gã hắc y, tên nào tên nấy giấu tay trong tay áo, lạnh lùng nhìn y, có cả lão giả hoàng nhãn Ưng Trảo Trâu Thất Lão trong bọn, hiển nhiên đều là những nhân vật trong Tu La Hội.
Cả bọn bấy nhiêu tên đều gườm gườm nhìn y, không nói tiếng nào. Lăng Hạo Thiên lắc đầu nói: “Xem ra hôm nay không uống được rượu rồi, không sao… không sao… Cùng lúc trông thấy bao nhiêu cái bản mặt xấu xí nhường ấy, ai còn có hứng uống rượu được chứ?” Nói rồi đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh một vòng, lạnh lùng nói: “Bọn ngươi muốn lên từng tên một, hay cả bọn nhào vào một lượt?”
Bọn lạt ma và người của Tu La Hội đưa mắt nhìn nhau, không đáp tiếng nào; bầu không khí tửu quán bỗng dưng im phăng phắc.
Lăng Hạo Thiên phủi phủi bụi trêи tay áo, nói tiếp: “Ta đã hỏi rồi đó, cho các ngươi một cơ hội. Các ngươi đã không xuất thủ, ta đi đây.” Rồi rảo bước luôn ra cửa.
Trâu Thất Lão hốt nhiên nhảy tới, vung trảo chộp vào đầu vai y. Lăng Hạo Thiên xoay người lại bảo hắn: “Trương Khiết ở phái Điểm Thương là bằng hữu của ta, ngươi đã đả thương hắn!” Hữu thủ bỗng vươn ra chộp lấy hữu trảo của Trâu Thất Lão. Trâu Thất Lão chỉ cảm thấy bàn tay đau nhói, không chịu nổi thét lên một tiếng, lật đật rút tay lại, bàn tay phải của lão nhũn ra rũ xuống, tất cả các khớp ngón, khớp bàn tay và cổ tay đều gãy nát, rống lên từng chập, ngã quỵ xuống đất, tay trái đỡ lấy cánh tay phải, gục luôn không dậy nổi.
Lăng Hạo Thiên không thèm nhìn lại, tiếp tục rảo bước ra ngoài, thấy trước cửa quan có mấy thớt ngựa, tùy tiện tháo dây buộc một thớt hắc mã, nhảy lên lưng ngựa, thong thả cưỡi đi.
Bọn lạt ma tăng và Tu La Hội đều ùa ra cửa quán nhìn theo bóng y từ từ khuất dạng, không dám lập tức đuổi theo, đến khi trong trấn nhộn nhịp trở lại, mới rối rít lên ngựa đuổi theo. Lúc bấy giờ trong tửu quán, như quả từng ấy người cùng xông lên công kϊƈɦ Lăng Hạo Thiên thì hẳn cũng có đến sáu bảy phần có thể chế trụ hoặc sát thương được y. Thế nhưng cả bọn đều bị uy thế của y chấn nhϊế͙p͙, nên không một tên nào dám ra tay động thủ trước, chỉ đành trơ mắt nhìn y cưỡi ngựa bỏ đi.
Lăng Hạo Thiên biết mình bị nhiều người rình rập như thế, nếu muốn thoát khỏi sự truy tung của bọn họ chẳng phải chuyện dễ dàng, giờ chỉ còn đợi xem một trường chiến đấu kịch liệt sẽ diễn ra khi nào và tại đâu mà thôi. Y bất cần phân biệt phương hướng, sau khi rời khỏi tiểu trấn cứ cho ngựa thẳng theo quan đạo bon nhanh, cứ thế mãi miết đến vùng núi Vương Ốc là giao giới giữa Hà Nam và Sơn Tây. Y chợt nghĩ: “Lẩn trốn trong vùng núi sẽ dễ dàng hơn.” Bèn thúc ngựa chạy vào trong rừng.
Đêm đó, y kiếm vài thứ quả rừng lót dạ, rồi tót lên một ngọn cây đại thụ nghỉ ngơi. Y đánh một giấc yên ổn đến sáng, lại cưỡi ngựa lên đường, băng rừng vượt suối, cứ đi sâu vào rừng núi. Y vốn lớn lên trong vùng núi Hổ sơn, tự thị thành thuộc cách đi lại trong rừng thế nào mà không để lại dấu vết. Cho dù có rải người đầy khắp núi để truy tầm tung tích của y, trước sau cũng không tìm thấy dáng.
Cứ như vậy đến mười ngày, y biết truy binh vẫn cứ thong dong khóa hậu đằng sau, bản thân y nếu không mau chóng tìm đường rời đi, sẽ không tránh khỏi bị chúng vây chặt trong núi này. Nếu chúng cứ tìm như vậy độ một tháng thì thế nào rồi cũng sẽ tìm ra. Y đứng trêи sườn núi đưa mắt quan sát xung quanh, thấy phía bắc là chỗ tận cùng của núi Vương Ốc, lòng thầm tính toán: “Nếu muốn xuất sơn, thế phải đi về hướng bắc.”
Y cho ngựa ra khỏi núi, xuống đến quan đạo lập tức phóng như bay. Lúc gần đến bờ Hoàng Hà, lại nghe thấy dồn dập tiếng vó ngựa từ sau đuổi tới, một đoàn hơn năm mươi người ngựa đang kéo đến. Lăng Hạo Thiên liếc nhìn về phía sau một cái, thấy phía trước là một toán hòa thượng Thiếu Lâm, chạy theo sau lại là bọn người Tu La Hội. Y càng thúc ngựa phóng nhanh hơn, đến một chỗ đất trống rộng rãi, giữa cánh đồng hoang trống trải có một tòa “tống khách đình” [1] đổ nát được dựng lên bên một cái hồ nhỏ nước xanh biêng biếc. Lăng Hạo Thiên giục ngựa qua khỏi “tống khách đình” liền nhìn thấy một đội hồng y lạt ma cưỡi ngựa chờ đón, hết thảy trêи trăm người, thì ra tên lạt ma lúc trước quả đã không thổi phồng quân số.
Lăng Hạo Thiên hít một hơi dài, thắng ngựa đứng lại, nhảy xuống đất, vỗ vỗ vào hông ngựa, nói: “Đa tạ ngươi đã bầu bạn với ta suốt mấy ngày nay, giờ hãy ngoan ngoãn đi đi!” Hắc mã hí lên một tràng dài, chạy quanh trước tiểu đình một vòng, rồi chạy tới nhập vào trong đám người ngựa.
Lăng Hạo Thiên bước vào trong tống khách đình, thấy bên trong có treo đôi câu đối cũ nát đã mất mấy chữ:
“Hải nội tồn tri kỷ,
thiên nhai nhược bỉ lân”
và
“Khách lộ thanh sơn ngoại,
hành chu lục thủy tiền” [2],
không khỏi hơi cảm thấy thê lương: “Xưa kia không biết đã có bao nhiêu người ở uống rượu tiễn biệt ở đây, rơi lệ đưa nhau. Ngày nay phong thói suy đồi, lòng người không như trước nữa, chẳng còn mấy người giữ tục lệ uống rượu tiễn bạn nên tống khách đình này mới điêu tàn như vậy. Hôm nay Tiểu Tam nhi ta vong mạng ở đây, mà chẳng có một bằng hữu tri kỷ nào đưa tiễn, chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?”
---------------------------------------------------------------------------------------------------
[1] tống khách đình: nhà nhỏ dựng dọc theo đường cái quan để người đi tiễn biệt tạm nghỉ chân, cách năm dặm gọi là “đoản đình”, cách mười dặm gọi là “trường đình”.
[2] tạm dịch nghĩa: “trong bốn bể có một người tri kỷ, dù cách phương trời lòng vẫn chẳng xa”, “ngoài núi xanh có đường cái, nước biếc phía trước tiện đi thuyền.”
livan chú:
Đây là hai câu thơ trích từ bài "Tống Đỗ thiếu phủ chi nhậm Thục Xuyên" của Vương Duy:
送杜少府之任蜀州
城闕輔三秦,
風煙望五津。
與君離別意,
同是宦遊人。
海內存知己,
天涯若比鄰。
無為在歧路,
兒女共沾巾。
Tống Đỗ thiếu phủ chi nhậm Thục Xuyên
Thành khuyết phụ Tam Tần,
Phong yên vọng Ngũ tân.
Dữ quân ly biệt ý,
Ðồng thị hoạn du nhân.
Hải nội tồn tri kỷ,
Thiên nhai nhược tỉ lân.
Vô vi tại kỳ lộ,
Nhi nữ cộng triêm cân.
Tiễn Đỗ thiếu phủ đi nhậm chức ở Thục Xuyên (Dịch: Trần Trọng San)
Tường thành gìn giữ đất Tam Tần,
Gió khói trông vời chốn Ngũ tân.
Cùng với ai kia tình cách biệt,
Ðều là đường hoạn kiếp du nhân.
Khắp trong biển, còn người tri kỷ
Ở góc trời, như xóm láng gần.
Hà tất ngậm ngùi nơi rẽ lối,
Giống tuồng nhi nữ, lệ đầy khăn.
--- Xem tiếp hồi 183 ----