Thị nữ từ từ mở mắt, đối đáp mấy câu cùng công chúa rồi bật khóc, thần sắc vô cùng hoảng sợ.
Triệu Quan hỏi: “Nàng ta nói gì? Có phải thị nữ kia đột nhiên đánh ngất nàng ta, cướp tiểu hoàng tử đi?”
Công chúa hơi kinh ngạc, ngoái nhìn gã: “Đúng vậy, đàn chủ đoán không sai chút nào.”
Triệu Quan thấy sắc mặt nàng nhợt nhạt liền nhẹ giọng: “Công chúa yên tâm, chúng không hại tiểu hoàng tử ở đây mà chỉ bắt đi chứng tỏ chúng chưa cần tính mạng của tiểu hoàng tử. Chúng ta tất có cách cứu người.”
Công chúa cúi đầu, một giọt lệ rơi trêи bàn tay trắng như ngọc, nàng lại quay ra hỏi Trịnh Khuê Dung và Phác lão đại ở ngoài cửa: “Có manh mối gì không?”
Trịnh Khuê Dung đáp: “Không có. Hung thủ hành động sạch sẽ, không để lại tung tích gì.”
Phác lão đại cũng nói: “Điện hạ, tiểu nhân đã phái người rời thôn đi tra xét, một khi có tin sẽ báo về ngay. Xin điện hạ yên tâm, dù chết tiểu nhân cũng phải cứu được tiểu hoàng tử!”
Công chúa gật đầu: “Giang đàn chủ, bản tọa vốn định mời đàn chủ ở lại bảo vệ tiểu hoàng tử, hiện tại… hiện tại… đàn chủ không có lòng tương trợ, bản tọa cũng không dám ép. Các vị mau rời khỏi đây đi.” Đoạn đứng dậy đi vào trong nhà.
Triệu Quan nhìn theo bóng dáng nàng, bên tai vang lên tiếng Trịnh Khuê Dung quát vệ sỹ truy tìm. Gã đang ngây người chợt Phác lão đại đến trước mặt quỳ phịch xuống, dập đầu ba lần: “Giang đàn chủ, xin thiếu hiệp hãy cứu tiểu hoàng tử!”
Trước mắt gã hiện lên hình ảnh công chúa mắt đẫm lệ, vẻ mặt hoảng hốt, bất giác nhiệt huyết dâng lên trong lòng. Gã biết mình không thể đứng ngoài liền đỡ Phác lão đại dậy: “Huynh đệ nhất định tận lực. Lão đại mau hộ tống công chúa đến Niên phủ, huynh đệ sẽ nghĩ cách cứu tiểu hoàng tử về.”
Phác lão đại vui mừng: “Đa tạ Giang đàn chủ trượng nghĩa!”
Gã đáp: “Đa tạ gì nhỉ? Mau mời Niên đàn chủ lại đây.” Không lâu sau thấy một nhóm hải đạo đưa bọn Niên Đại Vỹ, Niên Hải Khoát, Thư Cận đến.
Niên Đại Vỹ thấy gã, vội thấp giọng hỏi: “Sự tình thế nào? Có thấy người không?”
Gã gật đầu: “Niên đàn chủ, chúng ta thay đổi kế hoạch. Sự tình khẩn cấp, tất cả nghe theo huynh đệ sắp xếp. Niên đàn chủ cùng Phác lão đại bảo vệ công chúa về Niên phủ tạm ẩn thân, nghe cho rõ đây, không được báo cho quan phủ, trước khi huynh đệ quay về càng không được cho Quế tri phủ biết, bằng không sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Hiểu rõ chưa?”
Niên Đại Vỹ ngây ngươi: “Được, được. Giang huynh đệ, thật ra… là chuyện gì?”
Gã đáp: “Lúc về huynh đệ sẽ cho đàn chủ biết. Hải Khoát, có phải Niên đàn chủ để hơn mười bang chúng theo sau? Mau tìm họ, bảo họ hộ tống Niên đàn chủ về, đừng để ai phát giác.”
Niên Hải Khoát thấy sự tình khẩn cấp, Triệu Quan lại sai mình làm việc, đâm ra vừa khẩn trương vừa kiêu ngạo, đáp gọn: “Vâng. Tại hạ làm ngay.”
Triệu Quan dặn Thư Cận và Đinh Hương bằng ám ngữ Bách Hoa môn: “Mau đi tìm Tiêu Mai Khôi sư tỷ, hỏi ban nãy có thấy ai rời khỏi Hạ Phổ trấn không, nếu có lập tức đuổi theo truyền tin về.”
Thư Cận và Đinh Hương vâng lời đi ngay.
Gã quay sang hỏi Phác lão đại: “Công chúa thế nào? Tại hạ đi thăm điện hạ.”
Phác lão đại đáp: “Điện hạ vô cùng lo lắng. Giang đàn chủ, mong cậu khuyên giải điện hạ.”
Triệu Quan đến cửa đã thấy công chúa ngồi trêи ghế, chân mày nhíu chặt, nàng thấy có người vào liền vội đứng dậy, nhận ra gã mới ngồi xuống. Gã chào: “Điện hạ.”
Công chúa chỉ ồ một tiếng: “Giang đàn chủ sao còn chưa đi? Đàn chủ không ngại giao hảo với loạn thần tặc tử nước khác rồi rước họa vào thân sao?”
Gã thấy khẩu khí của nàng lạnh lùng, bèn đáp: “Tại hạ muốn mời công chúa di giá, đến nhà Bính Vũ đàn chủ của tệ bang tại Thiên Tân, tránh bị tặc nhân quấy nhiễu.”
Công chúa lắc đầu: “Ta không đi, ta… chỉ muốn cứu tiểu hoàng tử, kể gì đến an nguy bản thân.”
Gã nhìn nàng, đằng sau vẻ ngoài thanh tú này là một vị tỷ tỷ kiên nghị dũng cảm, trong lòng máy động, bước lên thấp giọng nói: “Công chúa, tại hạ không phải không muốn giúp, chỉ là có một thỉnh cầu không tiện nói ra. Nếu công chúa cho phép tại hạ hôn một lần, tại hạ lập tức nghĩ cách cứu tiểu hoàng tử.”
Công chúa không ngờ trong tình cảnh này gã còn lòng dạ nói ra những lời như thế, nàng ở Triều Tiên quốc địa vị tôn quý, chưa từng thấy ai khinh bạc vô lại giống gã, bất giác vừa kinh vừa giận, đứng phắt dậy cho gã một bạt tai.
Gã không tránh, chịu bạt tai xong vẫn nhìn nàng chằm chằm, mỉm cười nói: “Công chúa định nói tại hạ có mặt mũi nào mà nhân lúc người ta gặp nguy rồi lợi dụng, đúng không? Không sai, tại hạ mặt dầy, công chúa đánh đúng lắm. Tại hạ vốn đáng đánh, nộ khí của công chúa đã vơi chưa? Trước mắt, sự tình khẩn cấp, tại hạ muốn mời điện hạ đến Niên gia trú ngụ, người Thanh Bang sẽ bảo vệ điện hạ chu toàn. Tại hạ nhất định cứu lệnh đệ về.”
Công chúa nhìn gã, không biết có nên tin nam tử khinh bạc này, chăm chú nhìn vào đồng tử gã hồi lâu mới thấp giọng: “Nếu ngươi cứu được đệ đệ, ta chấp nhận tất cả.”
Gã mỉm cười: “Tại hạ nhất định tận lực.”
Gã đoán rằng thích khách không dám hành động càn rỡ trong đại thành thị như Thiên Tân, cộng thêm thế lực của Thanh Bang, để công chúa ẩn náu trong Niên gia là an toàn nhất, bèn đang đêm tự thân hộ tống nàng và mấy người Triều Tiên đến an bài trong Niên gia.
Quá nửa đêm, bọn Tiêu Mai Khôi mới đến Niên gia, gã vội hỏi han tình huống, Tiêu Mai Khôi đáp: “Chúng thuộc hạ canh chừng ngoài thôn, khoảng giờ Tuất thấy năm dạ hành nhân mặc hắc y từ bên trong chạy ra phía bến thuyền, thuộc hạ để Đỗ Quyên bám theo, thấy họ lên một chiếc thuyền mới về báo cáo. Sau đó thuộc hạ lại nghe Thư Cận và Đinh Hương đến báo liền dẫn các tỷ muội đuổi theo, vừa đến đầu bến thuyền thì người trêи thuyền hình như cảnh giác, lập tức nhổ neo đi ngay.”
Phác lão đại xen lời: “Chúng ra biển ban đêm, quanh đây không có hòn đảo nào, gió lại thổi về phía cảng, chắc chúng định tìm chỗ đỗ tạm, dù không ngừng lại cũng chưa đi được bao xa. Ngày mai chúng ta ra biển tìm kiếm, nhất định đuổi kịp.”
Triệu Quan nói: “Được, ngày mai chúng ta ra biển.”
Sớm hôm sau, Phác lão đại phái thủ hạ chuẩn bị năm kɧօáϊ thuyền. Triệu Quan biết ra biển vô cùng hung hiểm nên trừ Đinh Hương, không mang theo nhiều người của Bách Hoa môn. Niên Đại Vỹ đương nhiên không muốn dây vào việc này, Niên Hải Khoát ngựa non háu đá, nghe nói có thuyền ra biển liền muốn theo chân, Triệu Quan thầm nhủ: “Niên đàn chủ có mỗi cậu con bảo bối này, ta không nên để hắn gặp nguy hiểm gì. Vừa phải cứu tiểu hoàng tử, lại trông nom Niên đại thiếu gia ắt phiền lắm, nhưng ta để công chúa ở lại Niên gia, không biết lão có nổi lòng tham tiền tài mà giao nàng ta cho Quế tri phủ không? Cứ đáp ứng đại thiếu gia khiến cha hắn có đôi phần e dè.” Liền cho Hải Khoát đi theo. Chúng Triều Tiên võ sỹ đều nóng lòng đi cứu chủ, tranh nhau ra biển, phải nhờ đến công chúa hạ lệnh cho thị vệ đại thần Trịnh Khuê Dung dẫn ba mươi võ sỹ đi cùng, những người khác ở lại Niên gia.
--- Xem tiếp hồi 158 ----