Bạch Lan Nhi kêu lên kinh hoảng, Triệu Quan nhanh nhẹn vươn tay ra ôm ngang hông nàng ta, đỡ vào lòng thuyền. Trong nháy mắt tính mệnh Bạch Lan Nhi đã được vãn hồi, mồ hôi lạnh chưa kịp ráo, vừa biết mình được cứu liền nảy ra ý niệm độc ác, lập tức thổi một hơi vào mặt Triệu Quan. Cậu ngấm ngầm nổi giận: “Ta có lòng tốt cứu ngươi mà ngươi lại hạ độc thủ với ta sao?” Bèn dụng lực vào ngón tay, ấn độc châm vào eo nàng ta.
Bạch Lan Nhi thấy cậu không sợ độc vụ của mình, lại thấy vùng tiểu yêu nhói lên, bất giác kinh hoàng thất sắc, vừa đặt chân xuống thuyền liền cảm thấy thân mình bỏng rát, đau đớn cùng cực, không tài nào đứng vững. Nàng ta tức giận song còn kinh ngạc hơn: “Thủ đoạn của oa nhi này không ngờ lợi hại đến vậy. Ta đã quá coi thường nó rồi.”
Nên biết rằng năm xưa Bách Hoa bà bà yêu mến, tín nhiệm tiểu đệ tử Cơ Hỏa Hạc hơn cả, dạy cho mọi bí quyết độc thuật thành ra độc thuật của Hỏa Hạc đường là hoàn chỉnh nhất, có thể khắc chế độc thuật của Thủy Tiên đường và Bách Hợp đường, chuyện đó nằm ngoài ý liệu của Bạch Lan Nhi.
Đệ tử Thủy Tiên đường vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng ta. Triệu Quan thở hắt ra, chưa kịp ngoái đầu lại đã nghe thấy trêи bờ ao vang lên tiếng cười lanh lảnh của Tiêu Mai Khôi, liền đó phía sau lưng vang lên tiếng kình phong. Cậu không kịp ngoảnh đầu, chỉ thấy lưng đau rát như lửa đốt, bị trường tiên của Tiêu Mai Khôi đánh trúng.
Thanh Trúc giận dữ mắng: “Tiện nhân ti bỉ, lại đi cắn trộm à?”
Tiêu Mai Khôi không thèm để ý, mắng lại: “Đây là trận tỉ thí cuối cùng, ta phải cho ngươi biết thế nào là lợi hại.” Trường tiên quấn lấy tay Triệu Quan kéo mạnh, toan hất cậu xuống Bích Ba trì.
Thân thể Triệu Quan hơi cứng lại, bị ngọn roi kéo đến sát mạn thuyền. Đúng vào sát na sắp bị hất xuống nước, cậu thình lình thò tay nắm lấy ngọn roi, dụng lực kéo lại, Tiêu Mai Khôi không đề phòng bị kéo bắn tới, mất trọng tâm khiến suýt tí nữa bị ngã xuống ao, vội vàng giữ chặt cán roi. Triệu Quan tranh thủ giây phút này, quấn đầu roi vào mạn thuyền, tung mình nhảy lên, nhanh nhẹn đạp lên thân roi lao thẳng đến thuyền của Tiêu Mai Khôi. Môn nhân Bách Hoa môn đứng quanh ngây người, thân hình Triệu Quan nhẹ nhàng như chim én, chớp mắt đã đến trước mặt Tiêu Mai Khôi, vung lưỡi đơn đao chém xuống đầu vai nàng ta. Tiêu Mai Khôi tức giận mắng mấy câu, định buông tay ra cho Triệu Quan ngã xuống ao thì cậu chàng nhảy một bước đã đứng lên thuyền, ha ha cười rộ: “Một chút xà độc của ngươi làm sao gây khó dễ cho ta được?”
Tiêu Mai Khôi trong lòng kinh hoàng: “Thằng lỏi này không sợ chất độc trêи roi của mình sao?” Đoạn rút nga mi thích ra tấn công. Đơn đao của Triệu Quan cực nhanh, chém vào nga mi thích vang lên tiếng “cheng” rổn rảng.
Tiêu Mai Khôi nhướng đôi mày mắng: “Hay cho tặc tiểu tử, lại còn ra vẻ.” Một mũi ám khí từ trong tay áo bắn vụt ra, nhằm thẳng vào mặt Triệu Quan. Cậu vung đao gạt đi rồi mắng lại: “Lão thái bà xấu xa, ai sợ ám khí của ngươi chứ?”
Tiêu Mai Khôi lại mắng: “Thằng ranh khốn kiếp vô loài, lão nương không chặt đôi chân chó của ngươi xuống rồi xâu mép ngươi lại thì không mang họ Tiêu.”
Triệu Quan trả miếng: “Con mụ kia, ngươi có biết đang chạm vào ai không? Lão tử phải chặt cặp chân voi của ngươi làm đệm lót chân.” Trong tiếng mắng chửi, đơn đao và nga mi thích không ngừng va chạm. Hai người, một xuất thân kỹ viện, một xuất thân ăn cướp, lời lẽ hết sức tục tĩu, càng lúc càng khó nghe, tay đấu binh khí, ngấm ngầm thi triển độc thuật hỗ trợ, luôn mồm mắng chửi nhau.
Sau mấy chục chiêu, Triệu Quan biết mình đã trúng xà độc, nếu không nhanh chóng giải trừ chỉ thoáng chốc nữa sẽ gục xuống, bèn nghiến răng vung đao rạch một vết trêи cánh tay, máu tươi lập tức trào ra. Tiêu Mai Khôi cười khẩy mắng: “Ngươi có bực cũng không nên tự mình chém mình. Cắt luôn cổ có phải sạch sẽ hơn không! Mẹ ngươi chắc phóng đãng lắm mới sinh ra loại tạp chủng như ngươi.”
Triệu Quan giận dữ: “Câm mõm lại! Lão tử chơi bời không cẩn thận mới có đứa con như ngươi.” Cậu biết trong máu mình có xà độc, tự cắt cho máu chảy ra ngõ hầu làm chậm quá trình phát độc, nghe Tiêu Mai Khôi vũ nhục mẫu thân nên trong lòng bừng lửa giận, sử dụng luôn chiêu thức tối hậu của Phi Phong đao pháp, lưỡi đơn đao nhanh đến nỗi một giọt nước cũng không lọt qua. Tiêu Mai Khôi thấy cậu càng đấu càng dũng mãnh, cánh tay lại ròng ròng nhỏ máu, trong lòng ngấm ngầm kinh hoảng, bị bức lùi liền hai bước, một chân giẫm lên mạn thuyền, suýt nữa ngã xuống ao. Triệu Quan đời nào bỏ qua cơ hội tốt thế, tả thủ tung ra một mũi độc phiêu trúng ngay đầu vai Tiêu Mai Khôi. Họ Tiêu kêu lên hoảng hốt, cây đơn đao trong tay Triệu Quan luồn xuống đỡ lấy gáy nàng ta, ép đầu sát xuống mặt nước Bích Ba trì, quát to: “Không ai được xúc phạm mẫu thân ta, đã nghe rõ chưa? Ngươi mau rút lại lời nói.”
Tiêu Mai Khôi vẫn cứng đầu cứng cổ: “Ngươi có giỏi thì buông ta xuống ao, lão nương tuyệt không cúi đầu.”
Triệu Quan nói: “Bà nương hung ác cỡ này nếu không cho nếm mùi đau thương thì còn chưa chịu nhún.” Đoạn vận lực vào cánh tay, gí nàng ta sát xuống mặt ra, cất giọng lạnh tanh: “Ngươi không xin lỗi mẫu thân ta, gương mặt này sẽ bị hủy.”
Tiêu Mai Khôi vốn dụng xà độc, một mũi độc tiêu gây thương tổn cho y thị thế nào được, nhưng trêи độc tiêu của Triệu Quan lại tẩm máu ngựa chuyên môn đề kháng xà độc, cũng là loại khắc chế chất độc trong máu y thị, sau khi trúng độc tiêu toàn thân cứng lại, chân tay run rẩy không còn nghe theo ý chí điều khiển, lại thêm đao phong lạnh toát áp vào gáy, ngọn tóc chạm vào nước ao tỏa ra mùi khét lẹt, chót mũi còn cách mặt nước không đầy nửa thốn. Y thị nhìn thấy hình ảnh phản chiếu qua làn nước xanh rờn, mặt nhợt hẳn, hiện rõ vẻ kinh khủng, thầm nhủ: “Ta chết như thế này ư?” Đột nhiên trong lòng dấy lên cảm giác hoảng sợ, kêu lên: “Ta sai rồi, ta nhận thua.”
Môn nhân Bách Hoa môn đứng xem không ngờ Triệu Quan lại đánh bại Tiêu Mai Khôi như vậy, hoàn toàn nằm ngoài ý liệu nên đều kinh ngạc cùng cực. Thanh Trúc nhảy lên một bước, cao giọng thốt: “Triệu sư đệ thắng hai trận, vinh dự đăng nhiệm ngôi vị môn chủ bản môn đời thứ ba. Mọi người còn không mau tham kiến tân môn chủ?” Mọi người lúc đó mới tỉnh lại, theo nhau quỳ phịch xuống.
Triệu Quan thu hồi đơn đao, ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn bốn phía, thấy mọi người trong Bách Hoa môn đứng quanh bờ ao đều phục xuống xưng mình là môn chủ. Gió lạnh lùa qua, Bích Ba trì gợn lên từng làn sóng, làn nước màu lục biếc sâu không thấy đáy. Nhất thời, cậu cảm thấy như đang trong mộng, lòng không biết nên mừng hay sợ.
--- Xem tiếp hồi 46 ----