Gã tiến lên vòng tay: “Tham kiến công chúa điện hạ.”
Công chúa mỉm cười: “Giang công tử, mau ngồi xuống đi.”
Triệu Quan ngồi xuống ghế, cách khá xa công chúa. Gã ngẩng nhìn nàng, nhớ lại phút giây ôm ấp, hiện giờ nàng ngôi trêи ngôi cao, xinh đẹp cao quý, trở nên xa xôi không thể với tới.
Nàng chợt lên tiếng: “Giang công tử, mấy hôm nay bản tọa bận an bài việc tiểu hoàng tử đăng cơ, không thể đến cảm tạ, thật sự áy náy, mong công tử đừng trách. Các hạ có công lớn, muốn phong thưởng gì bản tọa đều vui vẻ đáp ứng.”
Triệu Quan lắc đầu: “Điện hạ biết tại hạ không cần phong thưởng gì, hà tất hỏi thêm? Tại hạ chỉ cần chân tâm của điện hạ.”
Công chúa hơi ngẩn ra: “Giang công tử sao lại nói vậy?”
Triệu Quan đáp: “Điện hạ để Phác tướng quân đến hỏi tại hạ có theo về Hán kinh được không? Xin lỗi, tại hạ có việc về Trung Thổ, không thể theo chân, điện hạ chắc cũng đoán được việc này, sắp tới điện hạ sai Phác tướng quân đến Thiên Tân nghênh tiếp tiểu hoàng tử, phải chăng định nhờ tại hạ đi cùng, thuận tiện hộ tống tiểu hoàng tử về.”
Công chúa hơi biến sắc, đứng dậy xua tay cho thị nữ thị vệ lui ra, đến trước mặt gã, ngước lên nhìn rồi nhỏ giọng: “Bản tọa biết đàn chủ sẽ nổi giận nên không dám nói ra. Không sai, bản tọa lừa gạt ngài. Tiểu hoàng tử không bị chúng bắt đi mà đó chỉ là một thế thân.”
Triệu Quan sớm đã đoán được, nghe nàng nói vẫn thấy nổi giận, lạnh lùng nói: “Chúng ta mạo hiểm ra biển, cửu tử nhất sinh, chỉ để đùa chơi ư?”
Công chúa thở dài: “Tất nhiên không phải. Lúc bản tọa mang tiểu hoàng đệ trốn chạy, liên tục bị truy sát ám toán, nếu không được Phác lão đại chân tâm bảo vệ, e đã chết mười mấy lần rồi, sớm đã biết trong đám tùy tùng có nội gian nhưng không tìm ra. Gian tế chưa bắt được ngày nào, chúng ta đều có thể mất mạng ngày ấy, vì thế bản tọa mới quyết định ra biển, nhân thể tìm gian tế trừ đi, có vậy mới giữ an toàn được cho tiểu hoàng tử. Lúc ở Hạ Phổ trấn, bản tọa cố ý để ẩn giả bắt thế thân của tiểu hoàng tử rồi lệnh cho Phác lão đại cùng Trịnh Khuê Dung đi cứu, lại kéo đàn chủ theo nhằm che mắt địch nhân. Bản tọa hoài nghi Trịnh Khuê Dung là gian tế, sợ hắn giết Phác lão đại rồi sẽ quay lại thanh toán cả hai chị em nên mới đi theo khiến hắn cố kỵ, không dám khinh xuất ra tay. Bản.. bản tọa khiến đàn chủ không nhiên phải mạo hiểm nên không nói cho biết chân tướng, quả thật áy náy, những mong ngài niệm tình hoàn cảnh khó khăn, đại lượng bỏ qua.”
Triệu Quan nhớ lại tình huống lúc đó, việc tiểu hoàng tử bị bắt đi là nguyên nhân lớn nhất khiến mình nhúng tay tương trợ, không ngờ do công chúa bày kế để bắt gian tế, gã im lặng hồi lâu mới hỏi: “Tiểu hoàng tử hiện ở đâu?”
Công chúa đáp: “Tại một nơi bí ẩn ngoài thành Thiên Tân, bản tọa đã truyền tin về Hán kinh, mẫu hậu sẽ phái quân đến Trung Thổ nghênh tiếp tân vương.”
Triệu Quan hỏi: “Điện hạ không đi?”
Công chúa lắc đầu: “Bản tọa phải về Hán kinh chuẩn bị sẵn cho tân vương đăng cơ, thế lực cũ của Nhân Tôn vẫn còn, phe cánh Văn Tuyên vương hậu khá mạnh, lòng người đang lay động, quyền lực phân tán. Mẫu hậu truyền tin yêu cầu bản tọa về giúp người chủ trì đại cục, đoạt lại quyền lực từ tay Văn Tuyên vương hậu. Nếu không nắm được cục thế kinh thành, tân vương khó giữ được vị trí.”
Triệu Quan gật đầu, đứng dậy: “Chúc công chúa thuận buồn xuôi gió, vạn sự thành công. Tại hạ cáo từ.”
Công chúa nhìn theo bóng gã, nhíu mày gọi: “Chậm đã.”
Gã dừng lại, không quay đầu hỏi: “Công chúa còn dặn dò gì?”
Công chúa bước tới ngưng vọng vào gã, trong lòng không vui nhưng không đành để gã đi, nhất thời không biết nói gì.
Gã không quay lại nhìn nàng, chỉ khẽ thời dài.
Công chúa hỏi: “Sao vậy?”
Gã đáp: “Không có gì, chỉ hơi thất vọng.”
Nàng lại hỏi: “Thất vọng điều chi?”
Gã quay lại chậm rãi nói: “Tại hạ vốn cho rằng điện hạ là một hảo tỉ tỉ yêu thương đệ đệ, hiện tại mới biết dù gì điện hạ cũng xuất thân hoàng gia quý tộc, vẫn không thoát khỏi hai chữ quyền vị. Tiểu hoàng tử sắp về nước lên ngôi, điện hạ ắt như Văn Tuyên vương hậu, sẽ nắm đại quyền, lại về vương cung làm trưởng công chúa. Không phải đó là điều điện hạ mong mỏi sao?”
Công chúa không ngờ gã nói vậy, hơi biến sắc nhướng máy: “Giang đàn chủ nói năng xin hay tôn trọng.”
Triệu Quan cười tự trào: “Từ đầu đến cuối, điện hạ đều coi tại hạ là thằng ngốc để lợi dụng, tại hạ bị điện hạ cảm động mới dốc tâm lực trợ giúp. Công chúa điện hạ, tại hạ không trách nàng dùng thủ đoạn tâm cơ bởi hoàn cảnh của nàng không thế không giữ được mạng, mà chỉ trách nàng không thật lòng, thật ra nàng hy vọng tiểu hoàng tử lên làm Triều Tiên vương, không hẳn vì tiểu hoàng tử, vì chính bản thân thì đúng hơn.”
Công chúa giận dữ nhìn gã trừng trừng, nước mắt ầng ậng rèm my, gã nhân tâm quay đi. Nàng nhìn gã một lúc mới nói: “Đàn chủ lui đi. Miễn lễ.”
Gã thấy thần tình trang trọng của nàng đượm nét phẫn oán, nước mắt chực trào ra liền mềm lòng: “Đồng Hy, nàng phải tự trân trọng. Lúc nào ta cũng nhớ nàng.” Đoạn dưa tay nắm chặt tay nàng, cất bước rời đi.
Công chúa nhìn theo gã, không nhịn được nữa, quay mặt đi mặc cho lệ chảy tràn.
(Tác giả giải thích: Việc sau khi Triều Tiên quốc Trung Tôn giá băng, hai vị hoàng tử còn nhỏ được triều thần ủng hộ hạ tranh đoạt hoàng vị, phần lớn chiếu theo lịch sử. Trưởng tử Nhân Tôn kế vị một năm liền bệnh chết, do đệ đệ Minh Tôn kế vị cùng Văn Định vương hậu chấp chưởng triều chính. Triều Tiên và Minh triều qua lại thân thiết, là thuộc quốc gần gụi nhất, luôn đối đãi theo nguyên tắc ‘lấy việc lớn làm trọng’, cộng thêm nước này tôn sùng nho gia lễ nghĩa, mới xưng là Tiểu Trung Hoa. Chừng năm mươi năm sau thời điểm 1592, Phong Thần Tú Cát – người kế thừa bá chủ Nhật Bản Chức Điền Tín Trưởng trở thành trưởng quan hành chính tối cao dưới quyền Thiên hoàng, liền phát động chiến tranh với Triều Tiên. Minh Thần Tông từng phái mấy chục vạn quân sang trợ giúp Triều Tiên đối kháng Oai nhân xâm phạm, trường chiến tranh liên miên bảy năm, đến khi Phong Thần Tú Cát chết mới chấm dứt, liên quân Minh, Triều thu được thắng lợi sau cùng, đủ thấy quan hệ hai nước mật thiết thế nào. Từ giữa đời Minh về trước, Triều Tiên định kỳ triều cống Minh hoàng thất xử nữ, hoạn quan, hải thanh – một loại chim để lượm vật săn chứ không phải đi săn con mồi – cùng ngựa, nhân sâm…rồi mang từ Trung Quốc về tơ lụa, nguyên liệu thuốc, sách vở và đồ sứ. Còn về việc Đồng Hy công chúa, tiểu hoàng tử chạy ra biển không có ghi trong sử, coi như do tiểu thuyết gia sáng tạo).
--- Xem tiếp hồi 171 ----