Lăng Hạo Thiên lơ mơ mở mắt, ngồi dậy, Thanh Triệu đã đứng lên rời khỏi phòng. Y vươn vai, rửa mặt rồi bước ra, thấy ngay một tiểu khất cái đang đợi ở cửa: “Lăng tam công tử, lão bang chủ muốn trò chuyện với công tử.”
Lăng Hạo Thiên gật đầu, theo chân tiểu khất cái ra ngoài cửa chùa, bọn Ngô Tam Thạch đang đợi ở đó, thấy y thì đều vòng tay nói: “Tiểu Tam nhi, cậu theo lão ăn mày lên núi được không?”
Lăng Hạo Thiên gật đầu đồng ý rồi theo Ngô Tam Thạch ra phía sau chùa, lên nơi tối qua y và Thông Bảo đã đến: Đốn Ngộ nhai.
Ngô Tam Thạch ngẩng đầu nhìn mây lờ lững cuối chân trời, trầm tư một lúc mới nói: “Tiểu Tam huynh đệ, hôm qua cậu thấy lão ăn mày sử dụng Đả Cẩu Bổng pháp, cảm giác bổng pháp thế nào?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Cao minh như thần, kỳ diệu không thể đoán được.”
Ngô Tam Thạch quay lại nhìn y: “Lão ăn mày muốn truyền bổng pháp cho cậu.”
Lăng Hạo Thiên sững sờ, lắc đầu: “Vãn bối nghe nói bổng pháp này chỉ truyền cho người kế thừa ngôi bang chủ, vãn bối không dám nhận, mong tiền bối đừng truyền.”
Ngô Tam Thạch nói: “Lão truyền bổng pháp cho cậu, tịnh không định lập cậu làm người kế thừa bang chủ mà muốn nhờ một việc.”
Lăng Hạo Thiên nghe ngữ khí của ông trịnh trọng, bèn hỏi: “Việc gì vậy?”
Ngô Tam Thạch đáp: “Hôm qua, lão phu được thấy cậu hòa giải hiểu lầm giữa Cái Bang và Võ Đang, hết sức bội phục cậu tuy còn trẻ mà võ công kiến thức lại hơn xa nhiều võ lâm tiền bối. Lão phu lăn lộn giang hồ đã nhiều năm nhưng người đầu óc tỉnh táo, gan dạ như cậu mới được thấy có một lần, chính là mẫu thân cậu. Lão phu muốn nhờ cậu quan tâm đến tình hình hưng suy của bản bang, hiện tại lão phu không tìm được ai trợ giúp nên mong tiểu huynh đệ đừng ngại gian khó, vì nghĩa khí mà tương trợ, cả đời này lão phu cảm kϊƈɦ bất tận.”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Lão tiền bối càng nói vãn bối càng hồ đồ. Tiền bối và cha mẹ vãn bối quen nhau đã lâu, vãn bối và mấy vị trưởng lão quý bang cũng có giao tình, Cái Bang có cần gì, vãn bối đương nhiên tận lực giúp đỡ. Có việc gì mà cần vãn bối phải học Đả Cẩu bổng pháp?”
Ngô Tam Thạch tỏ ra nghiêm túc: “Việc lão phu muốn nhờ là mong cậu quan tâm giám sát đến người kế thừa lão phu nên cậu nhất định phải biết Đả Cẩu bổng pháp. Sáu vị trưởng lão của bản bang chia thành hai phái Sơn Đông và Sơn Tây, giờ chắc cậu cũng hiểu Minh Nhãn Thần Cái và Khuyển Mã song cái thuộc phái Sơn Đông, Lại Cô Cửu, Vương Di Đà và Mộc Qua lão đầu thuộc hệ phái Sơn Tây. Năm người này ai cũng có đủ tư cách kế nhiệm bang chủ, lão phu truyền bổng pháp cho một người, để tránh dẫn tới tranh chấp nên chưa tuyên cáo toàn bang. Mấy năm nay chuyện lão phu lo nhất chính là sau khi mình nằm xuống, bản bang sẽ vì chuyện lập ai làm bang chủ mà phát sinh tranh chấp rồi chia rẽ. Hôm nay truyền Đả Cẩu bổng pháp cho cậu chính là hy vọng khi lão phu chọn được người kế vị bang chủ, nếu có một phái không phục, hoặc trong bang có ai đó phản đối, cậu giúp hắn một tay, dàn xếp ổn thỏa. Tân nhiệm bang chủ sau khi kế vị mà ra tay tàn hại các trưởng lão khác, không tuân theo nghĩa khí, cậu cũng sẽ thay lão phu thu thập hắn, lập bang chủ khác. Tiểu Tam nhi, cậu tuy nhỏ tuổi nhưng thông minh chính trực, trêи đời này e là không tìm được ai khác sánh được. Lão phu biết cậu không phải loại người tham luyến ngôi bang chủ nên mới phó thác đại sự này cho cậu.”
Lăng Hạo Thiên không ngờ Ngô Tam Thạch lại phó thác cho mình chuyện trọng đại như thế, ngước nhìn gương mặt già nua, ánh mắt tha thiết chứa chan hy vọng, trong lòng liền dấy lên cảm giác bi ai thê lương, biết rằng những ngày còn lại trêи cõi đời của ông ta không còn nhiều, có khi chỉ hai ba tháng hoặc sáu tháng một năm nữa mà thôi, ông sẽ về với đất, mình mà không đáp ứng lời thỉnh cầu, ông sẽ di hận suốt đời. Y quay đầu, phóng mắt nhìn núi cao sông dài phía xa xăm, phong cảnh sơn thủy mới hôm qua mình còn khen ngợi vẫn hiện lên rõ ràng, hôm nay đã không còn như cũ nữa. Y im lặng một lúc mới hỏi: “Lão tiền bối định truyền bổng pháp cho ai?”
Ngô Tam Thạch hỏi lại: “Tiểu huynh đệ cho rằng là ai?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Nhất định là Lại Cô Cửu.”
Ngô Tam Thạch bật cười: “Không sai. Sao cậu lại biết?”
Lăng Hạo Thiên nói: “Trong năm vị trưởng lão, người này tài cán hơn cả, tiền bối cũng tín nhiệm ông ta hơn hết.”
Ngô Tam Thạch gật đầu, hỏi: “Cậu đồng ý giúp lão phu?”
Lăng Hạo Thiên trầm tư môt lúc mới hít sâu một hơi: “Vãn bối đồng ý, sẽ tận lực gìn giữ đoàn kết cho Cái Bang, nhưng sẽ làm theo cách của mình.”
Ngô Tam Thạch chăm chú nhìn y, gật đầu: “Được! Tiểu Tam nhi, lão phu tin cậu.” Đoạn rút một câu trúc bổng màu vang bên sườn đưa cho y: “Đây là tín vật Sát Tặc bổng của Cái Bang. Trừ Đả Cẩu bổng, cây bổng này đứng đầu.”
Lăng Hạo Thiên cung kính nhận lấy, cây bổng chỉ nặn độ vài lạng nhưng đặt vào tay y lại trầm trọng hơn hẳn.
Ngô Tam Thạch lại đọc bí quyết Đả Cẩu Bổng pháp cho y ghi nhớ, rồi diễn luyện chiêu thức. Lăng Hạo Thiên nhìn qua một lần là nhớ được bảy tám phần, Ngô Tam Thạch lại giảng giải những chỗ biến ảo bên trong. Học xong, y múa lại liên tục ba lần trước mặt ông, bang chủ Cái Bang mỉm cười: “Tiểu huynh đệ thông minh y như mẫu thân. Mấy chục năm nay, lão phu mới gặp được người thông minh đĩnh ngộ, thiên tư cỡ này.” Thở dài một hơi: “Cái Bang của ta mà có phúc khí có được nhân tài như thế đúng là đại hạnh. Lăng huynh đệ, cậu có đồng ý gia nhập Cái Bang không?”
Lăng Hạo Thiên cười: “Tiền bối dạy Đả Cẩu bổng pháp rồi lại hỏi có muốn nhập bang không, đúng là rất khéo. Ngô bang chủ, Tiểu Tam nhi tại hạ chỉ thích tự do, làm gì tùy thích, không muốn gia nhập bang phái nào.”
Ngô Tam Thạch cũng cười: “Cậu đã không muốn, lão phu cũng không miễn cưỡng. Lão phu chỉ muốn cậu biết rằng bất cứ khi nào cậu muốn gia nhập, Cái Bang hết lòng hoan nghênh.” Ngừng lại một chút rồi nói: “Lão phu nghe nói nhị ca cậu cưới con gái độc nhất của Vân bang chủ, chắc sẽ là người kế thừa Long bang. Đúng vậy chăng?”
Lăng Hạo Thiên gật đầu: “Đúng rồi.”
Ngô Tam Thạch hỏi: “Còn đại ca cậu?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Đại ca vãn bối dạo này vẫn ở lại Hổ Sơn.”
Ngô Tam Thạch gật gù: “Lão phu chưa được gặp hai vị ca ca của cậu, nghe nói toàn là bậc nhân tài hiếm có.” Trêи mặt Lăng Hạo Thiên lộ ra nụ cười: “Hai vị ca ca võ công tài trí đều cao hơn vãn bối nhiều. Đại ca hào sảng hiệp nghĩa, vãn bối yêu quý đại ca hơn hết. Nhị ca trầm ổn mưu lược, có phong thái lãnh tụ, khiến người khác tôn trọng, tin tưởng. Ngô bang chủ, tiền bối không may mới gặp phải vãn bối, nếu đem sự tình phó thác cho hai vị ca ca mới yên tâm trăm phần, giao cho vãn bối, chỉ được bảy tám chục phần là cùng.”
Ngô Tam Thạch cười: “Tiểu Tam nhi, đừng tự hạ thấp mình, cậu hơn hai vị ca ca nhiều. Đại ca cậu hành hiệp trượng nghĩa vì tiếng thơm gia đình, nhị ca cậu lại vì thanh danh, cậu làm gì cũng xuất phát từ nội tâm. Tự nhiên mà làm, không vì bất cứ điều gì câu thúc, họ làm sao bì được.”
Không hiểu sao, óc y lại lập lờ khuôn mặt Bảo An, trong tim đau đớn, chua xót, vội ngoảnh đi.
Ngô Tam Thạch vỗ vỗ lên vai y, kéo tay y xuống núi.
--- Xem tiếp hồi 94----