Lăng Hạo Thiên vâng dạ rồi lại quay sang từ biệt bọn Tam Thoái Cẩu, Nhất Lý Mã, Minh Nhãn Thần Cái.
Y chưa muốn về Hổ Sơn, thầm nhủ: “Mình cứ đi tứ xứ một phen rồi hẵng tính.” Rồi cất bước lang bạt, tiện đâu nghỉ chân ở đó. Hôm đó y đến Củng Huyện bên bờ Hoàng Hà, vào tửu lâu gọi một hồ Ngũ Lương Dịch, độc ẩm ngắm sông, hết sức thoải mái, uống ngà ngà say rồi nghĩ thầm: “Một mình uống rượu đúng là tịch mịch, ở đây cách Tung Sơn không xa, nghe nói Hàng Long đường chủ Thanh Triệu đại sư rất thích rượu, vị bằng hữu này sao lại không kết giao nhỉ?” Đang lúc hứng trí bèn mua luôn tám vò Ngũ Lương Dịch, gánh lên vai rồi cất bước lên Thiếu Thất phong.
Thiếu Lâm Tự là chùa cổ ngàn năm, thánh địa của Thiền tông, quanh năm có du khách viếng thăm, người trong võ lâm hâm mộ võ công lên núi thiết tha yêu cầu các võ tăng truyền dạy lại càng đông. Lăng Hạo Thiên hoà vào dòng người cùng lên núi, đến lưng chừng mới dừng chân nghỉ tại một toà lương đình ngắm cảnh, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi thấy một đoàn khất cái áo quần lam lũ đang kéo lên chùa, nhìn thật kỹ liền nhận ra là người Cái Bang, có cả bọn Tam Thoái Cẩu, Lại Cô Cửu. Y cảm giác vừa kinh ngạc vừa kỳ quái: “Cái Bang không phải định đi Võ Đang ư, sao lại kéo nhau lên Tung Sơn làm gì? Xem ta Tiểu Tam nhi ta có khất cái vận, chạy trời không khỏi nắng rồi.”
Lúc đó có bảy, tám khất cái rớt lại đằng sau ngang qua truớc mặt, y bước lên hỏi han mới biết: Nguyên lai Cái Bang đưa thϊế͙p͙ bái sơn lên Võ Đang, phái này cũng đưa vấn tội thϊế͙p͙ cho Cái Bang, viết rằng sư đệ chưởng môn là Vương Ngự Phong chết dưới chân núi, phái này nghi ngờ Cái Bang dùng Liên Hoàn đại trận vây sát nên đứng ra đòi Cái Bang trả lại công đạo. Mấy vị đầu não của Cái Bang thấy hai bên cừu hận đã sâu, kiếm tuốt nỏ giương, nháy mắt nữa là xảy ra một trường ác đấu, trong lúc chần chừ bèn quyết định đưa thư lên Thiếu Lâm, nhờ phương trượng Thanh Thánh đại sư chủ trì công đạo.
Thiếu Lâm xưa nay được đồng đạo võ lâm coi trọng, thấy hai đại phái Võ Đang và Cái Bang tranh chấp mới ra mặt hoà giải. Vì thế người của Cái Bang và Võ Đang mới cùng lên Tung Sơn, các đạo sĩ Võ Đang cũng lấy Thiếu Thất phong làm nơi tụ họp.
Lăng Hạo Thiên thầm nghĩ: “Trêи Thiếu Thất phong đã có Thanh Thánh đại sư ra mặt rồi, Cái Bang và Võ Đang chắc chả bất trí đến mức động chân động tay, mình đi tìm Thanh Triệu đại sư uống rượu mới là chính sự.” Lại gánh rượu lên vai, theo đường mòn lên núi, đến cửa hông của Thiếu Lâm, nhờ một Tri Khách tăng xin cầu kiến Thanh Triệu đại sư. Tri Khách tăng tỏ ra kính cẩn vô cùng, chắp tay nói: “Vị thí chủ này, tiểu tăng phải xin cáo lỗi trước, gần đây bản tự có mấy chuyện phải giải quyết, Thanh Triệu đại sư e là không thể tiếp khách. Xin quý khách để lại đại danh, tiểu tăng nhất định sẽ thông báo giúp, mong thí chủ hôm khác hãy tới.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Chuyện quý tự giải quyết phân tranh giữa Cái Bang và Võ Đang, tại hạ cũng biết. Nhưng chuyện đó do phương trượng đại sư chủ trì, Hàng Long đường chủ có liên quan gì đâu.”
Một tiểu sa di đang quét tước gần đó nghe rõ bèn chen vào: “Khục! Phân tranh giữa Võ Đang và Cái Bang à? Chuyện đó có gì to tát!”
Lăng Hạo Thiên lấy làm kỳ lạ: “Chuyện đó mà nhỏ? Thế chuyện nào mới là lớn đây?”
Tiểu sa di đáp: “Thí chủ không biết sao? Hai tháng nữa là đến kỳ đại hội anh hùng bảy năm một lần của Chính giáo trong thiên hạ, cử hành ngay tại Phong Thiền đài trêи tuyệt đỉnh Tung Sơn chúng tôi. Sáu mươi tư vị chưởng môn chính giáo đều đã tề tựu, thế nào chả có mấy ngàn người hiếu kỳ đến coi, đúng là náo nhiệt.”
Tri Khách tăng trừng mắt nhìn tiểu sa di rồi nói: “Ngươi nói ít một chút đi.” Tiểu sa di thè lưỡi rồi cầm chổi chạy đi.
Tri Khách tăng nói với Lăng Hạo Thiên: “Xin thí chủ dừng trách, hài tử đó ranh mãnh lắm. Phương trượng đại sư vì đại hội mà đã đi Nga My, cùng với thủ tọa phái này là Chính Ấn đại sư hoạch định việc tổ chức, mọi khâu chuẩn bị trêи Tung Sơn đều do một tay Hàng Long đường chủ phụ trách, vì thế Thanh Triệu đại sư mới không tài nào phân thân ra được.”
Lăng Hạo Thiên ồ lên, hỏi: “Phương trượng đại sư không có mặt ở chùa, vậy chuyện giữa Cái Bang và Võ Đang sẽ do vị đại sư nào dàn xếp.”
Tri Khách tăng đáp: “Chuyện đó tiểu tăng không biết. Thanh Triệu đại sư mà quá bận rộn, mọi chuyện sẽ do Thanh Đức đại sư chủ trì.”
Lăng Hạo Thiên gật đầu, thầm nhủ: “Thanh Triệu võ công cao cường, Thanh Đức đức cao vọng trọng, nhưng vẫn không thể so với uy vọng của phương trượng đại sư. Nhưng chỉ bằng hai vị đại sư này, chuyện giữa Cái Bang và Võ Đang nhiều khả năng không giải quyết triệt để được. Không hiểu họ lên Thiếu Lâm làm gì? Nếu tự giải quyết, mình cũng nên đi xem một phen.”
Tri Khách tăng hỏi tên tuổi y, y bèn xưng là Tiểu Tam nhi, nói ngày khác sẽ đến bái phỏng, rồi gánh mấy vò rượu rời chùa.
Lăng Hạo Thiên đi chưa được bao xa, chợt nghe có tiếng bước chân sau lưng, một giọng trẻ con vang lên: “Thí chủ, thí chủ, xin dừng bước!”
Y dừng chân ngoái lại, người đang chạy tới chính là tiểu sa di quét chùa vừa nãy, chú ta thở hồng hộc, cái đầu trọc lốc lắc la lắc lư, khuôn mặt tròn đỏ lựng vì nóng, cười nói: “Thí chủ, sư thúc tiểu tăng hồ đồ, quên không hỏi trong vò là lễ vật gì, có cần phải để lại hay không?”
Lăng Hạo Thiên thầm nghĩ: “Các võ tăng không dùng rượu thịt, mình gánh rượu lên Thiếu Lâm Tự, đúng là bất kính.” Bèn đáp: “Đó là một chút lễ mọn tại hạ mang lên kính Thanh Triệu đại sư, lúc nào bái kiến sẽ đưa ra.”
Tiểu sa di tỏ ra hết sức hiếu kỳ, ngoẹo đầu nói: “Thí chủ cứ nói cho tiểu tăng biết trong đó có gì hay ho, tiểu tăng sẽ về nói với Thanh Triệu sư thúc tổ, để sư thúc tổ lưu tâm, chẳng phải tốt sao?”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Không được, lễ vật này không phải quý trọng gì lắm, mấy ngày sau tại hạ sẽ lại lên núi, đưa cho Thanh Triệu đại sư cũng được.”
Y càng không chịu nói, tiểu sa di càng hiếu kỳ, năn nỉ: “Thí chủ cứ cho tiểu tăng coi một lần, tiểu tăng quyết không nói với người khác.”
Lăng Hạo Thiên thấy bộ dạng cầu khẩn của chú ta, bất giác cảm thấy rất buồn cười, gật gật đầu. Tiểu sa di bèn mở nắp một vò, ngó vào rồi vội đậy lại, nhăn mũi nói: “A, là rượu! Phật môn của tiểu tăng là nơi thanh tịnh, sao lại nhận vật tạo nghiệt này được? Tội quá, tội quá! A di đà phật.” Lại nháy mắt: “Thí chủ yên tâm, người xuất gia không được nói dối, tiểu tăng đã đồng ý không nói với người khác, nhất định sẽ làm vậy. Sư thúc tổ của tiểu tăng yêu rượu hơn hết, dưới chỗ ngồi thiền cũng giấu mấy hũ rượu mà tiểu tăng cũng có nói với ai đâu.”
Lăng Hạo Thiên bật cười: “Xem ra tiểu sư phụ mới ngần này tuổi mà đã không nói thật rồi. Sao tiểu sư phụ lại biết sư thúc tổ giấu rượu?”
Tiểu sa di đáp: “Tiểu tăng tự nhiên là biết chứ. Thí chủ đừng cho rằng trong chùa không có rượu thì tiểu tăng không nhận biết. Sư thúc tổ thường thường nhân lúc không có ai, đổ rượu vào trong bình trà, rồi kêu tiểu tăng rót, tiểu tăng ngửi mùi là biết trêи đời quyết không thể có loại trà nào mùi vị như thế cả. Sư thúc tổ uống trà gì mà hết chén này đến chén khác, luôn miệng suýt xoa, thiên hạ lại có người uống trà như vậy sao? Sư thúc tổ uống hết nửa ấm thì nói năng hồ đồ, uống hết cả ấm liền lăn ra ngủ ngay dưới đất, ngáy o o. Tiểu tăng chỉ nghe nói rằng uống trà xong sẽ khiến tâm thần tỉnh táo, chứ chưa nghe nói uống trà lại ngủ như điên vậy. Có lần tiểu tăng nhân lúc sư thúc tổ say, lật bồ đoàn ngồi thiền lên, tìm thấy mấy vò rượu liền. Sau đó tiểu tăng hỏi ở dưới chỗ ngồi thiền có gì, sư thúc tổ nói đó không phải là rượu mà là trà tửu! Còn bảo tiểu tăng không được nói với người khác.”
Lăng Hạo Thiên cảm thấy tiểu sa di này tinh linh cổ quái, nhớ lại bản thân lúc nhỏ cũng tà tiểu quỷ tinh nghịch, ranh ma, bất giác bật cười, hỏi: “Tiểu sư phụ, pháp hiệu xưng hô thế nào nhỉ?”
Tiểu sa di đáp: “Tiểu tăng là đệ tử hàng chữ Thông, gọi là Thông Bảo.”
Lăng Hạo Thiên cười: “Pháp hiệu hay lắm. Một đồng Đại Minh Thông Bảo đổi được một trăm đồng xu.”
Thông Bảo đáp: “Tiểu tăng là Thiếu Lâm Thông Bảo, chỉ có một, tuyệt không có đồ giả, đáng giá một trăm lạng vàng.”
Lăng Hạo Thiên cười: “Đúng rồi. Tự, Bản, Không, Thanh, Tịnh, Viên, Thông, tiểu sư phụ là đệ tử đời thứ sáu mươi tư của Thiếu Lâm.”
Thông Bảo nói: “Thí chủ đừng coi thường tiểu tăng là đệ tử đời thấp nhất của Thiếu Lâm, thêm tám chục năm nữa, tiểu tăng sẽ là trưởng lão đời cao nhất của Thiếu Lâm.”
Lăng Hạo Thiên lại bật cười: “Khẩu khí lớn thật! Thông Bảo, tiểu sư phụ thấp hơn Thanh Triệu đại sư ba bậc, mà lại không có lòng cung kính trưởng bối. Tám chục năm nữa, tiểu sư phụ trở thành trưởng lão, đồ tử đồ tôn, đồ tằng tôn không chừng cũng sẽ không cung kính như thế.”
Thông Bảo cười đáp: “Ai nói tiểu tăng không cung kính sư thúc tổ? Tiểu tăng thân thiết với Thanh Triệu sư thúc tổ nhất, thi thoảng còn được sư thúc tổ cho uống một ngụm tửu trà, nhưng mùi vị quá đắng, tiểu tăng không thích.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Tửu trà của ông ấy không ngon nhưng trong vò của tại hạ lại là Ngũ Lương Dịch thượng hạng, thuần chất, tiểu sư phụ uống thử xem.”
Thông Bảo liếc nhìn mấy vò rượu, muốn thử nhưng không dám, cười bảo: “Thí chủ định dụ dỗ tiểu tăng phá giới, tiểu tăng sao dám nhận.”
Lăng Hạo Thiên nói: “Tiểu sư phụ không uống cũng được. Tại hạ đi đây.” Đoạn quay người bước đi.
Thông Bảo đuổi theo: “Thí chủ đi đâu? Lúc nào lại lên núi?”
Lăng Hạo Thiên đáp: “Tại hạ muốn xem Võ Đang và Cái Bang đối chất thế nào?”
Thông Bảo nói: “Sáng này tiểu tăng có nghe các sư huynh nói chuyện, Thanh Triệu sư thúc tổ xuống núi chưa về, vì vậy việc này do Phục Hổ đường chủ Thanh Đức đại sư và Bang Nhược đường chủ Thanh Hiển đại sư ra mặt giải quyết. Nghe nói hai vị sư thúc tổ đã hẹn Võ Đang và Cái Bang đến bên ngoài Trúc Lâm viện vào giữa trưa đối chất. Thí chủ có biết đến Trúc Lâm viện bằng cách nào không?”
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Tại hạ không biết, xin tiểu sư phụ chỉ điểm.”
Thông Bảo khẽ đảo mắt: “Chi bằng để tiểu tăng dẫn thí chủ đi. Nhưng nếu sư thúc có hỏi, thí chủ phải bảo là nhờ tiểu tăng dẫn đường, được chứ? Tiểu tăng quét sân đã một tháng rồi, buồn muốn chết.”
Lăng Hạo Thiên cười nói: “Được rồi, vậy phiền tiểu sư phụ dẫn tại hạ đi một chuyến.”
--- Xem tiếp hồi 90 ----