Triệu Quan lấy làm hiếu kỳ, tiến lên một bước định nhìn rõ gương mặt công chúa, chợt một người quát: “Đứng lại.” Một hán tử cao lớn xông lên chặn, gã liếc thấy đối phương mày rậm mặt vuông, chừng trêи dưới ba mươi tuổi, dung mạo tạm coi là anh tuấn nhưng đang giận dữ, tay nắm chắc chuôi đao, tuốt ra một nửa, khí thế hung hãn cực độ: “Kẻ nào? Đến trước ngọc tọa của công chúa sao không quỳ xuống báo tên?”
Triệu Quan nhìn y chằm chằm, mỉm cười nhưng không chịu quỳ xuống, Phác lão đại bước tới, cung cung kính kính cúi đầu nói: “Trịnh đại nhân, vị này là Thanh Bang đàn chủ Giang Hạ, ban nãy đã đánh lùi địch nhân. Công chúa hạ lệnh triệu kiến, tiểu nhân mới đưa đàn chủ vào gặp.”
Trịnh đại nhân lạnh lùng quan sát, chợt nữ tử trêи đài thấp giọng dặn dò, lập tức có hai thị nữ bước tới, nắm tay cậu bé đưa vào trong. Nữ tử hỏi: “Trịnh Khuê Dung, là ai tới?”
Trịnh Khuê Dung cúi người: “Khải bẩm điện hạ, là Thanh Bang đàn chủ Giang Hạ.” Nữ tử ồ lên một tiếng, đứng dậy vén tấm rèm sa, chậm rãi bước xuống.
Trịnh Khuê Dung cũng Phác lão đại đều quỳ xuống: “Tham kiến công chúa điện hạ.”
Triệu Quan chăm chú nhìn công chúa, nàng chừng mười bảy, mười tám tuổi, da trắng như tuyết, mắt hạnh mày ngài, lưỡng quyền nhô cao, sống mũi thẳng thớm, dung mạo vô cùng thanh lệ, đặc biệt toàn thân nàng lộ ra khí phái cao quý khôn tả, tuy không xuất hiện ở sảnh đường trong cung điện tráng lệ nhưng dáng vẻ ung dung hoa quý tự nhiên khiến người gặp mặt nín thở ngưng thần, không dám nhìn thẳng. Gã thầm nhủ: “Chắc đây là công chúa Triều Tiên quốc? Nghe nói Triều Tiên có nhiều mỹ nữ, vị công chúa này quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại, quả thật thế gian hiếm có.”
Chợt công chúa lên tiếng: “Phác tiên sinh đừng đa lễ, vị này chắc là Giang đàn chủ của Thanh Bang?” Rồi nhìn sang phía Triệu Quan, nàng nói tiếng Hán dù hơi ngượng nhưng khẩu âm rõ ràng, giọng nói cực kỳ lọt tai.
Triệu Quan bước lên một bước, cúi người nói: “Tại hạ Thanh Bang Giang Hạ, tham kiến công chúa điện hạ. Hôm nay được thấy kim diện của công chúa, quả là may mắn.” Bình thường gã xuất ngôn khinh bạc, hiện giờ đối diện dị quốc công chúa tôn quý, bất giác trở nên trang trọng hẳn.
Trịnh Khuê Dung thấy gã không quỳ liền nhướng mày, quát khẽ: “Tham kiến công chúa điện hạ, còn không mau quỳ xuống?”
Công chúa ngăn lại: “Lúc gặp nạn thế này còn bày vẽ làm chi, lễ nghi tham bái có tác dụng gì?” Quay sang nói với gã: “Tối nay Giang đàn chủ thi triển võ công thượng thừa, đánh lui thích khách, bảo vệ an toàn cho tiểu hoàng tử bản tọa hết sức cảm kϊƈɦ, mới mời Giang đàn chủ đến đây để đích thân cảm tạ.” Đoạn dịu dàng cúi người xuống.
Triệu Quan vội đáp lễ: “Công chúa bất tất khách khí, giữa đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là tôn chỉ hiệp nghĩa của Thanh Bang.”
Công chúa gật đầu: “Không hiểu thân phận của thích khách tối nay thế nào, bản tọa muốn mời Giang đàn chủ cùng tìm hiểu, mong đàn chủ đừng chấp.”
Triệu Quan đáp: “Không sao.”
Công chúa nói với Trịnh Khuê Dung: “Đưa người đến đây.”
Trịnh Khuê Dung chỉ huy thủ hạ thị vệ đi áp giải người bị bắt tới, loáng sau đã điệu cả tám võ sỹ đến quăng xuống sảnh đường, y quát hỏi chúng võ sỹ nhưng tám người nhắm mắt không đáp, ra vẻ không nghe thấy. Thẩm vấn một lúc, công chúa đột nhiên nói một câu, tám người tựa hồ ngây người, có hai người mở bừng mắt rồi mím môi quay mặt đi. Công chúa lại hỏi thêm mấy câu, một trong tám người tựa hồ hơi lay chuyển ý chí, lên tiếng đáp lại, nàng ngưng thần lắng nghe, khẽ gật đầu nhíu mày, chợt ngẩng lên hỏi Triệu Quan: “Giang đàn chủ có biết lai lịch những người này không?”
Gã đáp: “Tại hạ không biết, mong công chúa chỉ dạy.”
Công chúa nói: “Bản tọa biết tiếng Đông Doanh, người ban nãy cung khai rằng họ là Đông Doanh võ sỹ, nhận hậu lễ của Văn Tuyên vương hậu tại tệ quốc đến giết tiểu hoàng tử. Mấy hôm trước chúng ra tay tấn công thuyền của bản tọa, chúng tôi may mắn thoát thân, chúng vẫn theo sát đến tận đây. Tối nay nếu không có Giang đàn chủ trượng nghĩa xuất thủ, chỉ e chúng tôi đều mất mạng, nghe hắn nói Văn Tuyên vương hậu còn mời thêm mấy chục sát thủ, từ ngàn dặm truy đuổi, quyết lấy mạng tiểu hoàng tử bằng được.”
Triệu Quan lắng nghe, không khỏi lạnh sống lưng với cảnh cung đình tương tàn: “Hoàng thất quý quốc sinh biến, người ngoài vốn khó lòng nhúng tay, thích khách đã biết nơi hoàng tử trú thân, tại hạ khuyên các vị nên mau rời đi mới là kế sách an toàn.”
Công chúa thở dài: “Đa tạ Giang đàn chủ nhưng thiên hạ rộng lớn, chúng tôi bị quan phủ quý quốc tìm bắt, lại bị Đông Doanh thích khách truy sát, còn biết đi đâu? Tân hoàng bản quốc đăng cơ, Văn Tuyên thái hậu nắm được đại quyền liền ra tay, dàn xếp phản loạn để làm cớ buộc tân vương phải xử tử em ruột. Ngày tân vương lên ngôi, thái hậu lập tức hạ lệnh tống giam mẫu hậu, hoàng đệ, luận tội xử tử. Ai, quốc gia bất hạnh, nói ra thật xấu hổ với người ngoài. Giang đàn chủ, bản tọa nghe nói Thanh Bang trọng nghĩa, chỉ mong đàn chủ tương trợ, ra tay bảo vệ an nguy cho tiểu hoàng tử, bản tọa cùng thần dân Triều Tiên đội ơn trọn kiếp.” Đôi đồng tử đen nhánh nhìn gã chăm chắm, lộ rõ vẻ cầu khẩn nhưng không mất đi phong thái cao quý, nàng từ từ buông từng lời tha thiết, ẩn chứa phong vị sắc lệnh hoàng gia.
Triệu Quan thầm nhủ: “Vị công chúa này lá ngọc cành vàng nhưng lời lẽ lẫn hành sự lại lão luyện, thẩm vấn thích khách trước mặt ta rồi dùng cách lạt mềm buộc chặt cầu khẩn ta bảo vệ tiểu hoàng tử, ta có nên đáp ứng?” Bèn nói: “Thế lực Thanh Bang ở Trung Thổ không nhỏ nhưng cũng không dám nhúng vào việc bảo vệ cho loạn thần tặc tử của nước láng giềng.”
Công chúa nhướng mày cười lạnh: “Loạn thần? Tặc tử? Tuyên hậu bất quá muốn tìm cớ trừ đi cái gai trong mắt! Tiểu đệ không lên ngôi được tất phải nghe lệnh hoàng huynh, lấy đâu ra ý định làm loạn? Mẫu hậu sớm đã bố cáo thiên hạ, tranh đoạt hoàng vị chỉ là chuyện nội bộ, một khi ngã ngũ, chúng tôi phải tuân theo đại thế, không ngờ Tuyên hậu hạ thủ độc ác như vậy, nếu không phải bản tọa dẫn mấy vị đại thần liều mạng cứu đệ đệ từ tử lao ra rồi ngầm chạy khỏi biên giới, gian mưu của bà ta chắc đã thành công, giờ đang kê cao gối hưởng thụ ngôi vị thái hậu.”
Gã thở dài: “Việc tranh đoạt hoàng vị, cốt nhục tương tàn này thật khiến người ta run sợ, vị Tuyên hậu kia hạ thủ quá ác độc, điện hạ và lệnh đệ đã trốn khỏi quốc gia, hà tất đuổi tận giết tuyệt?”
Chợt trêи đầu có tiếng động khẽ, gã ngẩng lên, thấy hơn mười mũi ám khí bắn tới công chúa và nhóm võ sỹ. Gã phản ứng cực nhanh, lao lên ôm công chúa lăn xuống đất, tay trái bắn ra ba mũi độc châm lên nóc nhà. Chúng nhân hô lên kinh hãi, một người toàn thân hắc y, thân hình gầy gò từ trêи nóc nhà rớt xuống, gã lướt tới kề đao vào cổ địch nhân, đưa tay điểm mấy huyệt đạo rồi kéo khăn che mặt xuống. Hắc y nhân mày rậm mắt ti hí, mặt mũi lạnh tanh, gã là cao thủ dịch dung, nhận ra có điều cổ quái nên gỡ mặt nạ da người của đối phương, bất giác cả kinh, trước mắt gã là một khuôn mặt sần sùi, mồm miệng đều không có, hiển nhiên đại bị hủy dung diện.
Công chúa chưa hết kinh hồn, Trịnh Khuê Dung chạy lên đỡ nàng: “Điện hạ không sao chứ?” Nàng lắc đầu, nhìn hắc y nhân liền khẽ hô lên: “Là Đông Doanh ẩn giả!”
Triệu Quan tỏ vẻ kỳ lạ: “Ẩn giả là gì?”
Công chúa run giọng: “Không ngờ… không ngờ Tuyên hậu lại dùng đến họ.” Rồi nói với gã: “Ẩn giả là sát thủ chuyên về ám sát của Đông Doanh quốc, phải trải qua huấn luyện cực kỳ gian khổ, ẩn giả cùng một tộc đều tự hủy dung mạo, đeo mặt nạ da người giống nhau. Họ sở trường dịch dung cải trang, khinh công tuyệt cao, tinh thông hỏa dược, phi tiêu, độc thuật, thường được các vị thành chủ Đông Doanh trả giá cao ám sát địch nhân chính trị.”
Triệu Quan gật đầu, chợt thấy ẩn giả trợn hai mắt trắng dã lên, miệng sùi bọt trắng, chắc đã cắn độc dược giấu trong miệng tự sát, nhìn sang tám võ sỹ đều trúng độc tiêu chết sạch, nhíu mày nói: “Tên này hạ thủ ác độc, ắt chuyên về sát nhân diệt khẩu.” Chợt nhớ ra một việc, ngẩng lên hỏi: “Tiểu hoàng tử đâu?”
Công chúa biến sắc, vội chạy ra sau nhà, Triệu Quan và bọn Trịnh Khuê Dung, Phác lão đại theo sát, đến cửa phòng tiểu hoàng tử liền nghe thấy công chúa kinh hãi hét vang: “Không thấy tiểu hoàng tử.”
--- Xem tiếp hồi 157 ----