Lăng Tỷ Dực khẽ hít một hơi mở mắt ra, nhãn thần tản mát, lẩm bẩm: “Bảo An, Bảo An, là muội phải không? Đại ca không xong rồi, muội hiểu cho lòng ta, đại ca vui lắm. Đại ca rất muốn che chở, yêu thương nàng cả đời… muội phải tự lo cho mình, đừng… đừng quá bi thương.”
Nước mắt Lăng Hạo Thiên tuôn như suối, gọi: “Đại ca không sao đâu, đệ sẽ lập tức đưa đại ca về nhà, cha mẹ nhất định chữa lành được cho huynh. Đại ca… sao lại bị thương đến nông nỗi này?”
Lăng Tỷ Dực chợt tỉnh lại, nhận ra y: “Tiểu Tam Nhi, là đệ rồi.”
Lăng Hạo Thiên khóc: “Là đệ. Đại ca, ai đả thương huynh đến mức này? Huynh không sao chứ?”
Lăng Tỷ Dực nói nhỏ: “Ta lo cho đệ lắm. Người ta nói đệ gặp nguy hiểm ở Hư Không cốc, cha mẹ rất nhớ đệ, ta và nhị đệ đến đây… Tiểu Tam, đệ bình an là được rồi.”
Lăng Hạo Thiên nén nước mắt hỏi: “Đệ không sao, đại ca, ai đả thương huynh đến mức này? Ai đả thương được huynh? Huynh không sao chứ?”
Lăng Tỷ Dực lắc đầu, hơi thở trở nên dồn dập, hạ giọng: “Tiểu Tam Nhi, đệ phải chăm lo cho cha mẹ, cho Bảo An. Đại ca đi đây.” Đoạn ngoẹo đầu tuyệt khí.
Lăng Hạo Thiên không dám tin vào mắt mình, cố gắng cấp cứu, liên tục gọi: “Đại ca, đại ca! Chúng ta cùng về nhà tìm cha mẹ, nhất định cha mẹ chữa được cho huynh, mẹ thương huynh nhất, huynh không được mẹ thất vọng. Đệ đưa huynh về nhà, đại ca, đại ca!”
Hồi lâu sau, Lăng Tỷ Dực vẫn không thở lại, Lăng Hạo Thiên mới hiểu rằng đại ca đã chết, đầu óc y hỗn loạn: “Sao đại ca lại chết thế này? Đại ca là người tốt nhất trêи đời, có bằng hữu khắp thiên hạ, ông trời sao nỡ lòng để đại ca chết? Là ai đả thương được đại ca? Ai muốn hại đại ca? Ai giết được đại ca?”
Trong lòng y, đại ca vĩnh viễn hoàn mỹ vô khuyết: anh tuấn phong lưu, được công nhận là thanh niên kiếm khách, giang hồ hào hiệp thiên hạ đệ nhất. Y nhớ lại lúc nhỏ được đại ca dạy dỗ quan tâm, mỗi lần gây họa đều được đại ca dàn xếp, xin xỏ với cha mẹ, đại ca luôn là người nhân hậu, biết nghĩ cho người khác, là người mười phần xứng đáng được gọi bằng hai tiếng “đại ca.”
Y quỳ cạnh đại ca, nhìn gương mặt Lăng Tỷ Dực như hóa đá, tựa hồ chỉ cần nhìn lâu là đại ca sẽ mỉm cười ngồi đậy, nói rằng mình chỉ đùa thôi. Qua nửa thời thần nữa, thân thể Lăng Tỷ Dực lạnh dần, Lăng Hạo Thiên không tự gạt mình được nữa, gục xuống khóc rống lên.
Trời tối hẳn, Lăng Hạo Thiên không muốn nghĩ gì hết, cứ ngồi cạnh đại ca khóc lóc, cho đến lúc hôn hôn trầm trầm.
Sớm hôm sau, y tỉnh lại, tâm thần bình tĩnh hơn, mới nhớ ra: “Ta phải đưa đại ca về nhà.” Y hít sâu một hơi, nén cơn đau cõng đại ca rời khỏi sơn cốc, đi nửa ngày mới đến một tiểu trấn. Y mua quan tài, đặt di thể đại ca vào, thuê xe ngựa về Hổ Sơn.
Lúc đó tiết trời khô lạnh, thi thể không lo rữa nát, Lăng Hạo Thiên đi cả ngày lẫn đêm, cơ hồ bản thân y cũng là tử thi không cần ăn ngủ. Dọc đường đầu óc y tê liệt, toàn thân trống rỗng, không dám nghĩ đến sự thật là đại ca đã chết nhưng không thể tránh được việc đối diện với quan tài trong xe, đành mặc kệ mệt mỏi, một mực về nhà lẩn tránh.
Y cũng không biết làm cách nào đi hết đoạn đường. Dọc đường không hề bị ai đến quấy nhiễu, không hiểu Thiếu Lâm, Tây Xưởng lạt ma, Tu La hội đi đâu mà y không gặp ai. Chưa bao giờ y chảy nhiều nước mắt đến thế, đau lòng đến thế. Trời mỗi lúc một lạnh, vài ngày sau đổ tuyết xuống, suốt ngày sầm sì, nặng nề như tâm tình sầu thảm của y. Y cứ đi ngày nối ngày trong trời tuyết, sau cùng cũng đến chân Hổ Sơn, đỡ quan tài đại ca đi về hậu sơn, bước nào cũng như đeo đá. Y không dám tưởng tượng cha mẹ sẽ đau lòng thế nào, còn Bảo An, ôi, Bảo An nữa. Y cắn môi, từ từ đánh xe về hậu sơn.
Bất ngờ là ở ngoài cửa sơn trang có người đợi y. Y thấy cha mẹ cùng đứng đó, thần sắc bi thương cực độ, hiển nhiên đã nhận được tin dữ. Nhị ca cũng đứng đó, thần sắc lạnh lùng, chăm chú nhìn cỗ quan tài trêи xe. Lăng Hạo Thiên không dám ngẩng đầu tìm Bảo An, thấy cô không có mặt, y thầm thở phào.
Y dừng xe, quỳ xuống trước mặt cha mẹ, khóc: “Cha, mẹ.”
Vợ chồng Lăng Tiêu chưa đáp, Lăng Song Phi đã giận dữ lao lên quát: “Tiểu tặc, ngươi còn mặt mũi về nhà ư?”
Lăng Hạo Thiên ngẩng lên, không hiểu vì sao nhị ca nổi giận với mình, lí nhí đáp: “Hạo Thiên bất hiếu, không thể cứu được tính mệnh đại ca, xin cha mẹ trách phạt!”
Lăng Song Phi toàn thân run lên, cười lạnh: “Đến giờ ngươi còn định đóng kịch? Ngươi tưởng chúng ta toàn là lũ ngốc ư?”
Lăng Hạo Thiên sững người: “Nhị ca nói gì cơ?”
Lăng Song Phi rảo bước lên, cho y một bạt tai, giận dữ: “Tên tiểu tử khốn kiếp, đại ca do ngươi giết, ngươi… nếu còn chút liêm sỉ nào, sao lại dám… nghênh ngang về nhà?”
Chân khí trong thể nội Lăng Hạo Thiên xáo động, hất tay Lăng Song Phi ra, trêи mặt vẫn lưu lại dấu tay. Y đưa tay ôm mặt, đầu óc như bị sét đánh, run giọng: “Đệ không có, sao đệ có thể làm thế? Đại ca bị người ta đả thương, lúc đệ tới nơi, đại ca đã bị thương rất nặng. Sao… sao đệ lại giết đại ca?”
Lăng Song Phi giận dữ: “Ngươi biết đại ca muốn cưới Bảo An nên đau lòng hạ sơn, có ai không biết ngươi ôm hận với đại ca? Võ công của đại ca như vậy, nếu không phải ngươi đánh lén, có ai giết nổi? Tiểu Tam Nhi, ta tận mắt thấy ngươi hạ thủ với đại ca, trước mặt ta, ngươi lại dám bày trò ư?”
Lăng Hạo Thiên nhìn sang phía cha mẹ, thấy cha phẫn nộ, mẹ chảy đầy nước mắt, thần sắc hiển nhiên tin lời nhị ca, lòng y chợt lạnh ngắt: “Cả cha mẹ cũng hoài nghi ta? Sao có thể như thế? Sao có thể như thế?” Y chợt hét vang, lao vút lên núi.
Lăng Song Phi gầm lên: “Tiểu tử vô sỉ, chạy đi đâu?” Đoạn đuổi theo nhưng Lăng Hạo Thiên khinh công cao tuyệt, lướt đi rất xa, Lăng Song Phi không thể đuổi kịp.
Lăng Hạo Thiên chạy thẳng lên đỉnh vách đá cao nhất ở hậu sơn, ôm một gốc cổ tùng, ngẩng đầu nhìn trời muốn khóc mà không ra nước mắt. Mấy tháng qua, y bị người ta đổ oan là giết Thiếu Lâm phương trượng Thanh Thánh đại sư, nhưng y tự hỏi lòng không thẹn, chỉ thấy Thiếu Lâm chúng tăng mười phần đáng thương vì bị người ta điều khiển. Hiện giờ người hoài nghi lại là phụ mẫu huynh trưởng ruột rà, họ tin y ngỗ nghịch tà ác đến độ tự tay giết người đại ca y hằng yêu kính, quả thật còn khiến y bị đả kϊƈɦ hơn lúc chứng kiến cái chết của Lăng Tỷ Dực. Lòng y vò xé, chỉ muốn nhảy xuống vách núi chấm dứt tất cả.
Hết hồi 191