Lý Họa My biến sắc, Triệu Quan thấp giọng dặn: “Đừng nói với tại hạ, cứ để hắn đến gần.” Cô khẽ gật đầu, nhìn về phía Lâm Tiểu Siêu, lên tiếng: “Lâm đàn chủ, chúng ta gặp gỡ trêи đường, ông không phải nhân cơ hội tôi đi một mình, định bắt nạt con trẻ yếu đuối chứ?”
Lâm Tiểu Siêu cười mỉm: “Tại hạ sao dám đắc tội với Lý đại tiểu thư? Nhưng chúng tôi và lệnh tôn đã đối nghịch, cô lại tự rước mình đến thì còn nói được gì, chúng tôi đành bắt làm con tin vậy.”
Lý Họa My hừ lên, mắng: “Đồ mặt dầy!”
Lâm Tiểu Siêu biết phi đao của cô lợi hại bèn rút chủy thủ ra, tự thân xuất mã: “Lý đại tiểu thư, cô còn không mau ngoan ngoãn bó tay chịu trói để tránh khỏi cảnh đao kiếm không có mắt, ta không muốn rạch nát mặt cô, vạch thêm vài vết trêи mình đâu.”
Lý Họa My vung tay ném ra ba lưỡi phi đao, Lâm Tiểu Siêu dùng chủy thủ gạt hết, mắng chửi: “Con nhãi, còn định hung hăng nữa ư?” Y xông lên, đâm chủy thủ vào vai cô. Cô nghiêng người tránh thoát, lại bắn ra tiếp ba lưỡi phi đao. Lâm Tiểu Siêu nhảy sang bên trái tránh né, đột nhiên thấy bẹ sườn đau nhói, huyệt đạo đã bị điểm trúng, nửa người lập tức cứng đơ, lại nghe một người cười nói: “Lâm đàn chủ, ông có gan bắt người trước mặt ta, còn coi Giang Hạ ra gì nữa không?”
Lâm Tiểu Siêu kinh hoàng, người xuất thủ chính là xa phu, y vạn vạn lần không ngờ được tên đánh xe lóng ngóng đó lại là Triệu Quan giả trang thành nên thất thủ, bị gã bắt được, hối hận cũng đã muộn. Triệu Quan bạt đao kề lên cổ y, quát to: “Các ngươi muốn giữ mạng cho tên tiểu cẩu này, mau lui lại cho ta!”
Thủ hạ của Lâm Tiểu Siêu thấy thủ lĩnh bị bắt thì vừa kinh hãi vừa tức giận, đành phải lui lại.
Triệu Quan cười: “Lâm đàn chủ, ông muốn trói Lý đại tiểu thư, chắc không ngờ bọ ngựa bắt ve lại có chim sẻ rình phía sau, bản thân bị ta trói.”
Lý Họa My tiện tay dắt luôn ba thớt ngựa, cùng Triệu Quan áp giải Lâm Tiểu Siêu tiến nhanh về phía Vũ Hán. Cô cười bảo: “Giang đại ca, may mà huynh đã liệu trước được, giả trang thành xa phu.”
Triệu Quan cũng cười: “Hắn muốn bắt muội đến uy hϊế͙p͙ Tứ gia, chúng ta chơi luôn đòn gậy ông đập lưng ông, bắt hắn đến uy hϊế͙p͙ lão tử của hắn.”
Lâm Tiểu Siêu hận đến độ thiếu điều nghiến rụng hết răng.
Ba người đi được một quãng, chợt thấy có sáu người vận cà sa cưỡi ngựa tiến tới, chắc là hoà thượng. Lâm Tiểu Siêu chớp cơ hội thật nhanh, xoay người lăn từ trêи lưng ngựa xuống, kêu váng lên: “Đại sư cứu mạng! Tôi bị hung nhân bắt, mong đại sư cứu mạng.”
Sáu người vừa nghe tiếng liền dừng cương, một hoà thượng nói: “Kẻ nào dám to gan đến thế, giữa ban ngày ban mặt dám bắt người?”
Triệu Quan kéo Lâm Tiểu Siêu lên ngựa, thuận tay điểm luôn huyệt câm rồi giải thích: “Tên này là cướp đã cướp hết tài bảo nhà tại hạ, tại hạ bắt hắn về để xử lý, không phải chuyện gì to tát cả, xin các vị sư phụ tiếp tục lên đường.”
Gã ghé mắt nhìn, thấy một người thân hình cao lớn, bất giác ớn lạnh, đó là người quen cũ: Hùng Linh Trí, đệ tử tục gia của phái Thiếu Lâm. Hùng Linh Trí cũng nhận ra gã, hơi ngẩn ra, cúi đầu nói với lão tăng lùn mập: “Sư phụ, tên tiểu tử kia là Giang Hạ, người của Thanh Bang, hết sức gian trá, không nên tin lời hắn.”
Lão tăng lùn mập nói: “A di đà phật, tiểu thí chủ sao lại bắt người này, xin cứ nói thật cho lão nạp biết.”
Triệu Quan mắng thầm: “Liên quan quái gì đến lão hoà thượng ngươi nhỉ?” Sáu người này hiển nhiên đều là môn hạ Thiếu Lâm, trừ lão tăng và Hùng Linh Trí còn có hai tăng nhân nhân và hai tục gia đệ tử trẻ tuổi. Võ công của Hùng Linh Trí đã không kém, lại thêm sư phụ hắn và bốn sư huynh đệ, gã và Lý Họa My tuyệt đối không phải là địch thủ. Gã biết Thiếu Lâm đệ tử lúc nào cũng tự nhận là hiệp nghĩa, quyết không bao giờ khoanh tay đứng nhìn nên nóng ruột, lại thấy Lý Họa My hỏi: “Xin hỏi có phải Thanh Đức đại sư đấy không?”
Lão tăng đáp: “Chính thị lão nạp. Xin hỏi thí chủ quý tính là gì?”
Lý Họa My lễ phép: “Tiểu nữ họ Lý, gia nghiêm là Lý Tứ gia của Thanh Bang. Từ lâu tiểu nữ vẫn một lòng kính phục, ngưỡng mộ phái Thiếu Lâm hành hiệp trượng nghĩa, chủ trì công đạo.”
Thanh Đức khiêm nhượng: “Không dám. Thế ra là thiên kim của Lý Tứ gia. Xin hỏi Lý đại tiểu thư vì cớ gì lại bắt người này?”
Lý Họa My đáp: “Không dám dối đại sư, người này nguyên là đàn chủ trong bản bang, nhưng lại phạm thượng làm loạn, tiểu nữ phụng bang chủ bắt y về. Đây là việc trong tệ bang, không dám phiền đến đại sư.”
Thanh Đức nói: “Đã là việc nội bộ của quý bang, lão nạp cũng không tiện nhúng tay. Linh Trí, Tịnh Mẫn, chúng ta đi.” Chợt thấy yết hầu Lâm Tiểu Siêu khọt khẹt mấy tiếng quái dị, giống như không thể thở được. Triệu Quan quay lại nhìn, hai mắt y trắng dã, cơ hồ toi mạng đến nơi.
Một thanh niên tăng nhân lên tiếng: “Hình như người này bị điểm sai huyệt đạo, chút xíu nữa là đoạn khí. A di đà phật, tiểu tăng không thể thấy chết mà không cứu.” Đoạn tiến tới đỡ Lâm Tiểu Siêu, đưa tay thăm dò mạch tượng.
Triệu Quan cũng không muốn thấy y mất mạng nên nói: “Sư phụ đại phát từ bi, cứu y một mạng, nhưng chúng tôi phải phí bao công sức mới bắt được, đừng để y chạy mất.”
Tăng nhân Tịnh Mẫn gật đầu: “Tiểu tăng biết rồi. Đợi tiểu tăng giải huyệt đạo cho y xong, thí chủ điểm lại là được.” Đoạn ôm Lâm Tiểu Siêu xuống ngựa, đưa tay giải huyệt, nhưng thấy họ Lâm co rút thành một khối, tình trạng hết sức kỳ quái, bèn hỏi: “Thí chủ không sao chứ?”
Đột nhiên hàn quang từ dưới đất lóe lên, Tịnh Mẫn hô lên nho nhỏ, chủy thủ của Lâm Tiểu Siêu bất ngờ xẹt ra, cắm ngập vào ngực Tịnh Mẫn. Tức thì Lâm Tiểu Siêu nhảy lên ngựa của Tịnh Mẫn, kêu lên: “Ta đắc thủ rồi! Giang tiểu huynh đệ, Lý cô nương, kế sách của Tứ gia đã thành, chúng ta đi thôi.” Rồi giục ngựa chạy đi thật nhanh.
Năm đệ tử Thiếu Lâm đều kinh hoảng, hai đệ tử tục gia vội giục ngựa đuổi theo hắn, ba người còn lại vây chặt Triệu Quan cùng Lý Họa My.
Thanh Đức thò tay xem xét Tịnh Mẫn, thấy chủy thủ cắm vào tâm tạng, dĩ nhiên đã tuyệt khí. Ông ta rơi lệ: “Tịnh Mẫn viên tịch rồi!”
Hùng Linh Trí mắng sang sảng: “Hảo tiểu tử, các ngươi liên thủ gạt người! Tịnh Huệ sư đệ, chúng ta bắt tên tiểu tử này lại.” Rồi cùng vị sư đệ xuất gia liên thủ tấn công hai người Triệu, Lý.
Triệu Quan không ngờ trước lúc chạy đi, Lâm Tiểu Siêu còn kịp chơi mình một đòn đau như vậy, khiến đệ tử Thiếu Lâm vây công mình, vội bạt đao đón đỡ, tức giận quát: “Hắn là kẻ sát nhân, can gì đến ta mà các ngươi động thủ?”
Hùng Linh Trí nói: “Tiểu tử gian trá, ta sớm biết là ngươi không phải người tốt rồi!”
Y sợ gã kể lại chuyện mình bị đánh bại đáng xấu hổ lúc trước ra, càng sợ sư phụ biết mình đã sử dụng Thiên Vương khai bi chưởng đối địch với gã, chỉ muốn nhân cơ hội sư huynh mất mạng, giả đò tức giận mà giết gã diệt khẩu nên xuất thủ như gió táp mưa sa, bức gã thoái lui liên tục, không thể mở miệng ra nói.
Lý Họa My kêu lên: “Thanh Đức đại sư, kẻ đó là Lâm Tiểu Siêu, đàn chủ Canh Vũ đàn. Hắn lòng lang dạ sói, đã giết chết sư phụ của quý phái, tiểu nữ và cha sẽ bắt hắn, trói mang lên Thiếu Lâm, tạ tội với đại sư. Hắn vì muốn trốn thoát đã ngậm máu vu khống chúng tôi, mong đại sư hiểu cho.”
Tuy võ công và địa vị của Thanh Đức rất cao nhưng đầu óc không lấy gì làm linh hoạt, rất nhiều việc đều để cho đệ tử quyết định, giờ thấy Hùng Linh Trí và Tịnh Huệ ra tay vây công Triệu Quan, bản thân cũng không có chủ trương gì, thầm nhủ: “Bắt y cái đã rồi mới từ từ hỏi han, bàn bạc đạo lý.” Bèn nói: “Linh Trí, Tịnh Huệ, bắt người đó trước rồi nói.” Vung thiền trượng lên điểm vào huyệt đạo trêи chân Lý Họa My, cô tránh thoát thế nào được, hô khẽ một tiếng, đưa tay chộp lấy dây cương, rạp xuống mình ngựa mới không ngã xuống đất.
Triệu Quan tức giận: “Lão hòa thượng không hiểu đạo lý!”
Gã bị hai người vây công, giở bằng sạch sở năng, thi triển Phi Phong kɧօáϊ đao bức hai người thoái lui mấy bước, định tìm cơ hội nhảy lên ngựa đào tẩu nhưng hai người cũng phản ứng cực nhanh. Tịnh Huệ hòa thượng chuyên luyện chưởng pháp, chưởng lực hùng hậu; Thiếu Lâm Hổ quyền của Hùng Linh Trí cũng hùng hồn dũng mãnh, quyền phong, chưởng phong của hai người bay ngang xẹt dọc quanh mình Triệu Quan, đánh bạt cây đao của gã. Gã biết nội lực của mình không sâu, không có cách nào hạ độc với những cao thủ nội công cỡ này, chỉ đành dựa vào kɧօáϊ đao, bức hai người không thể đến sát người, nhưng bản thân cũng thể thoát đi được. Đấu được chừng cạn một chén trà, nội lực của Hùng Linh Trí và Tịnh Huệ mạnh dần, vây chặt Triệu Quan vào giữa, gã chỉ thấy quanh mình hai cỗ khí lực mãnh liệt cuồn cuộn, vang động như tiếng trống. Gã học được nội công của Bách Hoa môn, chú trọng đến khía cạnh âm nhu, mềm mại mà chặt chẽ, tuy thực mà hư, dùng nhu khắc cương, có thể tìm được kẽ hở trong làn nội lực dương cương của Thiếu Lâm mà trốn tránh, không bị thương bởi nội lực của hai người. Nhưng vết thương trêи đầu vai gã liên tục đau đớn, hiển nhiên không thể trụ nổi quá lâu.
Lại đấu thêm một lúc nữa, tiếng vó ngựa vang lên, hai đệ tử đuổi theo Lâm Tiểu Siêu quay lại. Nguyên lai thủ hạ của Lâm Tiểu Siêu tỏa đi các nơi tìm kiếm, thấy đàn chủ bị Thiếu Lâm đệ tử đuổi theo thì xông lên yểm hộ cho hắn đào tẩu. Hai đệ tử thất bại quay lại, cho rằng ba người Triệu Quan quả nhiên sắp sẵn gian kế, bố trí trước nhân thủ tiếp ứng, thấy gã cùng hai vị sư huynh đối địch mà không kém hơn, đưa mắt nhìn nhau, lại được sư phụ gật đầu bèn cầm phong ma côn và hổ đầu song câu, từ phía sau lưng xông tới, vung binh khí lên, đánh vào bối tâm.
Lý Họa My thấy gã ngưng thần đối địch, không biết bị tập kϊƈɦ từ sau lưng, trong lòng khẩn cấp bèn vận kình vào tay, nhảy lên mình ngựa, xông thẳng vào vòng chiến, kêu to: “Cẩn thận đánh lén!” Cô vung tay xạ ra năm lưỡi phi đao, hai lưỡi nhắm vào hai tục gia đệ tử đang chạy đến, ba lưỡi nhắm vào bối tâm Tịnh Huệ. Lúc này Tịnh Huệ đang dùng toàn lực, nội lực tỏa ra quanh mình, phi đao của Lý Họa My bay tới tức thì bị chấn văng đi. Y cảm thấy sau lưng có địch, không kịp nghĩ ngợi gì, xoay người tống ra một chưởng, “bộp” một tiếng, đánh trúng mình Lý Họa My.
Triệu Quan kêu lên kinh hãi: “Họa My!” Thấy cô văng từ trêи mình ngựa xuống, vội thi triển khinh công lướt tới đỡ lấy, từ khóe miệng cô chảy ra một dòng máu tươi, hai mắt nhắm tịt, không biết sống chết thế nào.
--- Xem tiếp hồi 75 ----