Người và âm thanh cùng tới, một nữ tử toàn thân hắc y từ sau sảnh đường lướt ra, thị che sa mỏng trêи mặt, hai mắt vô cùng diễm mỵ câu hồn nhϊế͙p͙ phách, không nhận ra tuổi tác, đại khái chừng ba mươi đến bốn mươi. Thị đến trước mặt Tư Không tiên sinh liền bá cổ hắn: “Đã lâu không gặp, Tư Không tiên sinh vẫn anh tuấn như thế khiến người ta động lòng.”
Gương mặt xanh lè của Tư Không tiên sinh lộ ra nụ cười ám muội: “Chủ tử càng lúc càng trẻ trung xinh đẹp.”
ʍôиɠ diện nữ tử cười: “Sao so được với lệnh ái thiên kiều bách mị? Ôi, nữ nhân trẻ trung vẫn hơn. Quý tiểu thư đâu? Sao không đến?”
Tư Không tiên sinh nói: “Tại hạ phái nó đi làm việc, chủ tử muốn gặp, hôm khác tại hạ sẽ sai nó đến phủ phục thị.”
ʍôиɠ diện nữ tử cười: “Ngài đành lòng hả? Đương gia của ta thế nào, ngai rất rõ, ta không muốn thấy đương gia thú tính đại phát, chà đạp quý tiểu thư. Hi hi, tiểu thư nhà ngài băng thanh ngọc khiết, chả lẽ không đáng coi trọng?”
Tư Không tiên sinh cười hăng hắc: “Tự nhiên nó không để tâm, nó về kinh, tại hạ sẽ đưa đến phủ phục thị, nghe theo chủ tử sai bảo.”
ʍôиɠ diện nữ tử mỉm cười: “Hay lắm.” Quay nhìn những người khác trong phòng: “Niếp đại gia, Tô nhị gia, hai vị cũng tới rồi, sao nào. Có thấy hộ hoa sứ giả, ngọc diện anh hùng nổi danh giang hồ Triệu Quan không?”
Triệu Quan đáp: “Có chứ, chúa thượng có hứng thú gặp hắn, huynh đệ chúng tôi lập tức đưa ngươi đi bắt về cho người hưởng dụng.” Gã dám lớn mật nói thế, lại hợp với khẩu vị ʍôиɠ diện nữ tử, thị cười khanh khách: “Niếp đại gia hiểu ta lắm, đúng, ngày sau có cơ duyên cũng phải tự tìm hiểu phong lưu tiểu tử nổi danh thiên hạ xem sao. Trước mắt nhiều việc, gặp Triệu Quan để sau đã, hiện tại ha muốn gặp tiểu tử họ Lăng hơn cả.”
Hắc Quả Phụ hỏi: “Chúa thượng muốn lấy mạng hắn?”
ʍôиɠ diện nữ tử bật cười, tiếng cười kiệu mị ẩn chứa đôi phân lãnh khốc: “Không, ta muốn lấy hồn của hắn.”
Thị đi lại trong phòng, lúc bá cổ Tư Không tiên sinh, lúc nhào vào lòng Sa Tận, lúc lại vuốt ve mặt Kim Ngô, cười hì hì: “Tất cả an bài xong rồi chứ? Đợi ta bức Lăng Hạo Thiên không còn đường quay đầu, hắn không chịu khuất phục mà được sao? Bước đầu tiên ta để bọn Đại Hỷ đến đánh lén Thiếu Lâm, giết phương trượng rồi đổ vấy cho hắn, hiện giờ hắn đang ở Thiếu Lâm, việc này dễ lắm. Tiểu tử này thể hiện rực rỡ, người chính giáo đều ghen tị, chắc sẽ vây công, khiến hắn không chạy đi đâu được.”
Nói đến đây, thị đến trước mặt Triệu Quan, thò tay vuốt ve ngực gã, trúng ngay sợi phật châu đeo trêи ngực. Gã rúng động, lúc gã được Trần Như Chân cõng rời khỏi tự viện, tiện tay lấy một sợi phật châu của Pháp Vương kiếp trước đi, sau này đeo trêи cổ, không ngờ bị cổ quái phụ nhân sờ trúng, thị cười vang: “Niếp đại gia cũng bắt đầu tin phật sao?”
Gã miễn cưỡng mỉm cười: “Gần đây sát nhân hơi nhiều, có đôi chút bất an.”
Hắc y nữ tử ngưng thị một lúc mới õng ẹo cất bước: “Nếu khống chế được tiểu tử này mới thú vị, phải bảo hắn đi đối phó Bách Hoa môn, giết tiểu tử họ Triệu, sai hắn đối phó cha mẹ và hai ca ca, khiến hai tên ca ca thân bại danh liệt, sai hắn đi…” Đến trước mặt Tô Vô Ca do Thanh Trúc giả trang, thị dừng lại một lúc: “Tô nhị gia, theo ta ra ngoài kia một chốc.”
Thanh Trúc đứng dậy, theo chân thị, Triệu Quan kinh hãi, không biết hành xử thế nào, liếc sang thấy sắc mặt Tư Không tiên sinh hơi biến đổi, vẻ mặt Sa Tận cùng Kim Ngô cũng hiện lên nét phẫn hận, ghen tị, thầm nhủ: “Tốt nhất là thị chỉ nảy sinh hứng thú nhất thời với tặc tử họ Tô, nhưng Thanh Trúc có bị lật tẩy không?”
Không lâu sau, ʍôиɠ diện nữ tử quay lại một mình, hỏi Triệu Quan: “Niếp đại gia, Tô nhị gia thụ thương nặng như vậy sao ngài còn để nhị gia ra ngoài?”
Triệu Quan tim đập nhanh, cố trấn định hỏi: “Tô huynh đệ không sao chứ?”
ʍôиɠ diện nữ tử mỉm cười: “Tử Thần Tư Không đại gia đã chiếu cố đến Tô nhị gia, ngài có muốn nghỉ ngơi một chút chăng?” Vừa dứt lời, Tư Không tiên sinh, Sa Tận, Hắc Quả Phụ, Kim Ngô cùng bật khỏi ghế, vây lấy Triệu Quan. Gã biết đã bại lộ, chắc Thanh Trúc lành ít dữ nhiều, bản thân cũng khó thoát độc thủ, bèn phản ứng cực nhanh, hữu thủ lập tức phóng ra mười mũi độc châm công vào năm người, tả thủ vung ngô công tác quấn lên xà nhà, chuẩn bị xuyên mái mà đào tẩu.
Chúng nhân cùng ra tay, Sa Tận rải độc phấn, Hắc Quả Phụ quăng ra ba con nhện vằn vện như nhung, Kim Ngô cũng ném kim bạt chém xéo vào gã. Tử Thần Tư Không tiên sinh đút hai tay trong ống tay áo, ngẩng lên nhìn nhưng không ra tay.
Triệu Quan lơ lửng trêи không, lòng nóng như lửa đốt: “Hai tên dùng độc này cực kỳ lợi hạ, cộng thêm Kim Ngô, đơn đả độc đấu ta không sợ ai nhưng hiện giờ địch nhân đông quá.” Gã bế khí tránh khỏi độc phấn của Ôn Thần Sa Tận, quấn ngô công tác vào kim bạt chém đứt hai con nhện. Chúng nhân thấy gã xuất thủ cao minh, đều hơi kinh hãi, gã cười ha hả: “Các ngươi đều trúng kế của ta, không ai thoát được.” Đoạn vung ngô công tác quấn đổ lò hương cạnh Hồng Thái Bình: “Hương có độc, muốn sống mau ra khỏi nhà.”
Ôn Thần Sa Tận lạnh lùng: “Chết đến nơi còn định giở trò hả? Hương này làm gì có chút nào cổ quái?”
Triệu Quan nhân lúc tất cả cúi nhìn lò hương, tung mình len xà nhà: “Đó là thiên hạ kì độc, tự nhiên ngươi không phát hiện.” Tay gã không dừng mà đập vỡ ngói, lao lên.
Hắc Quả Phụ rít lên: “Tiểu tặc gian hoạt!” Cùng Sa Tận, Kim Ngô cùng nhảy lên công vào nửa thân dưới Triệu Quan, Hồng Thái Bình và Tư Không tiên sinh nhảy ra ngoài, định nhân lúc gã trồi lên bắt sống.
Triệu Quan biết có ngần này cao thủ, muốn đào tẩu khó hơn lên trời, mười bảy, mười tám ý niệm cùng loáng qua óc, giả bộ nhảy lên nóc, đợi tất cả nhảy lên lưng chừng không liền co người, nhảy qua song cửa phía đông. Ai nấy rống vang, cầm binh khí lao theo.
Gã phá song lao ra, lăn mấy vòng, định nhảy lên cây, chợt nghe sau lưng có một người lạnh lùng nói: “Tiểu tử đứng im, ngươi chết chắc rồi. Ngươi là ai?”
--- Xem tiếp hồi 178 ----