Sở dĩ tàu 927 sở hữu chiến lực hơn xa các chị em khác là nhờ vào những “mảnh ghép” do thuyền viên của nó tha về từ bốn phương tám hướng, đắp nặn lại thành một kết cấu hoàn chỉnh. Chỉnh vì vậy, nó cực kỳ nhạy bén với bất kỳ tín hiệu nào cho dù là nhỏ nhất, tỉ như những gợn sóng năng lượng không rõ lai lịch đang chớp tắt sau soái hạm.
Cùng lúc ấy, quân địch đã xuất hiện trước mặt họ.
Bọn tinh tặc bấy giờ mới nhận ra mình đã bị Langdon lừa gạt, đưa đến trước mặt hạm đội tinh nhuệ của Liên Bang làm con tốt thí.
Hạm trưởng khoát tay: “Làm theo quy trình trước.”
Giọng nói của Teval lập tức vang lên khắp các kênh liên lạc: “Lập tức tắt động cơ, đầu hàng chờ dẫn dắt! Chống cự sẽ bị tiêu diệt!”
Sau khi lặp lại ba lần theo quy định, hạm đội mới bắt đầu hành động.
Nhưng tinh tặc vốn là một lũ mang theo tiền án tiền sự trên người, chúng biết nếu đầu hàng thì chỉ có ba con đường: ngồi tù mọt gông, khai hoang ở vùng tối hoặc bị lưu đày trong hố đen. Chính vì vậy, chúng không những không đầu hàng mà còn bất chấp tất cả lao về trước.
Thân là soái hạm dẫn dắt toàn bộ đội ngũ, tàu Tĩnh Dã vẫn lù lù bất động ở vị trí trung tâm. Các tàu hộ tống đã khép lại hai bên sườn, chủ pháo bắt đầu ngưng tụ.
Phiền toái ở chỗ chiến hạm mà tinh tặc sử dụng đều thuộc loại nhỏ – có chiếc còn chẳng lớn hơn cơ giáp Liên Bang là bao, chỉ có thể gọi là phi thuyền cá nhân – vì vậy thắng ở độ linh hoạt, không ngừng vo ve như một lũ ruồi phiền toái.
Trong mắt chúng, chiếc tàu vận chuyển được nâng cấp lên làm soái hạm này chính là cửa khẩu đột phá hoàn hảo. Nếu có thể bắn nổ nó, bắt hai hạm trưởng làm tù binh…
Đội cơ giáp nhanh chóng đoán được ý độ của tinh tặc, tạo thành đội hình xoắn ốc phức tạp tụ lại gần soái hạm.
“Bắt sống.” Mệnh lệnh được truyền tới từ Nguyên soái, một chốc sau lại thêm vào: “Nếu có thể.”
Thời đại vũ trụ cũng là thời đại dân số bùng nổ, một nền văn minh có thể trải rộng tận mấy tinh vực. Tàn sát nhiều người không đủ để gây ra uy hiếp nghiêm trọng, chỉ còn cách duy nhất là tiêu diệt lãnh tụ của đối phương.
Hiển nhiên, tinh tặc cũng hiểu điều này.
“Bắt Rennes!”
“Đằng nào cũng chết, ít nhất phải kéo theo thằng khốn họ Sở!”
“Chó hai mặt Langdon! Tao có xuống địa ngục cũng nguyền rủa mày!”
Từ xưa có câu “người điên cũng sợ kẻ liều”. Bọn tinh tặc khai hỏa bừa bãi trong vô vọng, những chiếc phi thuyền đã vọt khỏi tầm bắn bên mạn tàu Tĩnh Dã bỗng nhiên bẻ ngoặt trở lại, không kham nổi áp lực từ thao tác này mà phụt ra những tia lửa.
Giữa đội hình cơ giáp liên tục thay đổi và những đường đạn đan xen đến hoa mắt của pháo binh, mục tiêu của chúng là chiếc cơ giáp màu đen nổi bật kia.
Đối mặt với một lũ bất chấp sống chết, có là đội quân gan dạ nhất cũng không nên trực tiếp giao chiến, vì vậy Rennes lập tức ra lệnh.
“Chú ý tránh né.”
Cả một khu vực bị chiến thuật tự sát của tinh tặc giày xéo đến không ra hình thù, mà dùng chủ pháo tinh hạm ngắm bắn chúng lại không khác gì cầm hỏa tiễn bắn ruồi, vì vậy các chiến hạm lập tức phái đội tàu hộ tống cỡ nhỏ ra.
Tinh tặc rơi vào đường cùng không biết né tránh là gì nữa, có chướng ngại vật gì trước mặt cũng bất chấp lao vào dù là cơ giáp. Tuy chúng may mắn không phát nổ nhưng vẫn khiến cơ giáp xui xẻo kia chúi nhủi một phen.
Chiến thuật lộn xộn này của chúng khiến pháo binh tiếp viện nhất thời không thể phong tỏa được mục tiêu.
“Đúng là đàn chó điên.” Teval cau mày.
“Đây là nguyên nhân chủ yếu,” Lâm Kính Dã bỗng lên tiếng: “Khiến chúng ta không thể hoàn toàn diệt trừ được chúng, cho dù chúng cũng chẳng làm nên trò trống gì.”
Lũ cô hồn ba gai vất vưởng trong không gian này không phải một thể thống nhất, có khi còn cắn xé lẫn nhau trong nội bộ nhưng đều sở hữu một phong cách chiến đấu thống nhất: một khi kiếm lời (bất kể lớn nhỏ) sẽ lập tức bỏ chạy, gặp khó thì rút lui, bị dồn vào đường cùng sẽ bất chấp tất cả mà lấy mạng đổi mạng.
Có một lần nọ, sau khi bị Liên Bang truy lùng hồi lâu, tinh tặc đã đâm sầm vào một khu dân cư trên hành tinh gần đó, biến tất cả thành tro bụi. Từ đó trở đi, Liên Bang chỉ áp dụng cách xua đuổi chứ không dám mạnh tay với chúng nữa.
“Cơ giáp của Nguyên soái nổi bật quá!” Jomy cả giận quát lên: “Lũ chó điên toàn nhằm vào ngài ấy!”
Teval lại không ngạc nhiên: “Ngài ấy cố ý làm vậy để chúng không lao vào quả cầu Dyson tự bạo, bằng không nguồn nhiên liệu cung cấp cho toàn tinh khu thứ tám xem như đi tong.”
Quả cầu Dyson không chỉ là nơi khai thác năng lượng mà còn là một công trình khổng lồ. Diện tích bạt ngàn của nó là nền móng cho vô số khu dân cư rộng lớn, từ đó xây nên một thành phố giữa tinh không. Tất cả những điều kiện tự nhiên như trọng lực, thời tiết đều do hệ thống nhân tạo quản lý. Nếu hệ thống bị tổn hại, nơi này sẽ trở thành thành phố chết trong nháy mắt.
Teval không khỏi rì rầm: “Thấy chưa, đã bảo là có điên mới ở mấy nơi này mà.”
Đàn chó dại cắn càn mang tên tinh tặc khiến các chiến sĩ cơ giáp trong quân phục đỏ thẫm không thể không né tránh. Họ vừa di chuyển đội hình, chúng đã ùa về phía cơ giáp màu đen như bầy sói đói ngửi thấy mùi thịt.
Đáng tiếc đây không phải thịt nằm trên thớt.
Biết tinh tặc có thói quen truy đuổi theo đường thẳng, cơ giáp đen khai hỏa pháo plasma bắn tan tành một chiếc phi thuyền hổ lốn ở gần nhất. Gã đồng bọn phía sau không kịp phản ứng, đồng thời táng thân trong vụ nổ. Những phi thuyền còn lại vun vút né tránh, tiếp tục đuổi theo chiếc cơ giáp đen đang uyển chuyển nhào lượn giữa ánh lửa chói mắt.
Đội cơ giáp Thanh Kiếm Bầu Trời tản ra rồi tụ lại một cách có trật tự, kết hợp với pháo plasma tạo thành một tấm lưới bủa vậy. Tinh tặc không cam lòng, lập tức mở lá chắn bảo vệ lao tới, cho dù bị đội cơ giáp hay tàu hộ tống bắn bay cũng sẽ quành lại một khi phát hiện thấy Rennes.
Giọng nói trong trẻo bỗng vang lên: “Tanker này giữ cừu ổn phết.”
Teval quay lại hỏi với vẻ khó hiểu: “Tanker là gì ạ?”
“Kiểu như đứng ra thu hút sự chú ý của quân địch, thuật ngữ trong game ấy mà.” Hoa tiêu hào hứng ngoái đầu: “Tôi nhớ lần trước rủ hạm trưởng chơi game thì ngài từ chối, thì ra là vẫn lén chơi đúng không? ID ngài là gì? Mau khai ra rồi lên gánh anh em vài ván nào!”
Cảm giác nôn nao kỳ lạ trong lòng Teval càng trở nên mãnh liệt.
Đề tài bị Rennes cắt ngang.
“Soái hạm chuẩn bị chủ pháo.”
Tinh Dã là một chiếc soái hạm “nửa mùa”, chủ pháo được nhặt về lắp lại của nó không thể nào sánh với hàng nguyên đai nguyên kiện của những chiến hạm khác. Nhưng dùng những chủ pháo hàng xịn ấy đối phó với tinh tặc thì chẳng khác gì cầm dao mổ trâu để giết gà, chưa kể còn có thể ảnh hưởng đến quả cầu Dyson.
Khi ngẩng lên nhìn radar, Teval mới kinh ngạc nhận ra rằng bọn tinh tặc mù quáng đuổi theo cơ giáp đen đã bị gom thành một nhóm lúc nào không hay, đang dần tiến vào tầm ngắm của soái hạm.
“Mục tiêu đã vào tầm bắn!”
“Chủ pháo chuẩn bị hoàn tất.”
“Khóa mục tiêu hoàn tất.”
Teval bắt lấy cần điều khiển, đặt ngón tay lên nút xác nhận khai hỏa, chờ đợi chỉ thị.
Hạm trưởng cũng khẽ nghiêng người về trước để quan sát tình hình, trên gương mặt nghiêm nghị toát lên vẻ lo âu hiếm gặp.
Cơ giáp dù sao cũng là vũ khí đổ bộ cá nhân, phi thuyền có nhỏ đến đâu đi nữa thì tốc độ bay thẳng vẫn vượt trội hơn. Chẳng mấy chốc sau, “chuỗi” tinh tặc đuổi theo Rennes đã đi vào tầm bắn của khẩu pháo đang tụ năng lượng màu xanh sáng trên tàu Tĩnh Dã.
“Lên! Bắt lấy nó! Có chết thì cùng chết!”
“Mẹ mày! Ngon thì bắn đi!”
“Ha ha ha ha! Kéo được họ Sở theo cùng, tao có chết cũng lưu danh thiên cổ!”
Bọn tinh tặc đã vứt sống chết ra sau đầu, điên cuồng lao đến như thể cơ giáp màu đen chính là giải thưởng năm trăm triệu tinh tệ, còn họng pháo sáng ngời chính là sâm panh chúc mừng. Chính sự liều lĩnh không màng tất cả này đã khiến những chiến sĩ ưu tú nhất cũng phải đau đầu không thôi.
Tàu hộ tống đã tiến lên, tinh hạm cỡ lớn trực tiếp nhảy vọt bước ngắn, vượt qua ngôi sao, đáp xuống trận địa. Thế lực hai bên liều mạng giành giật từng giây từng phút, tình hình chiến trận lúc nào cũng trong trạng thái nghìn cân treo sợi tóc.
“Chuẩn bị!”
Theo một tiếng quát khẽ của hạm trưởng, gương mặt Teval đanh lại, những sĩ quan phụ tá khác cũng theo dõi từng dòng dữ liệu trên radar.
Tuy phi thuyền thắng ở tốc độ nhưng cơ giáp lại hơn xa chúng về sự linh hoạt. Chiếc cơ giáp đen đang làm “đầu tàu” bỗng nhiên ngoặt mình sang bên khiến toàn bộ đội ngũ tinh tặc theo sau lọt vào hồng tâm của radar hỏa lực.
“Khóa mục tiêu!”
“Bắn-“
Rèeee—-
Sĩ quan phụ trách giám sát radar chưa kịp dứt lời đã đứng phắt dậy: “Hạm trưởng! Thiết bị bị quấy nhiễu!”
Màn hình radar chỉ còn lại một màu đỏ máu, số liệu trên những màn hình khác trở thành những đoạn mã lộn xộn, thậm chí màn hình quan sát cũng bị nhiễu sóng bao phủ.
Trái tim Teval hẫng một nhịp.
Chiến sự thay đổi theo từng giây. Cơ hội mà Nguyên soái tạo ra khi dẫn dụ tinh tặc thành một đường thẳng chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc. Nếu bỏ lỡ, ngài ấy sẽ bị bầy chó điên quấn lấy.
Hệ thống đèn trên đài chỉ huy dường như cũng bị quấy nhiễu mà tắt ngúm, đèn khẩn cấp lập tức khởi động. Vào khoảnh khắc đó, Teval chợt cảm thấy mình bị ai đó đẩy mạnh ra ngoài, lưng va vào góc nhọn trên đài điều khiển đau điếng.
Nhưng tiếng rên vừa chực thoát ra khỏi miệng bị hắn ta nuốt lại khi nhận ra tàu Tinh Dã đã khai hỏa thành công.
Mọi việc diễn ra nhanh như một giấc mơ. Khi đèn khẩn cấp tắt đi, đài chỉ huy trở lại trạng thái bình thường, một quả cầu lửa lóa mắt đã nở rộ trước mặt họ, chưa kịp tàn lụi thì mạn tàu Tinh Dã bỗng chấn động kịch liệt.
Giữa tiếng còi báo động inh ỏi, Teval gào to: “Hạm trưởng! Mạn tàu bị pháo kích!”
“Bộ thăng bằng mất hiệu lực, động cơ sườn báo hỏng, đã tắt máy.”
“Hạm trưởng, mạn tàu bị rò rỉ rồi!”
Những ngón tay thon dài của hạm trưởng rời khỏi nút xác nhận khai hỏa, chậm rãi xoay người.
Đằng sau là tiếng gầm phẫn nộ của Teval: “Ai làm?”
“Báo cáo! Chiến hạm bị xâm lấn!”
“Kẻ xâm lược đã đổ bộ!”
“Hạm trưởng, kẻ xâm lược đang đến đài chỉ hu– Á—“
Sắc mặt Teval âm u như giông bão: “Tấn công nhanh và mạnh đến vậy chỉ có thể là phe ta.”
“Mạn tàu à?” Hạm trưởng nhìn vào mệnh lệnh điều động trong màn hình.
Một giây sau, cửa an toàn dẫn lên đài chỉ huy vỡ vụn trong tiếng nổ ầm vang. Một nhóm lính xung phong mặc giáp xương ngoài rầm rập tiến vào, những họng súng đen ngòm nâng lên nhắm thẳng phía trước.
“Lâm Kính Dã! Mi công kích Nguyên soái, còn dám nói mình không phản bội ư?!”
Thiếu tướng Benson đằng đằng sát khí sải bước vào.