“Thượng tướng Lâm… Năng lượng của chúng ta không được dư dả lắm…” Haley thấp giọng nhắc nhở: “Nếu giao tranh lúc này, có khả năng sẽ không về được Thủ Đô tinh.”
Những chiến sĩ khác của Quân đoàn thứ nhất cũng ôm mối lo tương tự, nhưng các đồng nghiệp Thanh Kiếm Bầu Trời lại bình chân như vại, hoàn toàn không có chút gì là căng thẳng. Nhất là Oscar và Teval vốn đang kèn cựa nhau, nay bỗng dưng lại mọc ra một phó quan từ Quân đoàn hàng xóm, xét từ quân hàm, lý lịch đến thiên phú đều cao hơn cả hai, thế là nhất trí hợp tác đối ngoại trước.
Thanh niên tóc hung khoanh tay, làm bộ vu vơ nói: “Chậc chậc, vũ trụ lớn như vậy, muốn lấy năng lượng từ đâu mà chẳng được.”
Teval cũng bày đặt cao thâm: “Đúng vậy, chỗ nào cũng có là đằng khác.”
Oscar: “Đến năng lượng còn không giải quyết được mà dám tự nhận là lính của Hạm trưởng Lâm sao?”
Lâm Kính Dã không nặng không nhẹ vỗ bàn một cái, hai thanh niên kẻ xướng người họa lập tức nín thinh.
“Năng lượng của chúng ta quả thật không đủ để bay về Thủ Đô tinh.” Anh thong thả cất tiếng: “Bộ điều hướng cho thấy trạm năng lượng gần nhất đã bị Tiếng Vọng tấn công, không thể tiếp tế cho chúng ta trước khi được sửa chữa hoàn tất.”
Miệng nói, tay anh đã thoăn thoắt di chuyển, sau đó nhóm Haley bừng tỉnh ngộ ra.
Năng lượng của họ đã cạn đáy, nhưng của kẻ địch… không phải hàng ngon giá rẻ thì là gì?
Ánh mắt nữ phó quan nhìn anh bỗng tràn ngập trìu mến.
Ôi, đứa nhỏ xuất thân cơ cực này…
Quân đoàn hành tinh thứ nhất đang giao chiến cùng Tiếng Vọng ngay bên ngoài tinh khu Thủ Đô. Khi lãnh thổ được mở rộng đến mức dùng sao trời làm đơn vị đo lường, bạn phải hiểu nó mênh mông đến mức nào. Ngay cả hành tinh có thể cư trú gần nhất cũng cách cả hàng chục nghìn hoặc hàng triệu kilomet, thậm chí phải tính bằng năm ánh sáng, thì kẻ địch quả thật có khả năng thâm nhập vào không phận Liên bang.
Thượng tướng Wimmer không phải kiểu người sẽ chùn tay vào thời khác mấu chốt, chỉ có thể là Tiếng Vọng đã giữ cho Fritz một mạng. Nhưng Lâm Kính Dã biết, nó chỉ là một thiết bị dẫn đường không hơn không kém.
Sở dĩ Fritz vẫn giữ hình dáng nhân loại cho đến lúc này, không phải vì nó và Tiếng Vọng đã đạt được thỏa thuận gì, hay Tiếng Vọng muốn để nó lên làm lãnh tụ nhân loại (như nó nghĩ), mà đơn giản là vào lúc động tay động chân với Elliot, tính chất bốc hơi của thứ thuốc kia cũng đã khiến bản thân nó bị ảnh hưởng ít nhiều, dẫn đến tinh thần lực không kham nổi quá trình chuyển hóa từ nhân loại sang số liệu.
Trong quá trình bắt sống vô số trung tâm Tiếng Vọng, Lâm Kính Dã cũng đặc biệt lưu ý kiểm tra xem có đơn vị nào tên Elliot hay không. Sau khi xác định y đã chết hẳn, không còn tồn tại trên đời nữa, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
May quá, bằng không thì Rennes sẽ lại lên cơn, khi ấy có trời mới biết phải mất bao lâu hắn mới chịu thả anh ra khỏi tổ.
Lâm Kính Dã: “Tốc chiến tốc thắng!”
“Rõ!”
Một khi thành công dẫn dắt hạm đội Tiếng Vọng xâm nhập vào Liên bang, chút tác dụng cuối cùng của Fritz cũng đã chấm dứt, có chăng cũng chỉ còn lại vai trò ngáng đường họ mà thôi.
“Đại quân Tiếng Vọng đang tổng tấn công vào Thủ Đô tinh.” Lâm Kính Dã đi đến kết luận: “Lập tức giải quyết chướng ngại, chi viện Nguyên soái Rennes!”
Trước tốc độ “gặt” trung tâm cấp hai nhanh như đào khoai tây của Lâm Kính Dã, ép cho trung tâm Đầu Não và trung tâm Nhà Thám Hiểm đứng sau nó phải lộ diện, lại khiến soái hạm bị tổn hại, tổng tấn công là nước đi khả thi duy nhất của Tiếng Vọng. Ngoại trừ cố sức mà gặm lấy miếng xương cứng mang tên Liên bang, rút máu hút tủy, chúng đã không còn biện pháp nào khác để khôi phục lực lượng. Chưa kể đến Liên bang còn lâu mới thương tình cho chúng cơ hội nghỉ ngơi lại sức.
“Tiếng Vọng điên rồi.”
Trên Bức tường Vành đai, các chiến sĩ cơ giáp kết thành từng nhóm dày đặc, vừa xuýt xoa vừa luôn tay đập nát hằng hà sa số đơn vị Tiếng Vọng đang điên cuồng tấn công phòng tuyến.
Z ôm một bụng mây đen mà ngồi trong phòng chỉ huy, nhìn vô số máy móc cỡ nhỏ ùa tới như một cơn thủy triều.
“Quân chủ lực bận đối phó đôi chồng chồng điên kia, bọn tép riu thì sang bên này, xem thường tao phỏng?” Môi y nhếch lên thành một nụ cười lạnh nhạt, khẩu súng quang năng trong tay liên tục khai hỏa, biến từng con nhặng thành một tép pháo hoa.
Nhưng chúng quá đông.
Đôi chân Z không thể đứng dậy, không thể trốn thoát, chỉ có thể ngồi lì tại chỗ. Chỉ trừ ngón tay không nhịn được mà gõ nhịp lên tay ghế trong lúc chờ súng làm lạnh, y trông chẳng có gì là hốt hoảng trước bầy côn trùng máy đang chuẩn bị bổ nhào vào mặt.
Ầm!!
Quả nhiên, ánh lửa nổ ra chỉ một khắc sau đó. Một bóng người lao vào từ ngoài cửa như gió lốc, bế thốc Z lên trước khi bất cứ thứ gì kịp chạm vào y.
Z: “Đi đâu đấy?”
Sắc mặt Nhậm Minh kém cỏi vô cùng, trái tim vẫn chưa dứt những nhịp đập kinh hoàng: “Em xin lỗi, ban nãy kho cơ giáp có vấn đề.”
Z: “Không sao. Rennes và cậu Beta xúi quẩy nhà nó mới là mục tiêu cần tiêu diệt hàng đầu trong mắt Tiếng Vọng. Còn lũ được phái đến xử tôi này, nhìn thôi cũng thấy hời hợt rồi.”
Thấy sắc mặt Nhậm Minh càng xấu đi tợn, y lại phá ra cười: “Em quên mất kết cục của những kẻ từng xem tôi như chim hoàng yến rồi à?”
Nhậm Minh cứng người, cả buổi sau mới bất đắc dĩ lắc đầu: “Vâng, ai mà biết liệu lão ta có nhìn thấy điểm kỳ dị trong hố đen hay không. Soái hạm của ngài đã sẵn sàng, thưa trưởng quan.”
Z: “Đi, chúng ta cũng đến góp vui thôi.”
…
Hành tinh Saltian gần như là một phiên bản copy paste của Trái Đất, sở hữu hoàn cảnh tự nhiên như được đo ni đóng giày cho nhân loại cư trú. Vì vậy khi một con tàu khổng lồ xuất hiện cạnh mặt trời, che khuất thái dương, chỉ cần là người đều có thể nhận ra đây không phải hiện tượng tự nhiên gì sất.
Đó chính là soái hạm của Tiếng Vọng, con tàu chuyên chở trung tâm Đầu Não – “đám mây” chứa toàn bộ mạng lưới dữ liệu của chúng.
“Tất cả đều theo đúng kế hoạch.” Rennes miễn cưỡng tuân theo một chút quy củ, gửi báo cáo về cho Quân đội và Quốc hội.
Toàn bộ Quốc hội lặng phắc như tờ, những người trước kia từng tuyên bố Tiếng Vọng sẽ vắng bóng trong vòng trăm năm đều cảm thấy rát mặt.
Ansel hỏi: “Ông đã đoán được soái hạm Tiếng Vọng sẽ xuất hiện cạnh mặt trời?”
Rennes tỉnh rụi đáp: “Cái này thì không. Theo kế hoạch của bọn tôi thì khi trung tâm cấp hai đã bị làm thịt gần hết, trung tâm cấp cao hơn ắt cũng sốt ruột, Đầu Não hẳn cũng sẽ phải lộ diện.”
Tiếng Vọng có lẽ không có căn cứ mà có một soái hạm di động – điều này đã được các chuyên gia quân sự phỏng đoán từ lâu.
“Tóm lại là không phải hai người cố tình dẫn nó đến Thủ Đô tinh.” Ansel ôm trán: “Nghe được câu này tôi vui hẳn, bằng không thì IQ của cả Quốc hội chắc bị ông hút hết rồi nên mới chẳng có ai theo kịp mạch não ông được.”
Rennes nhe răng cười: “Tổng thư ký thiên tài, nạp năng lượng lại cho mấy chiếc tinh hạm tê liệt ở Thủ Đô tinh đi rồi nói.”
Ansel: “Mọe.”
Chiếc soái hạm kia quá khổ đến nỗi tất cả các chiến hạm còn năng lượng của Liên bang tụ tập lại cũng chỉ trông như kiến với voi. Để nó có thể lặng lẽ vượt qua tinh vực Liên bang, xâm nhập đến tận Thủ Đô tinh, rõ ràng cho thấy có nội ứng hoạt động.
Cấp dưới của Lưu Hoàn đến báo cáo: “Nguyên soái Rennes, hai gia tộc Benson và Connor đã bị giam giữ, đang tiến hành điều tra thẩm vấn.”
Rennes: “Ai với ai cơ?”
Đối phương: “… Là… Thôi ạ.”
Vẻ phóng khoáng tùy tiện của Nguyên soái khiến Sở Nhiêu không nhịn được mà cười thành tiếng. Tiếc rằng cảnh tượng vật thể hình chóp gắn đầy dây nhợ trên người bỗng phát ra những tiếng “ha ha ha” ngang phè trông quái gở cực kỳ.
“Tém lại chút coi.” Rennes bĩu môi: “Ai nhìn vào còn tưởng đang quay phim kinh dị giả tưởng.”
Sở Nhiêu: “Có đứa con nào lại nói chuyện với mẹ mình như vậy không?”
Rennes: “Mình tôi chưa đủ hay sao mà còn muốn đứa khác?”
Lại một tràng “ha ha ha ha” xứng đáng được chế thành meme phát ra.
“Soái hạm Tiếng Vọng ngay trước mặt, nói thử xem phải làm gì đây?” Rennes hỏi bà.
Đội Kỹ thuật Thanh Kiếm Bầu Trời đứng chen chúc trong phòng, kết nối những sợi dây dữ liệu kỳ quặc vào vật thể hình chóp chứa ý thức của Sở Nhiêu. Mạng lưới trong phòng được bao trùm dưới thiết bị che chắn tín hiệu công suất lớn nhất hiện có, mỗi cái đều được khắc logo của tập đoàn họ Lâm. Thấy ánh mắt Rennes dao động mãnh liệt mỗi khi nhìn đến chữ “Lâm”, Sở Nhiêu nhẩm tính trong lòng rồi thở dài. Thôi, không trách con mình sẵng giọng, đến kỳ rồi là lại lên cơn thế đấy.
Bà dùng thân thể hình chóp làm ra động tác lên xuống, tương đương với gật đầu, nói: “Theo thiết lập an toàn của mạng lưới Tiếng Vọng, khi thiết bị lưu trữ trung tâm Đầu Não gặp tổn thương trí mạng vượt quá 70%, đồng thời gặp khó khăn trong việc sửa chữa, nó sẽ chỉnh lý số liệu, di dời sang một thiết bị an toàn hơn. Mọi đơn vị Tiếng Vọng khác đều là vật chứa sơ cua cho Đầu Não, vì vậy về cơ bản thì chừng nào các thiết bị có thể chứa đựng trung tâm Tiếng Vọng chưa bị hủy diệt, mạng lưới Tiếng Vọng sẽ vĩnh viễn tồn tại.”
“Nhưng điều đó là bất khả thi.” Các kỹ sư nhốn nháo.
“Đúng vậy, bất khả thi.” Sở Nhiêu nói: “Không ai biết được liệu mình có lỡ bỏ sót một ổ cứng di động nào không. Vì vậy việc chúng ta cần làm là trực tiếp xâm nhập, làm ô nhiễm hoặc trực tiếp xóa sổ số liệu trung tâm của Tiếng Vọng, để chúng vĩnh viễn không thể khôi phục.”
“Đây là virus phá hoại do Trái Đất phối hợp nghiên cứu ra.” Rennes đặt một con chip lên bàn.
“Tốt lắm.” Sở Nhiêu phấn khởi hướng dẫn: “Nếu mọi người không tiếc bất kỳ giá nào mà tấn công con tàu kia, khiến nó chịu tổn thương từ 70% trở lên, trung tâm Đầu Não sẽ cho rằng nó có nguy cơ mất đi toàn bộ dữ liệu, sau đó sẽ bắt đầu di dời theo thiết lập. Việc di dời này có thứ tự đàng hoàng, nó không thể chọn đại một trung tâm vô danh tiểu tốt để trú ngụ, mà sẽ lựa chọn trung tâm Nhà Thám Hiểm đầu tiên. Vì vậy khi mức độ tổn hại đạt 70%, mọi người phải ngắt thiết bị che chắn, để Đầu Não phát hiện ra vật chứa của tôi đang ở trong tình trạng hoàn hảo, khi ấy là có thể cài virus vào.”
Tuy Rennes không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng toàn bộ kỹ sư đều nhảy dựng lên trong chớp mắt.
“Khoan đã thưa bà Sở, có nghĩa là… trung tâm Đầu Não sẽ chiếm đoạt thiết bị hình chóp này? Vậy… vậy ý thức của bà…”
Sự im lặng của Sở Nhiêu khiến vẻ kinh hoàng len lỏi vào mắt họ, không khỏi đồng loạt nhìn sang Nguyên soái. Nếu trung tâm Tiếng Vọng trước mặt này là bất kỳ ai khác thì họ đã không hoảng hốt đến vậy, nhưng Nguyên soái… có ai mà không biết quá khứ của hắn ra sao…
Rennes mở miệng: “Là một bộ phận của mạng lưới Tiếng Vọng, nếu dữ liệu Đầu Não được chuyển vào, bà ấy sẽ bị dung hợp.”
Các kỹ sư đều muốn thét lên.
Không một người nào, sau bao năm trời dốc lòng bảo vệ Liên bang, phải trải qua nỗi đau mất đi mẹ mình – tận hai lần.
Sở Nhiêu: “Phải, mẹ sẽ bị dung hợp.”
Đôi mắt xanh băng lạnh lẽo liếc sang.
Sở Nhiêu từng mặc sức tưởng tượng tình huống của hai mươi năm sau, khi kế hoạch tử chiến đến cùng dưới vai trò nằm vùng này kết thúc, sinh viên các trường quân đội Liên bang sẽ quỳ xuống ngưỡng mộ chiến tích huy hoàng lưu danh sử sách của bà thế nào. Nhưng khi ngày này cuối cùng cũng đến, bà chợt phát hiện mình không dám đối mặt với Rennes.
Bà biết con mình mạnh mẽ nhường nào, kiên cường biết bao. Bà biết, hắn có thể trở thành Thanh Kiếm Bầu Trời độc nhất vô nhị của Liên bang với thân phận Omega, thì cũng có thể bình thản tiếp nhận kết cục này.
Nhưng Sở Nhiêu cũng ý thức được, bình thản tiếp nhận không có nghĩa là sẽ không đau.
“Mẹ…” Giọng bà trầm xuống, một hồi lâu sau mới tiếp tục: “Mẹ xin lỗi con. Nhưng con phải biết, mẹ đã không thể trở về từ hai mươi năm trước rồi, con…”
Ánh nhìn chăm chú từ hai viên ngọc bích buốt giá khiến cổ họng bà nghẹn lại, chợt cảm thấy những lời như “lạc quan lên, tiếp tục nhìn về trước nhé” nó vô trách nhiệm đến cùng cực.
Căn phòng tĩnh mịch như bị bỏ vào giữa cánh đồng tuyết trơ trọi.
Bỗng nhiên, Rennes bật ra một tiếng cười khẩy: “Xàm xí.”
Sở Nhiêu: “Hả?”
Thấy Nguyên soái nhà mình bắt đầu cười ngặt nghẽo không chút kiêng dè, có kỹ sư dè dặt hỏi: “Ng- Nguyên soái… có cần thuốc ức chế không ạ?”
Đôi mắt xanh lia qua khiến anh ta lập tức rụt cổ về, không dám hó hé gì, sau khi cẩn thận hít hà mới phát hiện… hình như không có mùi chocolate trong không khí. Vậy hẳn là… vẫn còn trong tầm kiểm soát, sẽ không nổi điên làm thịt hết mọi người.
Hu hu hu Nguyên soái đáng sợ quá đi mất!
“Tôi đã tính đến bước này từ khi nghi ngờ bà vẫn tồn tại rồi. Đã bảo là ‘tất cả đều nằm trong kế hoạch’ cơ mà.” Rennes hừ nhẹ, dường như đang khoái chí vô cùng.
“Các người cho rằng ta là ai? Ta là Rennes Sở, Nguyên soái duy nhất của Liên bang. Những gì các người có thể nghĩ đến, ta có thể; những gì các người không thể nghĩ đến, ta cũng có thể. Đi gọi Trái Đất hỏi xem bà cô già kia tới đâu rồi?”
Sở Nhiêu: “Hả?”
Hắn toét miệng, tạo thành một nụ cười thấm đẫm ý trào phúng, du dương nói: “Chốc nữa bảo bà cô Eryan đào bà ra khỏi mớ sắt vụn ấy là được, có gì đâu phải xoắn? Mà phải công nhận, bà cũng có khiếu diễn phim bi phết, chậc.”
Sở Nhiêu bùng nổ trong nháy mắt: “… Giỡn mặt hả?? Có đứa con nào lại đối xử với mẹ mình như vậy không?!!”
Rennes chẳng nể nang gì mà giơ chân đạp vào hình chóp: “Bớt nhảm đi. Là mẹ ruột nên mới tha cho đấy, chứ người khác thì bà nghĩ có mấy phút áy na áy náy đó là xong việc hả? Tôi không để bà khóc bù lu bù loa là có hiếu lắm rồi!”
Các kỹ sư: “…” Hình như vừa biết được bí mật rất đáng sợ của Nguyên soái, có khi nào bị diệt khẩu không?
“Còn đứng đó làm gì?” Rennes quay phắt lại: “Lệnh cho toàn bộ hỏa lực còn hoạt động ở Thủ Đô tinh tập trung vào cái thứ kia, ngay luôn và lập tức! Hôm nay ta đến kỳ nên đang cọc, phải về nhà xây tổ trước khi trời tối. Đừng để đống rác ấy còn sống đến ngày mai làm bẩn mắt ta!”