Anh bật AI hỗ trợ lên, nhanh chóng hỏi nó vị trí đặt chốt mở của các loại chức năng khác nhau. AI giải đáp mà hoang mang vô cùng, bởi có lẽ đây là lần đầu có người gọi nó dậy mà không cho làm gì hết, chỉ xem nó như sách hướng dẫn sử dụng. Đã vậy dùng xong còn bắt nó đi ngủ lại nữa chứ, quá đáng!
Trên soái hạm tinh tặc, Pharaoh luôn mồm giục giã tài công tăng tốc. Đây là người điều khiển xuất sắc nhất dưới trướng mụ, từng nhiều lần giúp chúng tìm được đường sống dưới sự vây bắt của vô số thế lực vùng chiến loạn, vì vậy mụ rất có lòng tin vào tay lái của gã (mà thật ra cũng chẳng có tên nào khá hơn). Dẫu mồ hôi túa ra như mưa, hai tay gã tài công không một giây ngơi nghỉ, điều khiển con tàu luồn lách giữa ba phe phản quân, Dạ Vũ lẫn Liên Bang.
Tinh tặc nổi tiếng là một đám thiên tài trong việc lợi dụng sơ hở, nói hoa mỹ một tí thì là tôn thờ chủ nghĩa cơ hội, nhưng cũng thể hiện rõ sở đoản của chúng: thiếu kinh nghiệm sinh tồn trên chiến trường lớn. Vì vậy chiếc soái hạm hoàn toàn không dám mở miệng tấn công, chỉ tập trung vào lẩn tránh và tăng tốc. Sau đó, Pharaoh khấp khởi vui mừng khi nhận ra mục tiêu hàng đầu của Dạ Vũ và Liên Bang đều là phản quân, tinh tặc cùng lắm chỉ bị vạ lây mà thôi. Cấp dưới của mụ cũng phát hiện ra điều này, càng ra sức cắm đầu bỏ chạy.
Thấy đội Hắc Phong Điểu vẫn luôn bám riết không tha cuối cùng cũng bị hất cẳng, một nụ cười nhẹ nhõm hiện ra trên mặt mụ tinh tặc, nhưng tài công lại không được an tâm như vậy.
Bởi gã cảm thấy phi đội kia chủ động từ bỏ truy kích chứ không phải bị gã cắt đuôi, nhưng tại sao?
Gã liếc mắt nhìn radar, thấy bầy chim ruồi đã tản đi để đuổi bắt phản quân. Ở cuối con đường trống trải vừa được dọn ra ấy, một cái bóng màu đen xuất hiện.
Bề ngoài của nó trông như bao chiếc Hắc Phong Điểu khác, nhưng một nỗi sợ hãi vô hình lại dâng lên trong tim gã tài công, bóp nghẹt cổ họng gã.
Chiếc máy bay đó… rất quen thuộc.
Không phải kiểu dáng, mà từ cách di chuyển.
Nó như một u hồn phiêu đãng, lượn lờ giữa những mỏm đá, xuyên qua tầng tầng kiến trúc, thậm chí nghiêng mình vút qua những đóa hoa lửa sặc sỡ trên không trung. Nó không thường xuất hiện trong tầm mắt, thậm chí có lúc còn biến mất khỏi radar, nhưng gã biết nó vẫn ở đó, mỗi lần lơ đễnh quay đầu đều sẽ nhìn thấy cái bóng âm trầm ấy.
Đó là…
Toàn thân gã tài công run lên, ngón tay co quắp lại khiến con tàu tròng trành, suýt thì đâm vào một mỏm đá nếu không có phó lái kế bên kéo cần điều khiển lại.
Pharaoh loạng choạng ngã ngồi xuống đất, rít lên: “Làm cái đéo gì đấy?!!”
Mồ hôi đã hình thành một cơn mưa rào trên trán tài công. Môi gã trắng bệch như bôi vôi, run rẩy phun ra mấy chữ: “Bóng Ma… Là Bóng Ma…”
“Bóng biếc cái mẹ g-”
Câu chửi ra được một nửa thì dừng lại, cả đài chỉ huy chìm vào một sự tĩnh mịch đáng sợ.
Gã tài công vừa nói: Bóng Ma, cái bóng mà mỗi lần chúng tưởng đã cắt đuôi được đều sẽ lù lù xuất hiện, lẳng lặng tuyên bố sự tồn tại của mình.
Trái tim Pharaoh chậm rãi trở về nhịp đập bình thường, nói: “Bóng Ma đã bị Dạ Vũ nhốt lại rồi, không có gì phải sợ cả, tụi mày thần hồn nát thần tính thì có.”
Nào ngờ phó lái bỗng kêu lên: “Sếp! Biến mất rồi! Hắn biến mất khỏi tất cả radar rồi!”
Sau mười mấy phút vòng vèo trong khu khai thác mỏ, không ngừng luồn lách dưới những công sự che chắn, cái bóng kia cuối cùng cũng không còn bám theo nữa. Bọn tinh tặc đồng thời thở phào hú vía, Pharaoh còn không chút nương tình bạt tai gã tài công mà mắng nhiếc.
“Thứ gan chuột vô dụng! Nhìn cái đéo gì cũng bóng ma bóng miếc, mày sợ nó riết khùng rồi à?”
Dẫu ăn một cái tát trời giáng là vậy nhưng hai mắt gã vẫn đăm đăm nhìn đồng hồ hiển thị trước mặt, không hé răng lấy một lời. Pharaoh cho rằng gã đã sợ đến thắt cả lưỡi, toan mở miệng nhục nhã thì thấy gã vung tay chỉ về trước, chói lói thét lên.
“Bóng Ma! Bóng Ma tới!!”
Chẳng biết tự lúc nào, một cái bóng âm u đã lù lù xuất hiện, chắn ngang đường bay của tinh tặc. Pharaoh cả kinh, chỉ kịp quăng mình sang bên trước khi con chim ruồi ấy lao đến như một viên đạn đại bác, xé nát đài chỉ huy soái hạm từ bên ngoài.
Vụ nổ ầm vang và tiếng rít thê lương của kim loại hòa thành một bản nhạc xuyên thủng màng nhĩ, khiến ai nấy chỉ còn nghe được tiếng ù ù bên tai. Pharaoh cảm thấy một giây trôi qua dài như một thế kỷ. Khi mụ có thể ngẩng đầu lên lại, gã tài công vì quá khiếp đảm mà quên cả né tránh đã bị thổi bay khỏi chỗ ngồi, sống chết không rõ.
Có chất lỏng chảy xuôi bên tai, nhỏ vào lòng bàn tay thành một vũng máu mang màu vàng óng đặc thù. Có lẽ vài ba cái xương sườn của mụ đã gãy, từng hơi thở đều không khác gì tra tấn; những bộ phận còn lại… khó mà nói được.
Cửa sổ chính ngoài đài chỉ huy đã được trang trí bởi một lỗ thủng toang hoác, bốn phía là lửa cháy hừng hực, những mảnh vụn của soái hạm và máy bay Hắc Phong Điểu lẫn vào nhau khó bề phân biệt.
Pharaoh không thể tiếp tục lừa mình dối người nữa.
Kia quả thật chính là tên điên dám đuổi giết cả một tập đoàn tinh tặc chỉ bằng một chiếc tàu vận chuyển cỏn con – Bóng Ma.
Có một lần, vì để ứng phó sự kiện “Bóng Ma tấn công” thường xuyên xảy ra gần đây mà mụ và đầu lĩnh hai nhóm tinh tặc lớn khác đã dẫn theo một đám đàn em đến họp mặt, hòng tìm cách tiêu diệt đối phương một lần và mãi mãi. Có ai lại ngờ đâu Bóng Ma, chỉ với một con tàu trong tay, lại dám chủ động tấn công trước.
Một tiếng pháo hạt điếc tai cắt ngang cuộc họp, và giữa những chùm ánh sáng ngang đọc đan xen, là một chiếc tinh hạm lui tới như hồn ma bóng quế.
Ngày hôm ấy, sở dĩ Pharaoh và thuộc hạ có thể toàn mạng trở về không phải vì chúng trốn được, mà là vì mục tiêu của Bóng Ma là Giả Phóng – gã đầu lĩnh của bọn tinh tặc trên trạm trung chuyển Chấp Tinh.
Mụ đã tận mắt chứng kiến chiếc tàu vận chuyển kia đuổi theo gã tinh tặc khét tiếng nhất, hùng mạnh nhất bấy giờ, thậm chí giàu có đến mức tự mình xây nên một trạm trung chuyển cỡ trung, khiến Giả Phóng không thể không tiến vào vòng tay thần chết.
Ai cũng nói Giả Phóng từng gây thù chuốc oán với Hạm trưởng của con tàu đó, nhưng không ai biết chi tiết ra sao, chỉ thấy được cuộc truy đuổi dễ như mèo vờn chuột ấy.
Mụ lắc lắc đầu cho vết máu bên tai rơi đi, gian nan bò dậy, đương lúc định ra lệnh cho bọn thuộc hạ may mắn còn sống thì đã bị một thanh kiếm quang năng gác lên vai. Lưỡi kiếm nóng cháy nhanh chóng thiêu rụi vải vóc, dán vào da thịt, nhưng lại vô cùng chính xác mà ngừng lại trước khi làm tổn thương đến xương hoặc cắt vỡ động mạch cổ. Chỉ cần người nọ dịch tay chút thôi, Pharaoh sẽ lập tức đầu lìa khỏi xác, trở thành một thứ nguyên liệu luyện kim.
Mụ hít vào một hơi thật sâu, chậm rãi giơ tay lên. Trước mặt mụ, một mảnh vỡ kim loại vừa khéo phản chiếu lại gương mặt tuấn tú, nho nhã của người thanh niên cầm kiếm phía sau.
Khi mà ngay cả tin tức của phản quân còn chưa theo kịp Liên Bang thì lũ tinh tặc nay đây mai đó làm sao có thể bắt được, vì vậy mới thấy danh hiệu “người nắm quyền thế giới ngầm” cũng chỉ để tô đẹp cho bản chất ba gai cắc ké, trộm gà cắp chó của chúng mà thôi. Tuy tên tuổi của Hạm trưởng tàu Nhiễm Tinh đã được truyền ra, nhưng đây lại là lần đầu tiên Pharaoh tận mục sở thị diện mạo của anh.
Mụ có mơ giấc mơ hoang đường nhất cũng không ngờ rằng, vị hung thần đã khiến cơ số “đồng nghiệp” bán vội chủ pháo, trở về với kiếp nhặt mót lại sở hữu một gương mặt nhu hòa lành tính đến vậy. Chỉ có dòng máu đỏ thắm đang chậm rãi rỉ ra bên thái dương mới chấm phá thêm nét nguy hiểm, tựa như ngũ quan điển trai bên ngoài chỉ là một lớp vỏ ngụy trang, che đậy sự hung tàn chết chóc bên dưới.
Thấy dáng vẻ ung dung không loạn của Lâm Kính Dã so với tình trạng thê thảm của lũ tinh tặc, Pharaoh biết tất cả đã nằm trong tính toán của anh.
Anh đã lợi dụng phong cách điều khiển đặc trưng của Bóng Ma – từng khiến vô số tinh tặc bị PTSD* – khơi dậy nỗi ám ảnh trong lòng, khiến chúng không thể không bay lượn vòng vèo, tăng tốc tối đa. Khi ấy, toàn bộ năng lượng sẽ được tập trung cho động cơ, khiên chắn hoàn toàn bị bỏ quên, cho dù có cũng sẽ ưu tiên cho phía sau nhằm bảo vệ động cơ và thiết bị duy trì sự sống. (PTSD: rối loạn căng thẳng sau sang chấn)
Đến lúc đó, anh chỉ cần dùng tài điều khiển siêu quần của mình, lặng lẽ vòng ra phía trước, dẫn đến cảnh tượng đài điều khiển không manh giáp che thân va phải một chiếc máy bay được bảo vệ đến tận răng. Kết quả, chiếc Hắc Phong Điểu tuy đã nát bấy, toàn bộ công năng bên trong báo hỏng nhưng người điều khiển không mảy may suy suyển.
Gì cơ? Chút trầy xước trên trán này sao có thể gọi là bị thương chứ?
Dẫu vậy, Pharaoh vẫn hận đến ngứa răng, thốt lên với vẻ không cam tâm: “Mày lao vào như vậy không sợ tông chết phó quan của mày à? Tao từng nghe Hạm trưởng tàu vận chuyển 927 đuổi giết từng đứa một dám làm cấp dưới của hắn bị thương. Bọn nó kể mày như con sói đói giữ mồi, ai động vào cũng bị táp chết.”
Lâm Kính Dã bình thản hỏi: “Cậu ta đâu?”
Pharaoh hung tợn đáp: “Bị mày tông mất xác rồi!”
Lưỡi kiếm bỗng nhấn xuống, phát ra tiếng xèo xèo như thịt nướng bị áp vào xiên sắt. Giữa tiếng tru tréo thảm thiết của mụ tinh tặc, chỉ nghe chất giọng lãnh đạm của đối phương lại vang lên: “Đương lúc chạy trối chết mà còn dám mang kẻ thù lên đài chỉ huy? Câm mồm, không muốn nói thì còn đứa khác.”
Tinh tặc đó giờ làm gì có truyền thống đến chết vẫn hiên ngang. Pharaoh lập tức giơ tay lên: “Đừng! Tao đầu hàng!”
Quân đội Liên Bang có quy định không được giết tù binh và tướng địch đầu hàng, cho dù là Thanh Kiếm Bầu Trời cũng không thể làm trái. Quả nhiên, mụ cảm giác lưỡi kiếm trên vai được nâng lên một thoáng, sau đó nghe được mệnh lệnh của Lâm Kính Dã.
“Bảo người của bà vứt vũ khí, cởi chiến giáp và giáp xương ngoài, tự đi vào căn phòng gần nhất.”
Pharaoh cắn răng: “Mày định làm gì?”
Lưỡi kiếm lại có xu hướng đi xuống, vị Hạm trưởng trẻ tuổi phía sau vẫn duy trì vẻ bình tĩnh khiến mụ sôi gan, lãnh đạm hỏi ngược lại: “Bằng không các người trá hàng thì sao?”
Pharaoh quả thật có ý định này, nào ngờ đối phương còn hiểu rõ bản chất không giữ chữ tín của tinh tặc hơn, khiến gương mặt mụ lúc xanh lúc trắng.
Tính mạng đang như chỉ mành treo chuông, mụ không thể không mang theo nỗi căm hờn lại mà mở kênh liên lạc toàn hạm, lặp lại những gì Lâm Kính Dã vừa nói. Khi hệ thống theo dõi trên đài chỉ huy cho thấy thủy thủ đoàn đã làm theo chỉ thị, Lâm Kính Dã mới bước lên trước, tay lướt qua đài điều khiển đang tóe lửa, khóa cửa toàn bộ các khoang, chặt đứt khả năng quấy rối của những tên còn lại.
“Người của tôi đâu?”
Pharaoh im lặng một hồi mới gượng gạo đáp: “Tao sẽ dẫn mày đi, nhưng mày phải thề không được giết tao.”
Thấy anh không đáp, mụ lập tức bổ sung: “Đừng nghĩ mày đi tìm từng phòng một là ra! Trên tàu tao có hơn trăm người, một khi biết tao chết rồi, mày nghĩ mày phải chống lại bao nhiêu đứa trước khi tìm được phó quan của mày? Tao nghĩ Hạm trưởng Lâm đây ắt phải hiểu hậu quả của đồng quy vu tận chứ.”
Lâm Kính Dã chỉ hững hờ đáp: “Được. Chỉ cần cậu ta không có mệnh hệ gì, tôi đảm bảo sẽ không giết bà.”
Pharaoh nhổ ra một hơi bị kềm nén đã lâu, trái tim đang đập tưng bừng thoáng chậm lại, sau đó dứt khoát dẫn đường cho Lâm Kính Dã.
Hai bên đã đạt thành thỏa thuận, người thanh niên còn thu kiếm về như không sợ đối phương trở mặt. Bởi vì không chỉ anh mà bản thân Pharaoh cũng biết, mụ không có phần thắng nếu ra tay ở khoảng cách này. Khí chất toát ra từ người đối phương như một đầm nước trông tĩnh lặng nhưng lại không nhìn thấy đáy, thế là mụ không dám giở trò gì nữa, trực tiếp dẫn anh đến trước một phòng giam.
Vào khoảnh khắc cửa mở, Lâm Kính Dã đánh hơi được một tia bất ổn, chân mày khẽ nhảy lên.
Bóng người vốn nằm rũ dưới sàn bật dậy trong nháy mắt đó, vồ đến như một con báo đói rã bị nhốt dưới lòng núi lâu ngày, mang theo tốc độ của một tia chớp và đôi mắt chứa đầy sát ý quyết tuyệt.
Lâm Kính Dã trở tay vứt kiếm, để nó ghim vào vách tường rồi nhanh chóng lách mình, tránh đi một chiêu vào cổ họng. Đoạn anh vươn tay tóm lấy người kia, giật mạnh lại trước khi hắn tự tông vào tường bể gáo. Người nọ không những không khuất phục mà còn xoay người phản kích đầy hung hãn. Tuy đã bị Lâm Kính Dã khóa tay ôm siết lại nhưng hắn ta vẫn gầm lên, dồn sức vào hai chân, liều mạng hất mình về phía sau khiến cả hai ngã lăn ra đất.
Không có vũ khí, không thể dùng tay, hắn vẫn không chút do dự há miệng, tựa như muốn dùng răng nanh xé nát cổ họng kẻ địch.
Cho đến khi nhìn thấy đôi mắt hai màu chất chứa vẻ bình tĩnh, ôn hòa và một chút cam chịu kia.
Con báo hung ác lúng túng khép mở miệng, bật ra một tiếng nghẹn ngào đầy chua xót.
Lâm Kính Dã: “Cắn đi.”
Oscar: “Hức hức… Hạm trưởng, hu hu hu…”
“Không cắn à? Không thì đứng lên.”
Tuy nói vậy nhưng anh vẫn vươn tay đỡ đối phương dậy, không để hắn ta phải cố sức.
Tình trạng của Oscar hiện tại chỉ có thể nói là thảm hơn cái giẻ rách: mái tóc hung đỏ như được nhúng qua máu, mồ hôi và đất cát, dính bết từng cụm lên mặt; trên người chi chít những vết roi còn rỉ nước đỏ. Nhưng chỉ khi nhìn đến tay phải của hắn ta, ánh mắt Lâm Kính Dã mới tràn ngập băng tuyết.
Ở đó trống rỗng.
Tay vẫn đỡ phó quan của mình, Hạm trưởng tàu Nhiễm Tinh chậm rãi quay đầu, nhìn Pharaoh đang đứng bên cửa
Sự đáng sợ trong ánh mắt ấy khiến da đầu mụ tê rần như bị chích điện, còi báo động hú lên inh ỏi. Mụ vâng theo bản năng mà lùi lại, không ngừng biện giải: “Nó… nó định tấn công tao, cấp dưới của tao mới…”
Lời còn chưa dứt, bóng kiếm đã lóe lên.
Nhiệt độ cao khiến vết cắt trở nên bén ngọt nhẵn nhụi, thậm chí không để lại vết máu. Pharaoh phải mất vài giây mới cảm nhận được cơn đau xộc lên não, cả người vì mất thăng bằng mà ngã dúi dụi về bên trái.
Cánh tay phải của mụ đã nằm trên mặt đất.
“Lâm Kính Dã!! Mày không thể giết-“
“Tao không giết mày.” Thanh âm Lâm Kính Dã bình tĩnh đến đáng sợ: “Tao nói, cậu ta sống, mày được sống. Cậu ta mất một cánh tay, mày cũng không được phép giữ lại.”