Cái tên xuất phát từ ước muốn được nhuộm màu sao trời của Rennes khi còn bé này khiến trái tim Lâm Kính Dã không khỏi đập rộn lên.
Cơ thể con người có khi trung thực vô cùng, đã biết được đáp án cho dù nội tâm còn đang mịt mờ chưa rõ. Vào giây phút nhận ra mình có phản ứng trước pheromone của Rennes, Lâm Kính Dã đã biết chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ không biết nó bắt đầu từ khi nào.
Thế là anh bèn nghiêm túc nhớ lại như đang làm báo cáo tổng kết sau mỗi trận chiến.
Có phải là khi hắn nói “Tĩnh Dã thuộc về tôi, Nhiễm Tinh là của cậu”?
Hay khi hắn chỉ cần ngửi thôi đã phát hiện ra vết thương được anh che giấu cẩn thận?
Hay trước đó nữa, khi Chiến thần với năng khiếu hội họa “tiềm ẩn” sai quản gia mèo máy bưng anh vào nhà hắn?
Hay là còn trước đó nữa…
Lưu Tuấn đi rồi, Lâm Kính Dã ngồi xuống trên chiếc giường được trải nệm mới tinh. Trí nhớ của anh rất tốt, vì vậy khi bị dẫn dắt phát tình đã kinh ngạc phát hiện ra… Anh và hắn mới chính thức quen biết nhau có ba tháng lẻ tám ngày.
Một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng cũng đủ để rất nhiều chuyện xảy ra.
Là người chưa bao giờ ngại đối mặt với lòng mình, Lâm Kính Dã chẳng mảy may xoắn xuýt gì trước phát hiện này, chỉ suy nghĩ duy nhất một điều: Tại sao mình phải chủ động trong khi người khơi mào là pheromone của Rennes chứ?
Nhưng điều này vẫn không khiến anh thôi tò mò, đâu là khoảnh khắc mà tình cảm anh dành cho hắn thay đổi.
Có phải vào lần đầu tiên vết thương trên eo bị nứt ra, Rennes lập tức khiêng anh vào trạm xá?
Hoặc có thể là…
Vào khoảnh khắc ánh mắt họ lần đầu tiên giao nhau qua màn hình liên lạc, anh đã biết vị Nguyên soái nửa người đẫm máu này là cùng một loại người với anh.
Cảm giác ấy tựa như chú cá voi xanh cô độc du hành trong lòng biển cả, một ngày nọ khi vầng dương rẽ xuyên màn nước, chợt thấy một chiếc bóng đơn côi khác tương tự mình đang được bao phủ trong ánh hào quang.
Lâm Kính Dã nằm xuống, đắp lên chiếc chăn rõ ràng vừa được thay nhưng lại mang theo một mùi thơm ngọt đặc trưng.
Mùi của chocolate.
Độ ngọt nằm giữa chocolate sữa và chocolate trắng, anh xác định sau khi hít vào một hơi, sau đó trí tưởng tượng bắt đầu tung tăng vẽ ra hình ảnh vị Nguyên soái sắt đá vô tình của Liên Bang khóa trái cửa phòng, cởi đồng phục, giữ nguyên vẻ mặt âm mấy chục độ lăn qua lăn lại trong một mớ chăn nệm.
Dưới lớp chăn được kéo lên đến cằm, anh bật cười.
…
Khu vực nhà giam gần Hoàng cung và tòa nhà Quốc hội ở Thủ Đô Saltian thường không đón “khách” đến ở. Nguyên nhân thứ nhất là người ở hai nơi này đa số đều là con nhà phú quý, nếu không thì ít nhất cũng được giáo dục kỹ lưỡng, sở hữu phẩm chất tốt đẹp; nguyên nhân thứ hai là nhờ vào sự canh gác nghiêm ngặt của những tốp lính canh và lính tuần tra xung quanh; huống chi lỡ móc túi trúng một vị Tướng nào đó thì còn có nguy cơ bị vị ấy đánh cho tàn phế nửa đời còn lại.
Trại tạm giam ở Thủ đô Saltian đã rất lâu rồi không có phạm nhân, giám thị suýt nữa thì quên béng thủ tục đăng ký thăm nom, phải nhờ AI nhắc mới nhớ.
Sau khi trả giấy tờ lại cho thiếu gia Omega trước mặt, giám thị lịch sự nói: “Có thể vào được rồi. Phòng đầu tiên bên trái, cậu có một tiếng để thăm nom.”
Trại tạm giam không chứa phạm nhân phạm tội nghiêm trọng, bên trong đều là những gian phòng đơn với hoàn cảnh không tệ, cách âm cũng tốt, luôn có AI giám sát nên người thân đến thăm có thể tự mình đi vào.
Khi cửa được mở ra, người đang thẫn thờ trên giường ngơ ngác ngẩng lên. Trái cổ y chuyển động, ánh mắt lộ ra vẻ né tránh rõ rệt.
Người bên ngoài nhanh chóng tiến vào, khép cửa lại: “Không có ông nội, không phải sợ.”
Elliot thở phào đầy nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại phẫn hận gằn ra từng tiếng.
“Ổng chê tao rồi đúng không? Chê tao làm bẩn thanh danh dòng dõi nhà tướng của ổng nên không muốn nhìn-“
“Chẳng lẽ không phải?”
Gã thanh niên tóc vàng sững sờ một lúc, nhìn người vừa ngắt lời mình với vẻ không thể tin được. Omega trước mắt y vẫn là thiếu niên nhỏ nhắn xinh xẻo ngày nào, nhưng trong đôi mắt kia đã không còn sự ngưỡng mộ và ỷ lại người anh trai mạnh mẽ như xưa nữa.
Fritz ngồi xuống đối diện y, chậm rãi mở miệng: “Chẳng lẽ anh cho rằng những gì anh đã làm không hề bôi nhọ danh tiếng dòng họ Wimmer này?”
Thấy đối phương ngây ra như không hiểu mình đang nói gì, nó thẳng thừng: “Hai à, một người chưa từng học Đại học ngày nào như anh vì sao có thể gia nhập Quân đoàn hành tinh với danh hiệu người xuất sắc nhất Úy Lam? Vì sao có thể sở hữu tinh hạm tối tân nhất? Có thể ăn không ngồi rồi suốt tám năm qua? Tất cả là vì anh là Alpha mang họ Wimmer. Nhưng anh đã khiến dòng họ này rạng danh được một ngày nào chưa?”
Từng mũi dao nhọn hoắt ngâm trong thanh âm nhỏ nhẹ, ngọt ngào quen thuộc khiến Elliot bỗng chốc đánh mất khả năng ngôn ngữ, nhìn đứa em đáng yêu vẫn luôn bám theo y như nhìn một kẻ hoàn toàn xa lạ.
“Tôi cũng không ngờ đến bây giờ anh mới bị bắt đấy.” Fritz đong đưa hai cẳng chân thanh mảnh, cười rộ lên: “Nhưng mà chuyện tốt thường gặp trắc trở, muộn còn hơn không. Dù sao thì Lâm Kính Dã cũng trở lại rồi, anh ấy sẽ không để vinh quang của mình bị kẻ khác chiếm đoạt nữa đâu.”
“Mày…” Elliot há mồm nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu trước cú sốc quá lớn này. Trong lòng y là khiếp sợ và phẫn nộ sùng sục sôi trào, là nhục nhã và uất hận giằng co cấu xé. Đầu y đau như búa bổ, tư duy rối loạn như quả bóng len bị con mèo vờn rối, mãi không bắt được một sợi nào.
Y đưa tay lên ôm đầu, môi run rẩy hồi lâu mới rặn ra được một câu khàn đặc: “Mày… mày giả vờ bịp tao… sao tao lại không nhìn ra cơ chứ? Mấy cái suy nghĩ này của mày từ khi nào mà có, hả? Lần trước… lần trước mày giúp tao tiêm thuốc, mày đã táy máy gì đúng không?!”
Fritz nhớ lại một hồi mới nói: “Chắc là khoảng mười ba năm trước.”
Elliot ngây ra như bị sét đánh.
Mười ba năm trước là một mốc thời gian vô cùng phức tạp, là một năm có rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Đó là năm Fritz Wimmer mới sáu tuổi đã xuất hiện dấu hiệu phân hóa, nhưng vì còn quá nhỏ nên không thể biết được là Alpha hay Omega. Phân hóa thật ra là quá trình gene đột biến tái tổ hợp rồi tái ổn định, chỉ nghe thôi cũng biết không hề dễ chịu chút nào. Nó vùi mặt vào lòng ông nội khóc ngằn ngặt không thôi, lại nghe ông xoa đầu dỗ dành: “Mạnh mẽ lên nào, chiến sĩ nhỏ của nhà Wimmer, chúng ta không chùn bước trước khó khăn nào cả. Chỉ cần con dũng cảm vượt qua, con muốn gì Nội cũng thưởng cho!”
Fritz thút thít: “Con… con muốn anh Kính Dã. Anh Kính Dã vừa đẹp vừa hiền nữa. Con nghe Nội với chú Lâm nói ảnh sẽ qua nhà mình đúng không Nội? Nội thưởng ảnh cho con nha Nội.”
Đó là năm thiếu niên Lâm Kính Dã mười lăm tuổi vừa trở về sau sáu tháng mất tích vì bị tinh tặc tấn công, để lại cánh tay phải trong vũ trụ.
Một người gần như đã không còn hy vọng phân hóa mà còn khuyết tật sẽ khó mà lập công trong quân đội. Nhận thức được điều này, Lâm Lộ quyết định sửa lại cái tên ngông cuồng trước kia của anh, định bụng để đứa con này sống một đời thầm lặng ở Thủ Đô tinh, về sau có thể giúp ông ta quản việc kinh doanh, lại còn có thể liên hôn cùng nhà Wimmer để thắt chặt tình cảm.
Lão tướng Wimmer đã từng gặp Lâm Kính Dã một lần, khen rằng tuổi còn nhỏ mà đã chín chắn chững chạc. Khi Lâm Lộ tìm đến bàn chuyện, ông cho rằng tay chân không lành lặn không phải vấn đề gì lớn, vẫn sẵn lòng chào đón cậu thiếu niên trở thành một thành viên trong gia đình.
Kết quả của cuộc thương thuyết đó là thiếu gia Alpha nhà Wimmer sẽ đón Lâm Kính Dã về “làm dâu” trong một buổi lễ linh đình.
Thiếu gia nào không quan trọng, quan trọng phải là Alpha. Ông cụ Wimmer vẫn luôn biết thiếu niên họ Lâm kia là một nhân vật kỳ tài, e rằng sau này sẽ đảo khách thành chủ nếu kết hôn với Omega, vì vậy để làm nội trợ cho Alpha trong gia đình mới là tối ưu.
Giấc mơ nhỏ nhoi của Fritz tan thành bọt biển khi nó phân hóa thành Omega cấp A. Dẫu vậy nó vẫn không từ bỏ, mỗi lần ông nội về nhà đều sẽ sụt sùi nói Nội gạt con, Nội đã hứa mà sao không cho con.
Vào thời điểm ông cụ bắt đầu lung lay, Elliot xuất hiện dấu hiệu phân hóa, vì tuổi tác đã lớn nên có thể xác định ngay sẽ là Alpha.
Tuy nhiên, phân hóa cũng là một cuộc khảo nghiệm nhằm vào ý chí, ai không thể kiên trì đến cùng sẽ thất bại, đồng thời khả năng phân hóa lần hai sẽ giảm đi. Elliot đã từng thất bại một lần thì cũng có thể có lần thứ hai, điều này khiến lão tướng quân trở nên bất mãn.
Đúng lúc ấy, Lâm Lộ nói rằng có thể quyết định chuyện của bọn nhỏ. Vì vậy sau một hồi cân nhắc, ông cụ Wimmer cho rằng nếu đứa cháu lớn không thể phân hóa lần hai thì Beta phối với Beta cũng không tệ; còn nếu có thể phân hóa thì như vậy đã đủ để trấn áp Lâm Kính Dã rồi.
Theo từng lời từng chữ tuôn ra khỏi miệng Fritz, lửa giận trong lòng Elliot càng lúc càng trở nên mất kiểm soát.
“Mày… Mày làm tất cả vì thằng cụt đó?!!”
Nụ cười vụt tắt trên môi Fritz. Đôi chân vẫn tiếp tục đong đưa, nó dùng chất giọng ngây thơ hoạt bát phun ra những lời đầy gai nhọn: “Đừng quên ‘thằng cụt’ đó là người sáng tạo ra những thành tựu anh từng hưởng, còn anh thì sao? Sở hữu biết bao tài nguyên tốt như vậy, tất cả chỉ vì anh là Alpha… Nhưng lại vô dụng. Ôi, tôi ghét bọn như anh biết nhường nào.”
Elliot gầm lên: “Rác rưởi! Mày thích thằng cụt hạ tiện đó? Lại còn vì nó mà làm bộ ngoan ngoãn trước mặt tao suốt bao năm qua?! Tao biết rồi, năm đó nó chủ động muốn đi học thay tao là để hại tao, còn mày thì lén giúp nó đúng không? Mày giúp thằng cụt đó hại anh mày!”
Vì cân nhắc đến sự riêng tư nên phòng giam không được lắp đặt máy quay hay ghi âm, nhưng vẫn luôn có AI theo dõi tinh thần lực và pheromone của phạm nhân. Khi Elliot vừa bùng nổ, cai ngục đã xông vào ngăn y lại bằng ba-toong; theo sau là bác sĩ với một liều thuốc trấn an tinh thần trên tay, vừa tiêm vừa lẩm bẩm: “Thiệt tình, đang yên đang lành tự dưng phát điên thì thôi, chứ sao lại đối xử với em mình như vậy? Ai không biết cứ tưởng mất trí thật rồi…”
Ý thức của Elliot dần chìm xuống nhưng vẫn còn một suy nghĩ kiên quyết bám rễ trong lòng y: người bày mưu năm ấy là Lâm Kính Dã, người chủ động năm ấy là Lâm Kính Dã, hắn mới là đầu sỏ, y mới là nạn nhân.
“Tôi yêu cầu mở… mở phiên tòa sớm…” Y chật vật thốt lên trước khi hoàn toàn rơi vào hôn mê: “Gọi luật sư… Tôi có… bằng chứng… Tôi… bị hại…”
Bên cửa, thiếu niên Omega âm thầm thu lại một tia tinh thần lực bé nhỏ đến mức không ai nhận ra được, bày ra vẻ mặt hoảng sợ tột độ rồi khóc lóc chạy đi.
…
Mấy ngày sau đó, Rennes đều bận tối mắt tối mũi với bên Quân đội. Lần này tuy hắn tự tiện chạy đến Bắc Thập Tự nhưng lại tóm được Tiến sĩ Tần Mạc, nhân vật chủ chốt trong đường dây chế thuốc giả, được cả Quân đội lẫn bộ Nội vụ quan tâm đặc biệt.
Tần Mạc đã công tác suốt mười năm qua trong tập đoàn họ Lâm, vì vậy thân là Tổng giám đốc, Lâm Lộ cũng nhanh chóng nhận được công văn yêu cầu phối hợp điều tra của bộ Nội vụ. Có điều dựa vào bản chất chỉ biết có tiền với quyền, cùng lịch sử bị bà xã quay như quay dế, bị con trai chĩa súng vào đầu cũng chỉ biết mắng suông của ông ta, Rennes dám cá rằng người này chẳng biết cái đinh gì cả.
Nhưng Tổng thư ký Ansel bày tỏ có Nguyên soái bảo đảm cũng phải làm theo quy trình, huống chi Nguyên soái không hề có ý bảo đảm.
Mãi đến khi tinh hạm trở về tinh vực Saltian, Lâm Kính Dã mới có cơ hội gặp riêng Rennes.
“Trà sữa không này?” Hắn đưa một tách trà bốc khói nghi ngút qua: “Vị chocolate, đảm bảo không quá hạn!”
“…”
Lâm Kính Dã im lặng một hồi mới nhận lấy ly trà, thuận miệng hỏi: “Tuần này Nguyên soái lại vượt chỉ tiêu đường rồi đúng không?”
Rennes cứng đờ trong một thoáng rồi lập tức độp lại: “Tại ai? Em tự hỏi xem tại ai mà tôi phải tọng một đống chocolate như vậy?”
Lâm Kính Dã: “…”
Ô kìa xem cái vỏ từ đâu bay tới mà to thế, tròn thế.
“Nguyên soái, Viện trưởng Lê đã gửi phương pháp điều trị cho em rồi. Không cần dùng thuốc, chủ yếu dựa vào chế độ dinh dưỡng và điều chỉnh cảm xúc…”
Một ngón tay thon dài đặt lên môi, chặn lại những lời chưa kịp thốt ra. Đầu ngón tay mơn trớn cánh môi, vết chai cứng từ nhiều năm cầm súng mang lại cảm giác ngứa ngáy.
Nếu thừa cơ cắn một cái liệu có bị Nguyên soái lôi xuống xử theo quân pháp không nhỉ? Người thanh niên ranh mãnh nghĩ.
Rennes nhìn vào mắt anh, chậm rãi nói: “Tôi chưa từng bị rối loạn.”
Tim Lâm Kính Dã hẫng mất một nhịp.
Khi anh ngẩng lên, ngón tay của Rennes chỉ còn dán hờ bên môi, vì vậy anh không chút ngại ngần nhìn vào đôi mắt lam trong veo ấy, cười mỉm chi khẽ đáp: “Xin lỗi ngài, là lỗi của thuộc hạ.”
Hơi thở ấm áp quấn quít quanh ngón tay khiến ánh mắt Rennes tối sầm đi, nhưng vừa định mở miệng thì…
“Báo cáo!”
Khi tiếng gõ cửa đi kèm tiếng hô to rõ vang lên, dường như có một tia sát ý xẹt qua đáy hồ xanh lam trước khi bị một cái chớp mắt áp xuống.
“Biết thế là tốt, lần này tôi nhớ để đó.” Hắn dùng mặt sau ngón tay gõ nhẹ vào môi Lâm Kính Dã, thì thầm rồi lạnh lùng quát lên: “Cút vào!”
Hai phó quan của hắn bước vào, đồng loạt giơ tay chào. Esuna nói: “Trung tâm vừa thông báo tinh hạm đã hoàn tất bước lắp ráp sau cùng, đang tiến hành kiểm tra tính năng và độ an toàn, cam đoan sẽ hoàn thành trước lễ cất cánh vào ngày mốt. Bọn họ hỏi liệu ngài có muốn tự mình đến giám sát hay không.”
Rennes gật đầu: “Cho tàu chở phạm nhân bay thẳng đến Quân đội, còn lại neo ở trung tâm.”
“Rõ!” Hai người đồng thanh đáp.
Nhưng khi họ đi đến cửa, giọng nói tàn nhẫn của Nguyên soái lại vang lên: “Đêm nay hai người huấn luyện dã ngoại mang vác nặng, mỗi người hai mươi vòng, ai vượt quá mười lăm phút thì tiếp tục đến khi nào đạt tiêu chuẩn mới thôi.”
Lưu Tuấn và Esuna nhìn nhau đầy sửng sốt, dùng ánh mắt im lặng chất vấn đối phương: Chị/chú chọc gì Nguyên soái rồi???
Mà đầu sỏ thì không buồn để ý đến họ nữa, quay sang nói với Lâm Kính Dã.
“Đi sửa soạn một chút, cho người ta biết mặt mũi Hạm trưởng Nhiễm Tinh nào.”