“Con—-”
“Nhưng vượt ngục là quyết định của anh ta. Hơn nữa, con có cầm súng dí vào đầu, bắt anh ta dùng thuốc cấm không? Con có đe dọa khiến anh ta phải tìm người thi hộ không? Có giúp anh ta lén liên lạc với phản quân không?” Nó liến thoắng tuôn ra một tràng trước khi lão Tướng quân kịp mở miệng: “Ông nội à, điều quá đáng nhất mà con từng làm có lẽ là giấu diếm những chuyện này. Nhưng con có thể nói cho ai đây? Cho Nội sao? Con không nghĩ vậy. Dù sao thì chỉ vì con là một Omega mà Nội đã chuyển hôn ước vốn là của con sang anh Hai thân yêu, không có lấy một lời giải thích cơ mà!”
Đáy lòng Thượng tướng Wimmer giật thót. Trước mắt ông vẫn là gương mặt xinh đẹp quen thuộc của đứa cháu nhỏ, nhưng đôi mắt to tròn ngập nước ngày nào bỗng trở nên xa lạ quá.
Ông cẩn thận hồi tưởng lại mới phát hiện, ấn tượng lớn nhất của ông về Fritz chính là ngày nó được mẹ mình hân hoan bế ra khỏi phòng sinh.
Đó là con gái ông, đứa con gái luôn mang nụ cười rực rỡ xán lạn trên mặt, đứa con gái đã trở thành một Tướng quân tài ba lỗi lạc. Omega của con bé chính là vị thư ký luôn đứng bên người, lặng lẽ mà dịu dàng dõi theo mỗi khi bạn đời của mình hăng hái bật cười.
Fritz không được sinh ra bởi người cha Omega của nó. Việc này chẳng khác gì đi ngược lại mọi đạo lý luân thường lúc bấy giờ.
Bởi vì người mẹ Alpha của nó đã vung tay lên, tuyên bố “Omega bánh bèo trẹo chân một cái thôi đã mau nước mắt, đi đẻ khéo khóc lụt cả phòng sinh”, sau đó mọi chuyện cứ thế mà quyết định. Nữ Alpha tuy khó mang thai nhưng cũng không phải là không thể. Khi lâm bồn, quý bà này còn chê mấy hộ sinh chậm chạp, không chỉ tự sinh đứa bé mà còn tự cắt dây rốn, tắm rửa cho con, khiến bác sĩ y tá cả phòng hóa đá.
Sau đó…
Hai vợ chồng cùng hy sinh ở tiền tuyến.
Trước khi Fritz kịp nhớ chuyện.
Nhưng chợt, ông lão Wimmer nhận ra đứa cháu này – ở một mức độ nào đó – rất giống với đôi vợ chồng phản nghịch kia.
Nó giống mẹ ở chỗ kiên trì, tuyệt đối không dao động một khi đã quyết tâm, gặp chướng ngại vật thì dứt khoát đập bể.
Nó giống cha ở chỗ lẳng lặng mà âm thầm, khiến người khác xem nhẹ, nhưng vào lúc mấu chốt có thể khiến bất kỳ ai cũng phải giật mình.
Giọng Fritz cất lên, gọi ông trở về từ miền ký ức: “Nội từ bé đã dạy dỗ bọn con theo cách quản lý Quân đội, luôn nhấn mạnh vào kỷ luật và vinh dự của người lính. Nội nói bọn con phải cố gắng học tập, thi đậu Úy Lam, trở thành anh hùng Liên Bang như ba mẹ. Con nghe lời Nội, con làm theo lời Nội, mà Nội cũng ủng hộ những nỗ lực của con. Nhưng sự ủng hộ của Nội chỉ dừng lại ở chót lưỡi đầu môi… Bởi vì Nội biết con là Omega.”
Yết hầu lão Tướng quân di chuyển.
“Từ ngày đó trở đi, tất cả tài nguyên đều nghiêng về anh Hai thân mến.” Fritz nhoẻn cười: “Nhưng Nội xem, một tên bất tài không nên thân như anh ta, sau khi phân hóa thành Alpha thật sự có thể mang lại vinh quang cho cái nhà này ư?”
Nó xòe những ngón tay nõn nà mềm mại ra: “Khi bọn con tập điều khiển trong khoang giả lập lúc còn bé, Elliot luôn được sử dụng máy tốt nhất. Trong những lớp lễ nghi, cắm hoa, hội họa, anh ta học chơi chơi là được, con thì phải đạt điểm tuyệt đối. Anh ta muốn sách truyện, đồ chơi, nuôi ngựa gì cũng được đáp ứng, thậm chí đến căn cứ Quân đoàn thứ nhất nghịch súng quang năng, Nội cũng dung túng cho. Nhưng con thì không được, vì Nội sợ Omega nhỏ bé sẽ làm mình bị thương.”
“Anh ta trốn học đánh nhau, Nội cũng mặc kệ, vì Nội cho rằng Alpha phải va vấp như vậy mới đúng. Sau đó Nội bắt đầu lo rằng anh ta không phân hóa được, chỉ là Beta mà thôi, nhưng Beta cũng tốt hơn Omega đúng không? Hôn ước đó rõ ràng là của con nhưng lại được Nội chuyển sang cho anh ta, chỉ vì con là Omega! Nội cho rằng Omega không thể kiểm soát được người như Lâm Kính Dã!”
Thượng tướng Wimmer không nói nên lời, chỉ có thể im lặng, bởi vì những gì Fritz nói quả thật đều từng xảy ra.
“Trông như Nội đang thương con, bảo bọc con, nhưng Nội có thật sự biết con muốn gì không?”
Im lặng hơn nửa ngày trời, lão Tướng quân mới khô khốc bật ra một câu hỏi: “Vậy bây giờ con muốn gì?”
Fritz đặt mông xuống sô pha: “Elliot đâu?”
“Chết rồi.”
Nó ngạc nhiên: “Ơ kìa? Đã chạy không được mà còn không bị bắt sống sao? Ai đuổi theo?”
Lão Tướng quân nhìn thẳng vào nó, trầm giọng nói: “Là Lâm Kính Dã.”
“Ồ, thế thì chẳng trách.”
Thượng tướng Wimmer không rời mắt khỏi cháu mình. Việc Tiếng Vọng trở lại đến giờ vẫn còn là bí mật, vì vậy ông không nói rằng chúng mới là kẻ thật sự hại chết Elliot. Nhờ sự xuất hiện của chúng mà những tinh hạm của Quân đoàn thứ ba kia được xác nhận là giả, rửa sạch hiềm nghi cho Thượng tướng Fiditz; bản thân ông cũng thoát khỏi vòng nghi ngờ, bởi vì tuy ông có khả năng lập kế hoạch cứu cháu, nhưng tuyệt đối sẽ không đẩy y vào cái chết thảm khốc như vậy.
Bị chất độc thần kinh từng chút từng chút cướp đi tri giác, cuối cùng không thể kiểm soát cơ bắp, gây ra ngừng thở, cứ thế mà chết đi.
Phải là hận thù sâu đến mấy mới thiết kế ra cách chết này?
Fritz thoáng mỉm cười, không thèm giấu diếm sự bất mãn và đố kỵ với anh trai nữa, thẳng thừng nói: “Bây giờ Nội chỉ còn đứa cháu ruột duy nhất là con, một Omega đây, những người khác cùng họ thì không có quan hệ huyết thống gì. Cho dù Nội có lập tức tái hôn, sinh một đứa bé khác thì trong vòng hai mươi năm tới, nhà Wimmer vẫn chỉ có mình con.”
“… Cho nên?”
Omega xinh xẻo trong bộ trang phục quý phái nở nụ cười đẹp đẽ: “Quá khứ thì đã qua rồi, nhưng từ giờ trở đi, con muốn lấy lại tất cả những gì vốn là của con… Những thứ Nội đã dễ dàng cho anh Hai mà anh ta không biết nâng niu quý trọng.”
Thượng tướng Wimmer trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng: “Con mồ côi của liệt sĩ được đặc cách chuyển ngành sau khi nhập học mà không cần thi lại. Con có thể chuyển từ ngành Y sang Chỉ huy hoặc bất kỳ ngành gì con chọn bên khối Quân sự. Nhưng một khi chuyển rồi, con sẽ là Omega đầu tiên trong các ngành hệ Chiến đấu. Ta sẽ dặn dò nhà trường, không được có bất kỳ đãi ngộ gì cho con chỉ vì giới tính khác biệt. Con nghĩ mình có thể kiên trì nổi không?”
Fritz gật đầu: “Có thể.”
“Con đường này sẽ vất vả hơn bất kỳ ai. Dù con có là con cháu nhà Tướng, trong Liên Bang không thiếu những người có tư tưởng Omega không phù hợp với chức vị này. Thậm chí ngay trong Quân đội, đồng nghiệp của ta, Thượng tướng Quintus, là người như vậy. Ông ta cho rằng Omega trời sinh yếu đuối, nhát gan, thiếu tính khát máu, lên chiến trường sẽ sợ hãi ngất đi.” Thượng tướng Wimmer trầm giọng tiếp lời: “Nếu con đã quyết định thì phải tự mình gánh vác những áp lực này để chứng minh năng lực của mình, ta sẽ không ra mặt che chở con.”
Fritz nghiêng đầu: “Được thôi.”
“Còn về phần…”
Thấy ông nội lặng dần, nó khôn khéo mỉm cười: “Hôn ước thì khó nói, đúng không?”
“Có sự kiện của anh con…” Ông lão mệt mỏi thở dài: “Huống chi Lâm Kính Dã đã không còn là một người lính văn phòng tầm thường nữa. Thời đại học của cậu ta quá im hơi lặng tiếng, ta cứ tưởng rằng… Thôi, hiện giờ cậu ta đã là Thiếu tướng Hạm trưởng của Thanh Kiếm Bầu Trời, việc hôn nhân của cậu ta không phải thứ mà ta và Lâm Lộ có thể quyết định nữa. Nếu là người khác thì có lẽ-”
“Không.” Fritz nói như chém đinh chặt sắt: “Con muốn anh ấy.”
Vẻ kiệt quệ càng hằn lên gương mặt ông lão: “Bắt buộc phải là cậu ta ư? Vì sao?”
Hai lúm đồng tiền nho nhỏ xuất hiện trên má Fritz: “Elliot từng dẫn con đến mấy quán bar đèn mù lúc còn bé xíu, đám bạn ăn chơi của anh ta còn định chuốc rượu con cơ. Trong khi Nội hề hay biết, không hề có mặt, Lâm Kính Dã đã phá cửa xông vào, tẩn cho anh ta một trận.”
Thượng tướng Wimmer há hốc mồm trước khi rũ mình vào ghế như mất hết mọi sức lực: “Vậy ra đây chính là lý do con biết anh mình làm nhiều chuyện sai lầm đến vậy, nhưng chưa bao giờ ngăn cản hay nói cho ta…”
Omega kia vừa chớm trưởng thành, trên người còn mang theo mùi sữa ngọt của tuổi thiếu niên, nhưng trong mắt nó lại là vực thẳm sâu hun hút mà ánh nắng không thể vươn tới.
Nó nói: “Ngoài những gì Nội vừa hứa, con muốn lấy lại tất cả những gì từng mất đi.”
Sau tất cả những gì đã làm, không còn ai có thể ngăn nó lại nữa.
Không một ai.
……
Tập thể thành viên Nhiễm Tinh đang rơi vào cơn mê.
Lên đường làm nhiệm vụ mới không có gì đáng để thắc mắc, nhưng vấn đề là…
Hạm trưởng đưa một Omega lên tàu?
Lúc cập cảng đã thấy ai đâu, sao mới có một ngày mà ảnh đã thắng từ chiến trường tới tình trường nhanh vậy?
Mà Omega ấy lại còn xinh đẹp ra phết. Lễ phục trắng cắt may khéo léo ôm vừa cơ thể, tóc dài màu nâu nhạt búi cao đầy trang nhã, khoe ra cần cổ duyên dáng được bao lại bởi chiếc choker trắng viền ren – trang sức dùng để che chắn tuyến thể dành riêng cho Omega – ở giữa đính một viên ngọc bích tô điểm thêm cho đôi mắt.
Theo như lời giới thiệu của Hạm trưởng, đây là chuyên viên ngoại giao Jocelyn sẽ đi theo để hỗ trợ nhiệm vụ lần này.
Nếu vị chuyên viên này không khăng khăng níu lấy tay Hạm trưởng thì chắc mọi người sẽ tin.
Jomy đờ ra như một khúc gỗ. Nụ cười rạng rỡ vô tư, cử chỉ tự nhiên không chút giả tạo, dáng đi ngẩng cao đầu… Đúng là Omega trong mộng của cậu ta rồi!
Cậu chàng hít vào một hơi khi Hạm trưởng và Jocelyn đi ngang, mặt đỏ tưng bừng.
“Ngọt quá… Giống mùi món tráng miệng ấy!”
Mera nhíu mày, lộ ra vẻ suy tư: “Hừm… pheromone vị chocolate à…”
Pheromone của Alpha có tính công kích, nếu tùy tiện thả ra sẽ bị xem là đang khiêu khích người khác. Nhưng pheromone của Omega đa số có khả năng trấn an dỗ dành, vì vậy rất nhiều bác sĩ Omega sẽ sử dụng nó trong công tác trị liệu. Ngoài ra…
Omega cũng giống Alpha, cực kỳ chấp nhất trong việc khiến người yêu nhiễm đầy mùi của mình, mà nếu muốn tuyên bố chủ quyền hữu với Beta – giới tính không thể đánh dấu vĩnh viễn – thì chỉ còn cách liên tục dùng pheromone của mình bao phủ lấy người đó.
Nhìn Hạm trưởng mà xem… Đôi mày Mera nhíu càng chặt. Từng chân tơ kẽ tóc đều thơm lừng như vừa ngâm mình trong bể tắm chocolate vậy!
Chưa kể đến… Tim cô hẫng một nhịp. Chiều cao của Omega kia không hề thua kém Hạm trưởng, có đôi mắt trong veo xanh biếc, pheromone lại là mùi chocolate…
Cô cảm thấy mình vừa chạm đến một sự thật đáng sợ!
Nữ chiến sĩ quay sang ngang, định kể cho người kế bên nghe thì gương mặt não nề tuyệt vọng, viết đầy mấy chữ “Trời đất bao la, không chốn dung ta” của Oscar đập vào mắt.
Mera: “Ờmm…”
Thanh niên tóc hung nhấp nhấp môi, trông đáng thương vô cùng: “Thì… thì ra ảnh thích Omega…”
Mera: “Ầyyy…..”
Oscar ngửa đầu lên ngăn lại dòng lệ chực trào, bi phẫn thét qua kẽ răng: “Chẳng lẽ mối tình đầu của em còn chưa kịp nở đã phải tàn rồi ư? Sao em không phải là Omega chứ??”
Mera: “Chú chậm lại cho chị, không thấy Omega kia quen mắt lắm à?”
Oscar lẫn Jomy đồng loạt quay phắt lại khi nghe thấy lời này. Nữ Alpha bày ra vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn theo hướng đi của Hạm trưởng, chậm rãi nói: “Chiều cao, vóc dáng, màu mắt và mùi chocolate nồng đậm, vậy mà hai chú không nghĩ đến sao?”
Jomy tuy hơi ngơ nhưng cũng không đến mức vô phương cứu chữa, bởi đáp án đã rõ rành rành: “Ý chị là… Nguyên… Nguyên soái??”
Ba đôi mắt đong đầy khiếp sợ nhìn về phương hướng kia.
Jomy lẩm bẩm: “Phải rồi, em nhớ có lần Hạm trưởng bị thương, được Nguyên soái bế đi trạm xá. Từ đó về sau mỗi lần Nguyên soái đến gần là ngài ấy sẽ đỏ mặt… Cho nên…”
Cả ba trao nhau những ánh mắt nặng nề.
Cuối cùng, Mera thở ra một hơi sầu thảm: “Hạm trưởng… sao có thể tìm thế thân được cơ chứ?! Oscar cố lên, chị ủng hộ chú! Phải cứu anh chàng thế thân kia, đồng thời ngăn cản Hạm trưởng trước khi ngài ấy phạm phải sai lầm không thể vãn hồi!”