Khi Teval nhận ra điều này, ngón tay Lâm Kính Dã đã nhấn nút xác nhận khai hỏa chủ pháo.
“Hạm trưởng?” Phó quan khô khốc thốt lên.
Tọa độ mà Rennes phát cho mỗi chiến hạm hợp lại thành một hình cầu khổng lồ bao quanh trạm trung chuyển. Những tia sáng lóa mắt bắn ra từ bốn phương tám hướng, phá hủy lá chắn bảo vệ trong chưa đầy một giây. Sau khi đợt bắn phá kết thúc, trạm trung chuyển “không còn manh giáp” nổ tung như pháo hoa.
“Đội cơ giáp chuẩn bị đổ bộ!” Rennes đẩy ghế đứng dậy, khi gần đến cửa bỗng quay lại nói: “Lâm Kính Dã.”
“Nguyên soái.”
Rennes nhìn anh bằng đôi mắt sâu thẳm khó đoán: “Soái hạm đợi lệnh tại chỗ.”
“Rõ.”
Quân đoàn cơ giáp nối đuôi nhau ùa ra từ các cổng phóng trên chiến hạm, lao vun vút về phía trạm trung chuyển đang bốc cháy hừng hực. Tuy thiết bị duy trì sự sống đã bị bắn vỡ nhưng kích thước của trạm vẫn lớn hơn tinh hạm nhiều lần, lượng dưỡng khí bên trong vẫn đủ để bắn ra tia những lửa vào không gian.
Một cơ giáp đen tuyền đơn thương độc mã lao đến, ánh sáng xanh từ động cơ vẽ ra quỹ đạo bay sáng ngời. Nó không hề giảm tốc độ khi đến gần trạm trung chuyển, ngược lại càng bay nhanh hơn. Ống pháo bên tay trái nâng lên rồi nã đạn liên hồi, ánh lửa phản chiếu lại huy hiệu kiếm và sao trời vàng óng trên thân pháo.
Những người khác xuýt xoa khi toàn bộ đạn đều đánh vào cùng một vị trí. Phải biết rằng cơ giáp không chỉ đơn giản là bay theo đường thẳng mà còn phải lượn vòng để tránh những mảnh vụn trôi nổi trong không gian, vậy mà người điều khiển vẫn có thể ngắm bắn chính xác đến vậy.
“Là Nguyên soái Rennes?” Teval hít hà một hơi: “Vết thương ngài ấy lành chưa vậy?”
Lâm Kính Dã đỡ trán: “Bảo trạm xá chuẩn bị đi.”
“Đâm vào mất!” Teval bật dậy hô lên.
Lớp vỏ của trạm trung chuyển vốn vô cùng kiên cố, uy lực của pháo cầm tay trên cơ giáp không thể sánh bằng chủ pháo tinh hạm, vì vậy đợt tấn công vừa rồi cũng chỉ khiến lớp vỏ trạm đỏ lên như sắt nung chứ không hề hấn gì.
Cơ giáp màu đen tiếp tục lao tới vun vút, trước khi va vào bỗng nhiên giơ tay phải lên. Kiếm năng lượng bật ra đâm tới khiến kết cấu vốn đã yếu ớt của trạm trung chuyển cuối cùng cũng sụp đổ. Cơ giáp đen lập tức biến mất khỏi tầm nhìn, một số cơ giáp phía sau thuận thế theo vào, số còn lại đảm nhận việc nới rộng lỗ hổng.
“Chuẩn bị tiếp nhận tù binh.” Giọng Rennes vang lên trong kênh liên lạc.
Đội tàu vận chuyển cỡ nhỏ chậm rãi tiến lên trên con đường đã được đội cơ giáp dọn sẵn. Khi chiếc tàu đầu tiên dừng lại ở vị trí chỉ định, từng đốm lửa bỗng bừng lên dọc theo thân trạm trung chuyển như một chuỗi domino, sau đó là những vật thể hình cầu bị đội cơ giáp lôi ra như những món đồ chơi.
Cơ giáp của Rennes ném cái nào sang, tàu vận chuyển lập tức mở cửa đón lấy.
Jomy không biết khi nào đã đến gần đài điều khiển, mắt chữ A mồm chữ O thốt lên: “Ngài ấy… đang chơi bóng ném hả?”
Những vật hình cầu kia chính là khoang cứu sinh trên trạm trung chuyển, chỉ tiếc rằng chúng chưa có cơ hội bay vào vũ trụ đã bị đội cơ giáp tóm gọn trong một mẻ. Các tàu vận chuyển vươn móc câu ra tóm lấy từng khoang một, chỉ có Rennes đang vui vẻ chơi đá bóng với độ chính xác đến sởn gai ốc.
Teval do dự hồi lâu mới che mắt nói: “Hạm trưởng, tự nhiên tôi nhớ đến giao thừa năm ngoái, ngài làm bộ như động cơ bị trục trặc mà tắt máy, dụ bọn tinh tặc lên tàu rồi cũng đá chúng ra ngoài y hệt thế này.”
Đã vậy còn bị lột sạch nữa chứ, ai không biết còn tưởng tàu 927 mới là tinh tặc.
Jomy càng hoảng hốt: “Hạm trưởng Lâm từng đá tinh tặc ạ?”
Lâm Kính Dã: “Chú ý xưng hô.”
Teval sửa miệng: “Ph- phó quan Lâm… Khụ khụ, tại sao Nguyên soái lại không nói không rằng mà đi tấn công trạm trung chuyển quân ta?”
Nếu mệnh lệnh này đến từ bất kỳ ai khác, Teval sẽ lập tức hoài nghi hắn đang làm phản. Nhưng người đưa ra nó lại là Rennes Sở, người từng một mình giành lại ba tinh khu lớn, tái kiến thiết Bức tường Vành đai để tinh vực chính của Liên Bang có thể khôi phục nền hòa bình.
Xác suất Nữ vương tạo phản còn cao hơn hắn.
“Tạo Tinh Giả là trạm không gian lớn phục vụ cho việc tiếp tế ở tinh khu thứ tám.” Lâm Kính Dã nhìn sang cấp dưới: “Anh không để ý đến nhiên liệu dự trữ của hai bên khi phản quân tập kích Rennes sao?”
Teval ngẩn người. Soái hạm của Rennes khi ấy đã bay một quãng đường dài nên ở vào trạng thái tiêu hao nhiên liệu, năng lượng dự trữ trong động cơ cũng không đầy đủ nên khi phát nổ mới không quét sạch toàn bộ phản quân.
Lâm Kính Dã nói tiếp: “Nhưng hạm đội của Langdon lại ở trạng thái nhiên liệu đầy đủ, rõ ràng đã được bổ sung. Khi ấy chúng đang ở trong tinh vực Liên bang, không phải khu vực thế lực hỗn tạp hay còn có bạn bè từ ngoài tinh vực, muốn tiếp tế chỉ có thể dùng trạm trung chuyển của Liên bang thôi, đúng chứ?”
Teval nhíu mày: “Nhưng… nơi này rất gần chòm Tiên Cầm.”
Lâm Kính Dã gật gù: “Cũng là trạm lớn nhất. Hạm đội của Langdon tuy không phải đều là tàu lớn như Liên bang nhưng số lượng lại hơn xa, vượt quá khả năng tiếp tế của trạm cỡ nhỏ hoặc trạm dân sự cỡ trung. Nếu tính thêm quãng đường di chuyển và lượng nhiên liệu còn lại thì sẽ dễ dàng nhìn ra chúng đã bổ sung ở trạm Tạo Tinh Giả thôi.”
Bốn chữ “dễ dàng nhìn ra” khiến Teval buông thõng hai vai: “Ngài nói hệt như lúc tôi học Toán cao cấp vậy, ví dụ ghi ‘dễ dàng suy ra’ rồi bỏ phần giải thích luôn, học sinh thì chứng minh bở hơi tai.”
Jomy nghe mà dại ra như một cậu học sinh đội sổ thực thụ.
Trong vòng vài phút ngắn ngủi, Thanh Kiếm Bầu Trời như một cơn lũ quét cuốn phăng đi sự yên ả trong vũ trụ. Trạm trung chuyển sụp đổ trong vòng vây tinh hạm, chỉ còn là đống phế thải khi ngọn lửa dập tắt.
Nhanh đến mức giống như chẳng có trận chiến nào vừa xảy ra cả.
Đội cơ giáp tức tốc trở về mẫu hạm, bộ Kỹ thuật còn chưa kịp nạy những chiếc khoang cứu sinh kia ra thì chiến hạm đã nhận được tọa độ và lộ trình mới.
Học sinh chăm chỉ Jomy gãi đầu, vẫn còn đang cố theo kịp luồng suy nghĩ: “Hạm trưởng, lỡ trạm trung chuyển bị bắt làm tù binh thì sao?”
“Xưng hô.” Lâm Kính Dã nhắc nhở xong mới nói: “Nếu bị bắt thì tại sao không lập tức báo cáo hoặc cảnh báo sau khi phản quân rời đi? Lại càng không phát tín hiệu cầu cứu mà vẫn hoạt động bình thường? Điều này chỉ xảy ra khi quân ta bị tiêu diệt hoàn toàn và phản quân đã chiếm được trạm, bằng không thì quân ta có kẻ phản bội. Dù thế nào đi nữa thì khai hỏa trước vẫn hơn.”
Đúng lúc ấy, cửa đài chỉ huy mở ra, mùi máu tanh nồng xộc vào.
Lâm Kính Dã thở dài, đứng dậy đón người.
Việc điều khiển cơ giáp có yêu cầu vô cùng hà khắc – gần như là biến thái – về tinh thần lực và thể lực. Tuy về mặt kỹ thuật thì ai cũng có thể điều khiển được, nhưng áp lực quá lớn lên cơ thể và trí não đã khiến rất nhiều khảo sát viên bỏ mạng vào những thí nghiệm sơ khai. Với kỹ thuật hiện giờ, chỉ có những người sở hữu tinh thần lực và thể chất từ cấp A trở lên mới có thể ngồi vào buồng lái cơ giáp, vì vậy nên 90% đội cơ giáp tinh nhuệ của Liên bang đều là Alpha, còn lại là những Beta đã trải qua huấn luyện điên cuồng, cho đến giờ vẫn chưa có Omega nào thỏa mãn yêu cầu thể chất cấp A.
Liên Bang đã tiến hành nghiên cứu cách hạ thấp tiêu chuẩn điều khiển cơ giáp hơn nửa thế kỷ qua nhưng vẫn chưa có bước tiến gì.
Vì vậy nên Nguyên soái vốn bị thương chưa lành lại lao ra chiến đấu, vác cái thân đầy máu trở về cũng không phải chuyện khó hiểu.
“Nguyên soái cẩn thận!” Các thân binh ba chân bốn cẳng đỡ hắn ngồi vào ghế Hạm trưởng, ai dè sau đó bị đạp ra ngoài.
“Tránh ra tránh ra! Có phải đi đẻ đâu mà xúm lại làm gì? Không gọi ai dòm thuận mắt đến được à?”
Các chiến sĩ chưa kịp tháo mũ phòng hộ xuống lập tức tản ra, nhường đường cho Lâm Kính Dã “thuận mắt” đi đến.
Rennes nghiêng người tựa vào ghế, nhoẻn cười: “A, mắt uyên ương đây rồi, đến giúp tôi cởi đồ nào!”
Hắn mặc trên người trang phục chiến đấu thay cho quân phục thường, khớp xương sống nối phần hông và giáp xương ngoài* còn chưa tháo ra, cánh tay gác ngang trên tay ghế, máu nhỏ ròng ròng từ những đầu ngón tay.
Vết thương cũ của Rennes nằm ở vai phải, vậy mà hắn còn dùng cánh tay đó để chém vỡ lớp vỏ trạm trung chuyển, không đổ máu là nhờ vào thể chất ưu việt cùng khả năng xử lý tình huống khẩn cấp vững vàng.
Lâm Kính Dã mím môi, nhận lấy cây kéo từ thân binh, bắt đầu cắt quần áo hắn.
Dường như trông anh không vui bao nhiêu thì Nguyên soái càng thích thú bấy nhiêu.
“Báo cáo Hạm trưởng, quân y Lệ Nhiễm Nhiễm có mặt.” Một giọng nữ mềm mại êm ái vang lên từ ngoài cửa.
Lâm Kính Dã nhíu mày: “Chú ý xưng hô. Vào đi.”
Trong số lính của Rennes dẫn lên tàu 927 không có nhân viên y tế, hắn lại không điều người từ chiến hạm khác đến nên việc chữa thương đương nhiên chỉ có thể giao cho quân y của đội tàu cũ.
Lệ Nhiễm Nhiễm là một quân y khác của tàu 927, tuy mang cái họ nghe khắc nghiệt** đến vậy nhưng lại là một Omega điển hình: vóc dáng bé nhỏ, cười lên đến là ngọt ngào, chưa từng tỏ ra nghiêm khắc bao giờ. Cô nàng mặc đồng phục trắng, theo sau là người máy giúp khuân vác thiết bị dụng cụ. Mùi sữa thoang thoảng khiến các Alpha tự giác nín thở theo bản năng, ai nấy đều đứng thẳng tắp như sợ sẽ làm Omega đau vậy.
“Nguyên soái đừng cử động nha, để tôi xem vết thương nào.” Lệ Nhiễm Nhiễm mang găng tay, cẩn thận kiểm tra vai Rennes rồi nói: “Thớ cơ này đứt cả rồi, cũng may xương và dây thần kinh không bị sao. Tôi sẽ tiêm cho ngài một liều thuốc giúp tăng tốc độ chữa thương và kích thích tái tạo nhé, robot nano bên trong sẽ giúp vết thương của ngài lành lại.”
“Tôi bắt đầu đây, có thể hơi đau một chút nhưng ngài ráng thả lỏng nhé. Hôm nay nhớ phải nghỉ ngơi và bổ sung dinh dưỡng đó!” Cô nàng Omega với giọng nói ngọt ngào và động tác dịu dàng cầm một ống tiêm ra đặt bên gáy Rennes, lưu loát tiêm xong: “Xong rồi!”
Trước một quân y không hầm hừ nhìn hắn hay dùng ống kim chọc hắn cho hả giận, Rennes cũng hết sức ôn hòa, lịch thiệp gật đầu: “Cảm ơn.”
Có điều chẳng bao lâu sau khi Lệ Nhiễm Nhiễm xách hòm thuốc đi, Lâm Kính Dã nhận được cuộc gọi riêng từ cô nàng.
“Hạm trưởng, Rennes bị đứt dây thần kinh đau rồi hở?”
Lâm Kính Dã liếc sang, thấy đương sự đang nhàn nhã tựa vào lưng ghế, vừa ăn kẹo vừa xem chiến báo từ các chiến hạm vừa trả lời từng câu hỏi từ các đơn vị khác.
“Sao vậy?” Anh hỏi lại.
Lệ Nhiễm Nhiễm nhanh nhảu đáp: “Trời má, nãy em chích cho ổng cái liều làm riêng cho Teval á!”
“… Cái liều mà đau thừa sống thiếu chết đó à?” Lâm Kính Dã lại ngoảnh sang nhìn. Rennes phát hiện ánh mắt của anh thì thảy một viên chocolate qua.
“Chính nó!” Lệ Nhiễm Nhiễm tiếp tục phát cuồng: “Cái lúc đó Teval đang vào kỳ mẫn cảm dễ nổi nóng, bị tinh tặc chọc cho mấy câu đã nổi khùng đuổi theo, cuối cùng bị đánh bầm dập, Hạm trưởng phải tự mình đi cứu nên em mới chế ra robot chữa trị siêu đau cho ổng nhớ đời đó!”
Kể từ lần ấy trở đi, Lệ Nhiễm Nhiễm trở thành người tuyệt đối không thể trêu vào trên tàu 927 – chỉ xếp sau Hạm trưởng. Danh hiệu sói đội lốt cừu trên con tàu này xứng đáng thuộc về cô nàng chứ không ai khác.
Lâm Kính Dã thở dài: “Nguyên soái không phải Teval, cô đừng xằng bậy.”
“Ai bảo thằng chả dám ăn cháo đá bát, nghi ngờ anh chứ.” Cô nàng hừ mũi: “Trước khi nghỉ phép chị Luna có dặn em không xử ổng được thì cứ hành ổng!”
“… Một vừa hai phải thôi.”
Tuy nói vậy nhưng Lâm Kính Dã cũng thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ Rennes không sợ đau?
Mái tóc bạc sáng nay vừa được anh chải gọn gàng đã hơi rối, những lọn dài đã bết máu, những lọn ngắn buông xuôi bên gò má lại dính bết vào trán. Trông lôi thôi xốc xếch là vậy nhưng không làm giảm đi vẻ điển trai của hắn.
Không biết cái người mới ban sáng than đau tay không tắm được là ai nhỉ?
Lâm Kính Dã thở dài, cảm giác hôm nay anh đã thở dài rất nhiều lần rồi.
Anh lấy một ống tiêm nhỏ từ trong túi ra, đến bên Rennes nói nhỏ: “Nguyên soái, để tôi tiêm dịch dinh dưỡng cho ngài.”
Đôi mắt xanh lam ấy ngước lên nhìn anh trước khi liếc sang ống tiêm.
Đó là thuốc giảm đau.
Rennes liếm môi, chậm rãi đưa tay ra, cười nói: “Ừa, nhẹ tay thôi nhé, tôi sợ đau lắm.”