Oscar ảo não vô cùng, đồng thời cũng bội phục vô cùng. Không ngờ vào thời điểm đó mà giám khảo vẫn có thể lo nghĩ đến tính mạng NPC, chẳng trách sao hạm đội của anh bên ngoài liều mạng cầm chân họ, soái hạm bên trong lại im lìm cố thủ, tất cả là để sơ tán nhân viên trước khi tiễn trạm không gian lên đường.
Dư chấn từ vụ nổ như một cú huých vào soái hạm của giám khảo, đẩy nó trượt thẳng vào vành đai hành tinh, biến mất khỏi radar của bốn thí sinh. Oscar có chết cũng không tin việc này không nằm trong tính toán của anh, bởi lẽ trên đời làm gì có nhiều sự trùng hợp đến thế.
“Chị Mera hội quân tiếp viện chị Amanda đi.” Thanh niên tóc hung lấy lại tinh thần, vững vàng phân phó. “Nửa hạm đội của em vẫn đang giao chiến với giám khảo ở vành đai tiểu hành tinh mà mãi không thấy chị ấy chi viện, có khi đã bị một đội khác của ảnh chặn đường rồi. Đợi em bị loại thì chị gom quân của em lại, nhân lúc quân số ảnh còn ít mà úp sọt một phen. Cố lên!”
“Chú…”
“Đúng là không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. May mà tên Elliot vô dụng kia cút cmnr.” Oscar lèm bèm xong thì cười to. “Đi đi chị! Để đối thủ như thần đó em lo! Đại thần ơi đừng chạy, ăn một pháo của em nè!”
Là người cách vụ nổ gần nhất, soái hạm của thanh niên tóc hung đã bị ngọn lửa liếm tới, đồng thời cũng đã bị hạm đội của giám khảo lặng lẽ phong tỏa từ lúc nào.
Hắn ta đã không thể lui, cũng không muốn lui.
Khi tàu hộ tống của Oscar bắt đầu rút về để hội quân cùng Mera, chiếc soái hạm mang theo ánh lửa chói lòa đã lao băng băng vào hàng ngũ đối phương, tạo thành một cảnh tượng bi tráng hào hùng.
… Với điều kiện chỉ huy chịu ngậm cái mồm tía lia lại.
AI của Úy Lam thông báo một cách máy móc: [Khoang số hai chiến bại rời sân.]
Khi thí sinh đầu tiên rời cuộc chơi ấy dùng cả tay chân bò ra khỏi khoang giả lập, hắn ta được chào đón bằng tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc từ khán đài.
“Biết rõ không thể thắng nhưng vẫn chiến đấu đến phút cuối cùng.” Thượng tướng Fiditz cất lời. “Chàng trai, tuy năng lực chỉ huy của cậu còn chưa hoàn thiện nhưng dũng khí rất đáng được khen ngợi. Cậu tuy rời khỏi Úy Lam nhưng vẫn mang tinh thần của Úy Lam đến vũ trụ.”
Oscar nghiêm túc hành lễ với gương mặt ửng hồng.
Tử trận trong tác chiến mô phỏng tương đương với trải nghiệm cái chết một lần, vì vậy quân y vội vã đến đỡ hắn ta qua một bên để trấn an, nhưng thanh niên tóc hung vẫn ngoan cố thò đầu nhòm vào sân.
“Góc nhìn của giám khảo… Ủa? Trời má @#$%^&!!”
Tiếng vỗ đùi cái đét của Oscar khiến quân y kế bên nhảy dựng.
“Đội mồ sống dậy hay gì mà kêu dữ vậy?”
Hai mắt Oscar đã trở thành hai quả trứng gà. “Đại thần mạnh vãi cả chó mèo luôn!! Xem góc nhìn của ảnh kìa! Cái soái hạm đó là hàng giả! Ảnh không có ở trên đó!”
Màn ảnh sau lưng giám khảo là cảnh tượng tinh tú xoay vần, thiên thạch vùn vụt lao qua. Tầm nhìn này căn bản không phải từ trạm không gian mà là từ tiểu đội đang chặn đánh một nửa hạm đội của Oscar!
“Đúng rồi đúng rồi!” Thanh niên reo lên. “Bình thường thì soái hạm sẽ tọa trấn tại trung tâm, nhưng trận chiến bốn đánh một này ngay từ đầu đã không bình thường rồi!”
“Bốn đánh một?”
Nghe được giọng nói uy nghiêm truyền vào tai, Oscar kinh ngạc quay đầu lại rồi vào tư thế nghiêm ngay tắp lự. Phía sau hắn ta là một ông lão mặc quân phục phẳng phiu, tuy nét mặt cũng được xem là hiền hòa ôn hậu nhưng tuyệt đối sẽ không ai cho rằng ông chỉ là ông cụ hàng xóm dễ gần, bởi lẽ bất kỳ sinh viên nào trong khoa Chiến đấu của Úy Lam cũng đã từng ăn đòn nhừ tử dưới tay ông.
“Tổng huấn luyện viên mạnh khỏe ạ!” Oscar gân cổ gào lên. Quân y lại được một phen hoảng hồn, cắm phập ống tiêm vào tay hắn ta cho hả giận.
Lưu Hoàn một đường đi từ khán đài xuống sân mà không bị đội thân binh Thanh Kiếm Bầu Trời cản lại. Ông qua loa khoát tay với Oscar, ngẩng đầu nhìn hình chiếu tráng lệ giữa sân, tiếp tục đề tài vừa rồi.
“Vào giây phút cậu xem trận chiến này là bốn đánh một, cậu đã thua rồi.”
Oscar sững người. Chợt một tia linh cảm vụt qua, hắn ta cũng nhìn vào sân đấu.
Mera đang nỗ lực điều khiển đội ngũ rút về sâu trong không gian, nào ngờ lại bị hạm đội trên đường tháo chạy của Elliot chia đôi đội hình, khiến cho một nhóm nhỏ đó vĩnh viễn không còn cơ hội hội quân. Ngoài chửi thề trong lòng ra, cô không thể làm gì khác… À, thật ra cô có thể dùng chiến hạm đẩy tinh hạm của tên kia ra ngoài làm bia đỡ đạn, nhưng khi ấy cô có khác gì thằng thỏ đế đó đâu?
Thế là nữ chiến sĩ dứt khoát chặn Elliot khỏi kênh chung, trả lại sự yên bình cho lỗ tai.
“Không phải ai ở cùng chiến tuyến cũng là chiến hữu.” Ông lão huấn luyện viên vỗ vai Oscar. “Cũng không phải ai công tác trên chiến hạm đều có thể gọi là chiến sĩ.”
Lưu Hoàn vẫn còn nhớ năm ấy, ông lần đầu tiên trở lại cơ giáp sau mười mấy năm rời khỏi chiến trường, đi đến một hành tinh hoang vu phủ kín cát vàng. Đội lục chiến Liên Bang phải mất ba lần mới có thể đổ bộ thành công giữa những cơn gió lốc xộc thẳng từ tầng đá đến tận chân trời. Các chiến sĩ nối gót ông rời khỏi chiến hạm, tích cực tìm kiếm nhóm sinh viên đến đây trong một nhiệm vụ thực chiến đánh giá, nhưng đã mất liên lạc từ mười lăm ngày trước.
Trước đó, trưởng quan hành chính nơi này đã xin được chi viện vũ trang trước sự tập kích của một đàn sâu cát khổng lồ, một loài sinh vật hoang dã bản địa lấy quặng sắt làm thức ăn, đồng thời cũng không ngại nhấm nháp thịt người. Nhưng Quân đội nhanh chóng lấy được tình báo mới, biết rằng cuộc tập kích này không đến từ tự nhiên mà do một nhóm phản quân tháo chạy từ tiền tuyến về đây gây ra. Chúng muốn chiếm lấy hành tinh này làm nơi dưỡng sức, vì vậy đã dùng vũ khí sinh học phá hủy hang ổ sâu cát, buộc chúng phải tấn công khu dân cư.
Đội cứu viện xông vào bão cát với tâm trạng nặng nề. Hơn một trăm nhân tài, hơn một trăm trụ cột tương lai của Liên Bang, cứ thế mà bỏ mạng trong tay bọn phản quân xảo quyệt.
Xác sâu la liệt ngã trên nền cát, trên thân là chi chít những vết cắt của đao quang năng còn bốc lên khói đen dày đặc, tuy không độc nhưng khủng bố vô cùng.
“Thầy Lưu! Phát hiện phản ứng sự sống đằng trước!”
“Là khu định cư của bộ lạc cồn cát! Có dấu hiệu vũ khí nóng!”
“Có tiếng đại bác! Bọn trẻ vẫn đang chiến đấu! Chúng vẫn đang kiên trì!”
Vượt khỏi cồn cát là một dãy nhà màu đen toát ra vẻ hoang dại của sa mạc. Càng đến gần, đội ngũ Liên Bang càng thấy vô số xác sâu khổng lồ chất đống như núi, rỉ ra thứ máu xanh lục nhuộm mặt đất khô cằn thành màu cỏ tốt tươi, đây đó rải rác những thi thể con người và mảnh vụn cơ giáp còn bốc cháy.
Không chỉ Lưu Hoàn mà tất cả chiến sĩ đều trợn mắt khi nhận ra những thi thể ấy đều là của lũ phản quân cùng hung cực ác kia.
Hơn một trăm chiếc cơ giáp Liên Bang đang liều mình dùng thân thể tàn tạ ngăn chặn lối vào thung lũng, dưới chân họ là những xác phi thuyền bị bắn rụng và những khẩu súng quang năng đã cạn kiệt năng lượng, không kịp bổ sung.
Đội ngũ đã rơi vào tình thế nỏ mạnh hết đà.
Nhưng tuyệt nhiên không ai lui bước.
Thuốc súng, khói lửa và máu đã khiến vẻ bề ngoài của các cơ giáp bị thay đổi hoàn toàn, nhưng Lưu Hoàn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra người đứng đầu đội ngũ ấy chính là ngôi sao nhỏ lấp lánh của ông.
Trong trí nhớ ông lão vẫn còn ghi lại hình ảnh đội lục chiến Liên Bang hừng hực xông lên, tiêu diệt số phản quân còn lại. Ông lôi chàng trai trẻ ra khỏi chiếc cơ giáp đã báo hỏng, lớn tiếng chất vấn. “Nơi này không phải chiến trường mô phỏng để em thích là có thể đăng xuất! Chết ở đây là hết! Đứa thông minh như em sao lại không biết rút về chỗ an toàn hả?!”
Đối phương ngả lưng vào một mảnh phế tích, thong dong bình tĩnh như thể anh mới là người đến chi viện chứ không phải vị huấn luyện viên đang kích động trước mặt.
“Vì em không nhận được lệnh rút quân.” Học trò của ông đã trả lời như thế. “Trong danh sách chiến thuật của em không có hai từ ‘rút lui’. Nếu em biết có thể lui quân trong tình huống nguy cấp thì sẽ chấp hành không chút nề hà, bởi vì bảo vệ mạng sống là bản năng của con người, nhưng em không muốn vì bản năng đó mà phải đẩy những người đáng lẽ phải được em bảo vệ ra trước họng súng của quân địch.”
Theo ánh mắt ôn hòa của người thanh niên, Lưu Hoàn nhìn vào sâu trong thung lũng, nơi cư dân của bộ tộc gò cát đang chen chúc trong hoảng loạn. Người lớn che mắt trẻ con, nép mình trong những góc tối, nâng những gương mặt khó tin khi nhìn thấy đoàn lính Liên Bang chạy đến.
Họ nhếch nhác tàn tạ, chật vật bất kham, nhưng họ đã chờ được cứu viện.
Những lời muốn nói kẹt lại trong cổ họng Lưu Hoàn, hồi lâu sau mới hỏi. “Lỡ như các thầy không đến thì sao?”
“Thầy sẽ đến. Trên chiến trường, thầy là chiến hữu mà em có thể an tâm giao trọn sau lưng cho.”
Tiếng nổ kịch liệt gọi vị huấn luyện viên già trở lại với thực tại. Một tiểu đội của giám khảo quả nhiên đang cuốn lấy hạm đội của Amanda. Sau khi loại Oscar khỏi cuộc chiến, ba tiểu đội của anh lần nữa tập họp, lao thẳng vào cô không chút chần chừ. Ngược lại, bởi vì phe đồng minh giao lưu không thông thuận, hạm đội của nữ chiến sĩ đã bị đẩy vào vành đai tiểu hành tinh.
Ở ngoài sân, Oscar nhìn thấy chiều hướng diễn biến thì không khỏi vỗ đùi bồm bộp, xoắn xuýt không biết nên làm biểu cảm thế nào cho phải. Hắn ta vừa muốn gào lên khen đại thần đến mây xanh, lại chợt nhớ mình và Amanda cùng một phe, nghẹn đến nỗi mặt sắp trở thành màu cà tím.
Cuối cùng, tiểu đội của giám khảo đột ngột chuyển hướng, mà Amanda không biết địa hình cứ thế lao thẳng vào bãi bom được Oscar mai phục trước đó, hóa thành những mảnh sắt vụn trong vụ nổ hừng hực. Soái hạm được bảo vệ nghiêm ngặt nhất vừa miễn cưỡng xông ra đã phải đối mặt với những khẩu pháo đã nạp đủ năng lượng. Các tinh hạm của giám khảo thay nhau khai hỏa, tiễn cô trở về biển lửa.
Nửa phút sau, AI tuyên bố khoang số ba rời sân. Tin soái hạm đồng minh chìm nghỉm cũng được truyền đến đài chỉ huy của các thí sinh còn lại.
Khi Mera chạy đến vành đai tiểu hành tinh, chờ đợi cô là đội ngũ chiếm cứ địa lợi của giám kháo với mức tổn thương còn chưa đến 5%.
Ngược lại, Elliot từ lâu đã bị dọa mất mật, cả hạm đội cất cánh chạy biến – chuyện thật không đùa – khiến khán giả trên mạng cũng thấy tẻ nhạt, giống như vừa xem một bộ phim đã biết kết cục thế nào vậy, chẳng gây được chút hứng thú gì.
Mấy chiếc khu trục hạm không nhanh không chậm đuổi theo y, ngoài ra còn một vài máy bay chiến đấu lượn vòng, thi thoảng nã mấy phát vào thiết bị duy trì sự sống trên tinh hạm của y.
“Cái quái quỷ gì thế này? Tao lên đánh còn hay hơn nó!”
“Tôi không rõ sinh viên quân đội lắm nhưng đánh thế này mà cũng gọi là xuất sắc nhất Úy Lam á?”
“Ờm, nghe nói thanh niên này vừa tốt nghiệp đã bị phản quân với tinh tặc tập kích trên đường tuần tra, rượt chạy tóe khói, có khi nào bị ám ảnh không?”
“Nhưng thế này cũng tệ lậu quá, nhỏ em Omega tôi làm quân y còn gan hơn nó nhiều.”
“Nghi ngờ lầu trên hạ thấp Omega.”
“Khoan chửi bới đã. Nó gà thật nhưng biết đâu cũng có bệnh thật thì sao?”
Elliot đương nhiên không biết những bình luận này, cũng không biết đèn báo động ngoài khoang giả lập đã nháy như sắp nổ. Hai tổ kỹ thuật và quân y đồng loạt vây quanh vị trí của y để tiện bề nghiên cứu, còn có người chụp lại từng biểu cảm thay đổi trên gương mặt người nằm trong.
Trong đầu y chỉ biết tay giám khảo ác quỷ đó đang nhằm vào y, quân chủ lực của hắn đang đuổi theo y!
Nỗi khiếp sợ vô ngần chiếm lấy từng sợi thần kinh trong đầu Elliot, tạo thành áp lực ngập trời mà tinh thần lực đã mỏng manh như lớp màng giữ tươi bị căng hết cỡ không thể nào chịu được. Nhưng nghĩ đến hai tên ngu ngốc đã bị đá khỏi cuộc chơi, y chợt cảm thấy yên tâm. Y chỉ cần kiên trì đến cuối, đợi đến khi giám khảo bị tiêu hao gần hết thì dẫn quân trở về, bắt gọn trong một mẻ!
Rừng xanh còn không lo thiếu củi đốt! Hiện giờ y chỉ đang rút lui theo chiến lược, theo chiến lược mà thôi!
Chỉ trong chớp mắt, đối thủ của giám khảo chỉ còn một mình Mera.
Đó là cuộc đàn áp đến từ một phía. Anh lợi dụng tiểu hành tinh trong vành đai làm yểm hộ, xé lẻ đội hình của cô ra rồi tiêu diệt từng chiếc một. Đôi mắt của anh dễ dàng nhìn thấu mọi ý đồ của đối thủ, đồng thời không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào. Từng đợt tấn công vẫn chính xác đến rợn người, không có một động tác dư thừa; vừa ác liệt, đơn giản mà vẫn nhằm thẳng vào chỗ hiểm hệt như khi cận chiến.
Mera đã không thể xoay sở được nữa bèn quyết đoán chuyển hướng, học theo cách của Oscar, cho soái hạm tăng tốc tối đa đâm sầm vào soái hạm của giám khảo với khí thế cuồn cuộn như sóng thần ập đến.
[Khoang số một chiến bại rời sân.]
Mera vừa lăn vừa bò ra khỏi khoang giả lập đã lập tức đi xem màn hình, nhìn thấy hai chiếc soái hạm phát nổ trong ánh lửa, vô số khoang cứu sinh bắn ra, được hạm đội còn sót lại của giám khảo tận lực cứu vớt.
“Soái hạm của anh ta hỏng rồi! Xem như hòa nhau!” Cô trợn mắt la lên. “Sao anh ta vẫn còn trong sân?”
“Chiếu cũ” Oscar chậm rãi đi đến vỗ vai cô, chỉ vào màn ảnh sau khoang giả lập của giám khảo, thế là mặt Mera trở thành quả cà tím thứ hai.
“Cái… Người này dùng khu trục hạm làm soái hạm??” Nữ chiến sĩ hoàn toàn không tin được. “Lại còn đơn thương độc mã chặn đánh, anh ta… anh ta…”
“Phải, ngay từ lúc bố trí lực lượng, ảnh đã không đặt mình vào soái hạm rồi. Chỉ huy ở nơi nào, nơi ấy mới là soái hạm, cho dù chỉ là một chiếc tàu rách nát.” Oscar tang thương nói. “Mà chị nhìn con tàu đó xem, đụng đâu đánh đó, chẳng giống soái hạm gì cả.”
Nghe hệ thống thông báo ba đối thủ đã bị hạ, Elliot không khỏi mừng như điên. Y đã sống được đến cuối cùng rồi, chỉ cần–
Đúng lúc ấy, giọng nói vô cảm của AI Úy Lam lại vang lên.
[Khoang số bốn thoát ly chiến trường, xem như đào binh, phán định chiến bại.]
Cả người y run lên.
Không thể nào! Không thể nào như vậy được! Tên giám khảo ác quỷ kia vẫn còn đuổi theo y cơ mà!
“Phán định sai lầm! Hệ thống tuyệt đối có vấn đề!”
Bên sân, Thượng tướng Wimmer đã cần được thân binh Thanh Kiếm Bầu Trời dìu lấy mới đứng vững được.
Thượng tướng Fiditz nâng micro lên, nói với cảm xúc khó đoán. “Bước ra đi, Đại tá Wimmer. Sau lưng cậu chỉ có tám chiếc khu trục hạm loại nhỏ mà thôi, chúng đã không còn truy đuổi từ hai mươi phút trước rồi.”
[Tác chiến mô phỏng kết thúc, khoang số không chiến thắng.]
Khán đài lặng đi nửa giây trước khi nổ tung trong những tiếng hò reo như biển cuộn sóng gầm.
Giám khảo lại một lần lấy ít địch nhiều, lại một lần giành được chiến thắng áp đảo!
“Á á á á~” Một nhóm Omega xinh xẻo nũng nịu ôm chầm lấy nhau, phấn khích đến mặt mũi đỏ lựng, tiếng la nhanh chóng bị nuốt chửng trong chất giọng gà gáy của các Alpha kế bên.
“Tịnh Nhiên! Sao không phản ứng gì vậy? Cậu không thấy anh giám khảo ngầu ơi là ngầu hả á á á á á—“
Lâm Tịnh Nhiên chậm rãi vùi mặt vào tay.
Nói thừa, tất nhiên tôi biết anh ấy cực ngầu rồi. Tôi biết trước các cậu tận mười năm cơ.
Kết quả trận chiến, cả bốn thí sinh đều thất bại, thậm chí còn không gây được bất kỳ tình huống nguy hiểm nào cho giám khảo.
Nhận thức được chênh lớn như lạch trời này khiến Mera và Amanda đều buồn bã ủ rũ, chỉ có Oscar là còn tươi tỉnh, đôi mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm khoang giả lập số không.
Đợi khi cả ba người đều đã đứng im rồi, nắp khoang mới chậm rãi dâng lên, để người cuối cùng rời khỏi chiến trường bước ra.
Thanh niên tóc hung đã không làm chủ được biểu cảm nữa, vội vã nhón chân lên nhòm vào trong, muốn diện kiến dung mạo giám khảo ngay lập tức. Hắn ta không phải người duy nhất có suy nghĩ này, bởi vì gần như toàn bộ khán giả đã đứng dậy, ngay cả Thượng tướng Fiditz cũng nhoài nửa người về trước.
Thắng cũng thắng rồi, ít nhất cũng lộ mặt chứ hả?
Ánh mắt Lưu Hoàn cũng dõi sang khoang giả lập số không, hàng loạt suy nghĩ lộn xộn vụt qua tâm trí. Đã tám năm trôi qua rồi, nhưng ngay từ lúc ban đầu, ông cũng chưa từng được nhìn thấy bộ dạng chân thật của ngôi sao nhỏ.
Đứa bé kia tên gì? Dáng dấp mặt mũi ra sao? Giọng nói thế nào? Suốt những năm qua nó đã bị thằng đầu vàng ngu xuẩn này đẩy đi đâu? Rất nhiều rất nhiều câu hỏi dâng lên trong lòng đều bị nén lại. Ông phải bình tĩnh, ông không được thất thố.
Rồi bỗng nhiên Lưu Hoàn nhận ra, đây là người do Thanh Kiếm Bầu Trời mang đến.
Đôi mắt vị lão tướng chuyển hướng lên đài cao, đối diện với cặp mắt xanh lam của Nguyên soái.
Đúng lúc đó, tiếng la hét kích động trên khán đài đồng loạt trở thành tiếng than rần trời.
“Ối giờiiiiii…”
Ngay cả mạng vũ trụ cũng bùng nổ trong sự thất vọng cùng cực.
“Cái đậu má! Nãy tui ráng nhịn không chửi thằng E-lê-lết là để ngắm giám khảo cơ mà!”
Hơn một nửa khán giả đều lên án “Nguyên soái Rennes quá đáng! Mắc cái gì mà nhỏ nhen dữ vậy? Chẳng lẽ là cục cưng Omega ngọt ngào của ngài hay sao mà giấu như mèo giấu *** thế?!”
Giám khảo giáp đen bước ra với gương mặt lại bị che khuất sau chiếc mũ bảo hộ. Anh lẳng lặng đứng bên khoang giả lập, bóng lưng thẳng tắp lại thanh nhã, đưa mắt về những người đứng cách đó không xa. Lưu Hoàn biết anh đã nhìn thấy ông.
Nhớ tới đội thân binh để ông vào sân nhưng lại ngăn Thượng tướng Wimmer ở ngoài, vị huấn luyện viên già chợt nhận ra dụng ý của Rennes.
Gia tộc Wimmer nhiều đời tòng quân, chiến công lẫy lừng, nắm trong tay Quân đoàn hành tinh thứ nhất. Nó là một thế lực khổng lồ mà ngay cả Thanh Kiếm Bầu Trời cũng không thể trực tiếp trở mặt.
Được, vậy chúng ta từ từ mà trở.
Lửa giận bốc lên trong lòng, ông lão sải bước đi đến trước khoang giả lập số bốn.
Lúc này, Elliot đã được quân y kéo ra ngoài. Ba hồn bảy phách y như bị câu mất, suýt nữa đứng không vững trên đất bằng.
Bỏ chạy khỏi khu vực chiến đấu, bị AI phán làm đào binh, thật sự có thể “lưu danh” sử sách Úy Lam. Cũng may khán giả ít nhất còn biết chừa lại thể diện cho Thượng tướng Wimmer mới nghẹn tiếng la ó chờ sẵn bên đầu môi lại.
Nhưng cũng có sinh viên trẻ tuổi không giữ nổi bình tĩnh, gào lên từ khán đài.
“Anh không thấy thẹn với ngôi sao trên chiến hạm sao?”
“Đào binh E-lê-lết!”
“Uổng công trước kia tôi còn lấy anh làm tấm gương!”
Elliot chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người lạnh buốt như thể máu đã ngừng lưu động, hoặc thứ đang chảy trong huyết quản y chính là nước đá.
Nhưng đó chỉ mới là bắt đầu.
Thấy ông lão trong bộ quân phục bước tới một bước, Rennes giơ tay lên, khán đài lập tức yên lặng.
Không đeo micro, không mang loa phóng thanh, giọng nói già nua mà nghiêm nghị của ông vẫn lọt vào tai từng người ở đây. “Tôi thỉnh cầu Quân đội và Quân đoàn hành tinh mở cuộc điều tra. Tôi muốn tố cáo Elliot Wimmer giả mạo thân phận, đánh cắp thành tích của người khác, dùng thủ đoạn phi pháp tiến vào Quân đoàn hành tinh thứ nhất!”
Những lời này như giọt nước nhỏ vào chảo dầu sôi sùng sục.
Trái tim Elliot như ngừng đập, bên tai chỉ còn tiếng ù ù dày đặc, tiếng tinh thần lực vỡ vụn thành từng mảnh. Y hất văng quân y ra theo phản xạ, vươn tay trỏ vào Lưu Hoàn – gần đến mức suýt chạm vào gương mặt ông – khàn giọng thét lên.
“Ông là ai? Ai cho ông cái quyền bôi nhọ tôi? Tôi sẽ tố cáo ông lên Quân đội với tội nhục mạ quân nhân!”
Y vừa dứt lời, ông lão đã cười khẩy một tiếng đầy khinh miệt. Toàn thể huấn luyện viên Úy Lam đồng loạt bật dậy, ánh mắt biến đổi.