Người của bộ Nội vụ thẳng thắn cho biết đây là thiết bị sẽ được lắp đặt trên các tinh hạm chủ lực, vì vậy đã được chia làm nhiều phần, gửi đến nhiều nhà sản xuất khác nhau để đảm bảo bí mật. Đây là quy trình thường thấy từ các đơn đặt hàng của chính phủ, không có gì đáng ngạc nhiên. Cho dù thù lao chỉ bằng chi phí sản xuất nhưng vẫn có không ít người tranh giành những đơn hàng này đến sứt đầu mẻ trán, chỉ để lấy được chút danh tiếng trong cao tầng Liên bang và Quân đội.
Về phần Lâm Lộ, sau khi biết tin con gái mình đã tiến vào trạng thái ổn định sau hơn nửa tháng phân hóa, trở thành Omega cấp A-, bao niềm vui sau cuộc trò chuyện về mỏ khoáng của ông ta lao thẳng xuống dốc, chỉ còn lại cơn đau bưng bưng nơi quai hàm.
Khi câu chuyện của Lâm Kính Dã thu hút sự chú ý của toàn Liên bang, đã có cư dân mạng thích góp vui, đào lại từng đoạn clip ông ta mắng con mình là đồ “vô tích sự” để mà cười nhạo. Việc này khiến cho Lâm Lộ đi đâu cũng trở thành mục tiêu của những cái nhìn kín đáo mang đầy ý giễu cợt, như đang chế giễu ông có mắt như mù.
Nếu có thể làm lại từ đầu…
Lâm Lộ ngửa mặt nhìn trời với vẻ bi thương tột độ.
Lâm Kính Dã từ bé đã thông tuệ, một khi đã hạ quyết tâm thì không chỉ đơn giản là tàn nhẫn với chính mình nữa, mà phải gọi là tự ngược đãi bản thân. Những nỗ lực vượt xa người thường ấy đã bù đắp cho những khuyết điểm về sinh lý của Beta, nhưng Omega thì sao?
Thôi đừng kể chuyện cười nữa, đã có Omega nào trở thành đại tướng hay nhà khoa học tiếng tăm lẫy lừng chưa? Có cố gắng cách mấy cũng chẳng được ích gì, chỉ có về nhà gả chồng sinh con thôi.
Ôi, nhớ lại tình cảnh Lâm Tịnh Nhiên bị Alpha toàn Thủ Đô xa lánh, không có lấy một ai vừa mắt kia, nếu Marina ngày sau…
Sắc mặt Lâm Lộ thoắt cái đen sì. Đơn hàng của bộ Nội vụ lẫn trong đống tài liệu lại vừa khéo lọt vào tầm mắt, ông ta bèn giận cá chém thớt, vứt màn hình trong tay vào người thư ký.
“Dẹp! Không nhận! Tiền đó cho ăn mày còn chê!”
Thư ký: “Nhưng thưa Giám đốc, trước đây chúng ta đều nhận những đơn này-”
“Không là không!” Lâm Lộ vỗ bàn rầm rầm: “Ông đây giờ còn phải xuống nước xun xoe với lũ lòng tham không đáy đó à? Nhất là tay Ansel, vừa nhìn là biết hạng tiểu nhân miệng nam mô bụng một bồ dao găm rồi! Cứ chống mắt lên mà xem, con trai ông sau này sẽ thành trụ cột Liên bang!”
Tiếc rằng vừa dứt lời, ông ta lại nhớ đến cảm giác rét buốt truyền từ khẩu súng trong tay con trai trưởng đến trán mình, thế là bao khí thế hùng hồn lập tức bốc hơi phân nửa.
Để phòng trường hợp Lâm Lộ máu nóng lên đầu, tay nhanh hơn não, bà Lâm đã giúp ông chọn ra các thư ký giúp việc. Chẳng ai còn lạ gì với với cái thói hở tí là quát tháo của sếp mình, bèn giả vờ như chưa nghe thấy gì, tiếp tục khuyên nhủ. Ngược lại, Lâm Lộ cũng quá quen với cái thói lải nhải như bà già của thư ký, tự động bỏ ngoài tai mấy lời này, tiếp tục ký những tài liệu khác.
Nhưng việc Marina trở thành Omega vẫn là một đả kích quá lớn với Lâm Lộ. Hai vợ chồng ông đều là Beta, sau khi có đứa thứ tư thì Lâm bảo con cái đứa nào cũng cần được quan tâm chăm sóc, bấy nhiêu là đủ rồi, thêm nữa thì không xuể, nên bảo ông đi thắt ga rô. Nói cách khác, trong nhà chỉ còn bé Út là có cơ hội thành Alpha!
Bằng không thì Beta như Lâm Kính Dã cũng được!
Ai cũng nói con của hai Beta chỉ có xác suất phân hóa còn thấp hơn cả trúng xổ số cơ mà. Lâm Lộ nghiến răng nghiến lợi, không tin đứa cuối cùng cũng sẽ úm ba la thành Omega.
Không Alpha thì không Alpha, Beta là được, Beta tốt nhất!
Giọng thư ký như con ruồi vo ve mãi bên tai càng khiến Lâm Lộ điên máu, ngòi bút trong tay càng lúc càng nhanh.
Bỗng nhiên, một tệp văn kiện với ba chữ “Lâm Kính Dã” ở phần tên người gửi khiến ông ta sửng sốt.
Ban đầu, Lâm Lộ hoàn toàn không có thứ gọi là tình yêu dành cho Khúc Tinh Hồng, nhưng qua những năm chung sống, ông ta đã dần sinh ra tình thân – và sau này là nỗi hối hận khắc cốt ghi tâm – với người phụ nữ nhỏ bé kia. Trong cổ phần của tập đoàn họ Lâm luôn có 15% dành cho bà, về sau cũng không bị thu hồi mà được sát nhập vào dưới danh nghĩa con trai bà. Vì vậy, theo nguyên tắc thì Lâm Kính Dã quả thật có tư cách đề xuất ý kiến, ngặt nỗi vừa rồi Lâm Lộ quá kích động, chưa kịp đọc kỹ nội dung đã đặt bút ký cái rẹt, đến khi hoàn hồn thì giấy tờ đã được gửi cho phòng Hành chính thi hành.
Má nó! Mặt Lâm Lộ xanh mét. Cơn tức lên đến đỉnh điểm, ông ta dứt khoát đẩy cửa ra ngoài, định bụng làm vài ly cho nguôi ngoai.
…
Cuối cùng, Lâm Lộ mất khá nhiều thời gian để “nguôi” xuống. Khi ông ta mơ màng bật dậy trên chiếc giường ở quick hotel, nhìn đồng hồ điểm mười giờ thì giật thót. Bỏ mẹ, mười rưỡi sáng nay có cuộc họp, sao không thư ký nào gọi điện nhắc?!
Vứt chiếc gối trong tay đi, Lâm Lộ cuống cuồng chạy ra ngoài, tranh thủ tút tát lại bản thân trên đường. Đến khi dừng lại trước cao ốc công ty, ông ta lại là vị Tổng giám đốc điển trai nho nhã, có thể lừa được cả khối thanh niên.
(Mặc dù ông ta cũng không hiểu mình còn ráng làm ra vẻ làm chi, dù sao thì bản mặt này hiện đang đứng đầu top tai tiếng trên mạng rồi còn đâu.)
Thấy Lâm Lộ bước vào, bảo vệ nhìn một chút rồi gật đầu chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành, thưa ông.”
Lửa giận bị cồn áp xuống đêm qua bỗng chốc bùng lên.
“Anh mới tới hả? Có biết xưng hô thế nào không? Muốn bị đuổi đúng không?”
Theo phép tắc xã giao ngày nay, bất kỳ ai giới tính nam đều có thể được gọi là “ông”, vì vậy Lâm Lộ thích được toàn thể nhân viên cung kính gọi bằng ba chữ “Tổng giám đốc” hơn. Nhưng đứng trước gương mặt âm u viết bốn chữ “anh bị đuổi việc” của Lâm Lộ, bảo vệ vẫn không mảy may dao động.
Từ đó trở đi, ông ta cứ cảm thấy bầu không khí trong công ty có gì đó rất kỳ quặc. Thái độ những người khác dành cho ông ta vẫn đầy tôn trọng và lịch thiệp, nhưng thần kinh Lâm Lộ liên tục gióng lên hồi chuông báo động, nói rằng ánh mắt của họ cứ quái quái thế nào.
Có gì đó không đúng.
Theo lẽ thường, giờ phút này ông ta đã bị các thư ký vây quanh, trình lên nào là báo cáo, nào là tài liệu quan trọng, nào là tóm tắt nội dung chính của cuộc họp sắp tới, vậy mà hôm nay… đâu hết rồi?
Lâm Lộ vừa đi vừa thở hổn hển trong bốn bề tĩnh lặng, cảm giác quái dị càng lúc càng dâng lên trong lòng.
Đến khi đẩy cửa văn phòng ra, ông ta hóa thành một pho tượng, chỉ thốt ra được sáu chữ liên tục rồi tắt tiếng.
“Bà bà bà bà bà bà…”
Người phụ nữ trên ghế Tổng giám đốc ngẩng đầu, nâng bàn tay trắng ngần được chăm sóc vô cùng tỉ mỉ lên. Các thư ký đang ríu ra ríu rít vây quanh lập tức rũ mắt, ngoan ngoãn đứng sang bên chờ phân phó, làm Lâm Lộ cứ tưởng họ bị tẩy não tập thể rồi.
“A Lâm?”
Bà Lâm dường như vô cùng thích thú trước cái dáng ngây ra như phỗng của Lâm Lộ, bèn đưa thiết bị trí năng lên chụp vài pô, đặt làm màn hình chờ rồi mới điềm nhiên như không mà đáp: “Ừ, chào buổi sáng.”
Thư ký thấy Lâm Lộ cứ đứng đực ra đó hồi lâu thì nhìn xuống tài liệu trên tay, tiếp tục báo cáo: “Đơn đặt hàng của bộ Nội vụ đã được gửi đến các dây chuyền sản xuất theo tiêu chuẩn ưu tiên cấp một, dự tính có thể giao trong vòng năm ngày…”
“Cái gì?!” Lâm Lộ rốt cuộc cũng nhảy dựng lên: “Hôm qua đã nói không nhận cái thứ quần què đó rồi mà!”
Thư ký không hé miệng. Bà Lâm ngồi ở ghế chủ tọa rốt cuộc nở nụ cười mỉm chi: “Đúng vậy, nhưng đó là hôm qua, hôm nay Chủ tịch mới đã quyết định nhận rồi, Chủ tịch cũ là ông không còn can hệ gì nữa. Ngày mai bé Út có họp phụ huynh, nhớ đừng đi nhầm lớp đấy.”
Miệng Lâm Lộ ngoác thành cái giếng như thể nghe không hiểu vợ mình vừa nói gì, tạo thành một hình ảnh rất đáng được lưu lại làm kỷ niệm.
Bà Lâm chụp thêm vài tấm mới thỏa mãn, đoạn trưng ra một xấp tài liệu: “Lấy 30% cổ phần ông đã chuyển cho tôi, thêm 15% tôi có ban đầu và 7% Kính Dã chuyển cho trước khi lên đường, tôi nắm trong tay tổng cộng 52% cổ phần, nghiễm nhiên trở thành Chủ tịch mới.”
“Hôm qua…” Mặt Lâm Lộ lúc đỏ lúc trắng: “Thằng ranh Lâm Kính Dã… hôm qua nó lừa tôi ký cái gì??”
“Ăn nói cẩn thận.” Bà Lâm nghiêm nghị gõ tay lên bàn: “Tờ đơn khiếu nại Tổng giám đốc, yêu cầu từ chức nhượng quyền ấy đã được chuẩn bị xong từ trước. Hôm qua chính tôi là người sắp xếp đưa nó cho ông, nào ngờ ông ký ngay mà không thèm nhìn lấy một chữ, thế là không cần mở đại hội cổ đông nữa, tôi đường hoàng tiếp nhận vị trí này mà thôi.”
Lâm Lộ đã dần có khuynh hướng hóa đá, từ ngữ thoát ra được khỏi miệng cứ loạn tùng phèo: “Nhưng… tôi… bà… tôi chuyển cổ phần hồi nào??”
Bà Lâm tặng cho ông ta một ánh mắt thương hại: “Ông đã đặt bút ký biết bao giấy tờ kỳ lạ suốt mấy năm qua mà không hay biết gì cả. Giá mà ông bớt để đầu óc trên mây, sống cho nghiêm túc đàng hoàng thì đã không có ngày hôm nay rồi.”
Nói rồi, bà bắt đầu rút ra từng tờ giấy có chữ ký của Lâm Lộ.
“Phiếu điểm của Kính Dã, phiếu điểm của Tiểu Nhiên. À, đơn xin nghỉ ốm của Marina này…”
Đó là những thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần được ngụy trang khéo léo, có cái được bọn trẻ trình lên như những phiếu điểm vô hại, có cái được thư ký đưa đến theo phân phó của bà.
Toàn bộ thư ký trong phòng đều do Lâm chọn.
Cấp dưới trong phòng đều nghe lời Lâm.
Đcm đến bốn đứa nhỏ cũng theo Lâm!
Thấy mắt Lâm Lộ có chiều hướng trợn ngược, bà Lâm từ tốn bổ sung: “Hôm nay còn là kỷ niệm ngày cưới của hai ta đấy, ông đã mua quà cho tôi chưa?”
Lâm Lộ: “…”
Lâm Lộ không xỉu nữa.
Lâm Lộ lủi thủi đi mua quà.
…
Tập đoàn họ Lâm đổi chủ!
Tình hình cổ phần của một tập đoàn lớn như nhà họ Lâm luôn được thông báo công khai, vì vậy thông tin vị phu nhân đó giờ vẫn im hơi lặng tiếng, toàn tâm toàn ý đứng sau ủng hộ sự nghiệp của chồng mình bỗng dùng thủ đoạn nào đó lấy được chức Chủ tịch, khiến cho hằng ha sa số thuyết âm mưu bay đầy trời trên mạng vũ trụ.
Tàu Nhiễm Tinh nhận được tin tức này vào mười ngày sau đó, khi đang trên đường hướng về Trái Đất một cách từ tốn – bởi Lâm Kính Dã quan ngại không vực xa lạ nên không cho mở warp drive.
Nghe xong câu chuyện “cả nhà hợp sức đá đít ba” này, Rennes cười đến là hớn hở. Lâm Kính Dã không có quá nhiều cảm xúc với kết quả nằm trong dự đoán này, chỉ khẽ cau mày khi trò chuyện cùng tinh hạm hậu phương.
Để che mắt kẻ địch trong sáng ngoài tối, chỉ có một phần hạm đội Thanh Kiếm Bầu Trời tham gia vào nhiệm vụ lần này. Tàu Nhiễm Tinh được chỉ định làm soái hạm lâm thời, soái hạm chân chính Tĩnh Dã thì neo đậu ở biên giới Bức tường Vành đai với 1/3 hạm đội đi theo, nhằm ngụy tạo tình huống Rennes vẫn còn ở trong không vực Liên bang. Các đơn vị còn lại đang lên đường đuổi theo Nhiễm Tinh, còn chỉ huy Langdon bị nhốt trên một chiếc tàu hộ tống đi theo Tĩnh Dã.
“Gã không tìm cách vượt ngục sao?” Lâm Kính Dã hỏi với đôi mày chau lại: “Các anh chấp hành thế nào vậy? Không cho gã cơ hội hay sơ hở quá rõ ràng, bị gã phát hiện là cố ý?”
“… Không phải ạ.” Bên kia trả lời: “Chúng tôi đã mấy lần để lộ sơ hở, nhưng cũng phải chủ động quan sát mới phát hiện cơ hội, vậy mà gã cứ ru rú trong phòng giam. Không biết Nguyên soái thẩm vấn thế nào mà gã mất cả ý định trốn thoát rồi.”
Nhận được ánh mắt vô cảm của Lâm Kính Dã, đầu sỏ nhún vai đến là vô tội, cho một viên chocolate nhân rượu vào miệng: “Tôi nào biết tâm lý thằng đó mong manh dễ vỡ vậy đâu.”
Rennes quả thật không làm gì cả, chỉ công khai giới tính của mình mà thôi.
Lâm Kính Dã thu mắt về với một tiếng thở dài, cúi đầu suy tư.
Để Langdon trốn thoát là một phần trong kế hoạch của họ. Với Alpha tinh anh cấp S như gã, bất kỳ một giây phút lơ là nào của lính gác đều có thể bị lợi dụng, hơn nữa cả Lâm Kính Dã lẫn Rennes đều không có mặt, chẳng phải là cơ hội trời cho còn gì.
Trước kia anh còn lo liệu Langdon có gây ra thiệt hại gì trên đường trốn chạy hay không, tựa như khi anh thoát khỏi địa ngục của Giả Phóng năm 15 tuổi vậy, nào ngờ bây giờ lại phải vắt óc suy nghĩ vì sao gã không thèm nhấc chân khỏi phòng. Chẳng lẽ thật sự muốn bỏ gian tà theo chính nghĩa sao?
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Langdon, trực giác của Lâm Kính Dã đã nhận định rằng gã không phải phản quân trời sinh. Bản năng chiến đấu của anh cảm nhận được sát khí được hun đúc sau những trận chém giết trên người gã, nhưng tuyệt đối không che giấu bất kỳ ham muốn vặn vẹo nào. Gã xem thường Omega, nhưng lại không phải kiểu người sẽ giở trò đồi bại với họ như những tên phản quân Alpha khác. Còn nhớ khi Lâm Kính Dã giả làm Omega đến gặp mặt, gã còn rót rượu cho anh nữa.
Nếu Langdon không sinh ra ở tinh vực Hydra, hẳn gã cũng sẽ trở thành một chiến sĩ không khác bọn Teval là bao.
Nên rốt cuộc là vì sao…
Lâm Kính Dã càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Langdon không phải người cuồng tín sẽ suy sụp chỉ vì phát hiện đối thủ của mình làm giả giới tính. Gã có dã tâm, gã biết mình muốn gì, phải làm gì.
Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, tim anh bỗng nảy lên.
Langdon từng phái người đến bắt anh, Langdon lì lợm ở lại Liên bang mãi không đi…
Vớ vẩn! Không thể nào là “động lòng” từ nghĩa đen sang nghĩa bóng được chứ!
Biểu cảm vạn năm như một của Lâm Kính Dã bỗng chốc rạn nứt.
Cùng lúc ấy, anh cảm nhận được sát ý ngùn ngụt trào dâng từ một người khác trong phòng.
Vẻ vô cảm quay lại ngự trị trên gương mặt anh.
Langdon phải cuốn gói càng nhanh càng tốt, không thì chỉ còn nước nằm ngang đi ra mà thôi.
Nghĩ vậy, Lâm Kính Dã gọi cho tổng phụ trách hậu phương – Esuna.
Kể từ khi biết được quan hệ giữa anh và Rennes, thái độ của nữ Alpha đối với Lâm Kính Dã trở nên lạ lùng hết sức. Lâm Kính Dã luôn cảm thấy đó là một sự pha trộn giữa kính nể và tôn sùng, tựa như anh làm gì Rennes vậy.
Sao lại thế được nhỉ? Anh cứ nghĩ với những người đi theo hắn lâu như vậy, cho dù có khó tin cách mấy cũng sẽ cho rằng anh may mắn lắm mới lọt vào mắt xanh Nguyên soái mới phải.
Tư duy của Alpha thật là khó hiểu.
“Hạm trưởng Lâm.”
Ngữ khí của Esuna vẫn cứ mang theo mấy phần cung kính quá mức.
“Phó quan Esuna.” Lâm Kính Dã khách khí đáp lời: “Langdon phải trốn đi trong hai ngày sắp tới. Trạm gác bên phản quân báo rằng Noah dường như đang ấp ủ kế hoạch nào đó. Nếu thế cân bằng bị phá vỡ lúc này, tình hình chiến đấu với Tiếng Vọng sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng.”
Esuna nghe mà thấy như kiến bò trên chảo nóng. Bà biết nơi nào có Hạm trưởng Lâm, trong vòng bán kính 10 mét chắc chắn có một vị trưởng quan tóc bạc đang ẩn hiện; mà cho dù họ có việc phải tách nhau ra thì đây cũng là người “đè” được Rennes!
Mang tâm lý “Beta ngày nay khủng bố quá”, thái độ của bà mỗi lần trò chuyện với Lâm Kính Dã đều không khác gì đang tiếp đón lãnh đạo trực tiếp.
Lâm Kính Dã không nắm rõ tình hình hiện tại của Langdon, vì vậy không thể đoán được tay chỉ huy này sao lại ngoan như cún vậy, nhưng anh tin vào mắt nhìn người của mình.
“Cho Langdon biết Noah sắp có hành động bất ngờ.” Lâm Kính Dã phân phó: “Nói thẳng luôn cũng được, còn lại vẫn làm theo kế hoạch. Tôi tin gã sẽ biết cần phải làm gì.”
“Kính Dã.” Rennes bỗng lên tiếng: “Chúng ta đang bay ngang sao Mộc, sắp đến không vực Trái Đất rồi.”