Vô số người quay cuồng trong mơ hồ, điên cuồng nhắn tin hỏi thăm phóng viên bốn phương. Phóng viên càng thộn mặt ra, gào thét ngài bị sao vậy hở Nguyên soái? Thư ký đã thông báo ngày mốt ngài mới đến dự lễ ở Úy Lam cơ mà??
Quân đội vừa nghe phong thanh có quân nhân tại ngũ bày kế hãm hại sinh viên trường quân đội, lại còn bị Nguyên soái bắt quả tang thì chỉ muốn xỉu ngang.
Rennes lắc lắc tên Beta như đang vẩy đất khỏi một củ cà rốt vừa đào lên, nói: “Giờ mới thấy hồi xưa Quân đoàn thứ ba từ chối cậu hóa ra lại tốt đó mắt uyên ương lớn. Nhìn xem trong đó toàn ba thứ gì này? Chả hiểu bà cô Fiditz đang làm gì nữa, sáng làm móng tối cặp kè trai xinh à?”
Khi bốn chữ “Quân đoàn thứ ba” bật ra khỏi miệng hắn, tên Beta biết y đã không còn đường sống nữa.
Một tia quyết liệt thoáng qua đáy mắt, y cố nén cơn đau, nghiến chặt khớp hàm lại.
Xẹt!
Tên Beta há hốc mồm như con cá mất nước, run rẩy ngã vật xuống. Rennes thì nhảy bắn về sau, vừa phủi tay lia lịa vừa la oai oái: “Óa! Sao cậu giật điện mà không báo trước? Làm tôi cũng bị giật rồi nè! Bắt đền!”
Những lời này của hắn như một cái nắp chặn lại lửa giận của Lâm Kính Dã, không cho nó xộc lên não anh: “Ngài muốn tôi viết gì nữa?”
Đối phương đáp ngay tắp lự: “Báo cáo dự chi vật tư quân dụng trong nửa cuối năm của Thanh Kiếm Bầu Trời. Bộ Nội vụ muốn kiểm tra xem bọn này có sử dụng quân phí hợp lý không.”
“… Ngài không sợ tôi khai ra ngài biển thủ quân phí đi mua chocolate à?” Lâm Kính Dã hỏi.
“Biển thủ?” Rennes tròn mắt: “Chi phí duy trì sức khỏe và tinh thần của chỉ huy trưởng sao có thể gọi là biển thủ?”
Lâm Kính Dã: “…”
Khi cơn co giật cuối cùng cũng qua đi, tên Beta đã nhũn ra như một vũng bùn. Rennes nhặt con dao găm gần đó lên, vạch miệng y ra lần mò một hồi, nạy ra mấy cái răng nhoe nhoét máu.
Hắn dùng thân dao vỗ lên má y, hài hước nói: “Cái trò giấu thuốc độc sau răng khôn có từ cả nghìn năm trước rồi, còn gì mới hơn không hử? Bảo lạc hậu thì lại tự ái cơ.”
“Tử sĩ.”
Điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của Lâm Kính Dã.
Bất kỳ ai liên quan đến những trò bẩn thỉu này đều sẽ mang vết nhơ trên lưng suốt đời. Một khi âm mưu không thành, kẻ chủ mưu sau màn tuyệt đối sẽ không để mình bị dính líu đến, vì vậy tên Beta chỉ có một con đường chết.
“Anh dám bán mạng vì cố chủ nên hẳn sẽ không dễ dàng khai ra.” Lâm Kính Dã thở dài: “Kẻ đó dùng gì để uy hiếp anh? Là thân nhân hay là gì khác?”
Tên Beta quả nhiên câm như hến.
Rennes khoác tay lên vai Lâm Kính Dã, xiêu vẹo tựa vào người anh, tuy không thật sự dồn trọng lượng lên nhưng vẫn khiến sống lưng anh cứng lại trong nháy mắt, còn cảm nhận được những sợi tóc bạc mềm mại cọ vào cổ.
Ngứa.
Nguyên soái dường như không phát hiện mấy giây thất thần của anh… Lâm Kính Dã thoáng nhìn qua khóe mắt – hẳn là không có – thấy hắn đang chậm rãi nói với tên Beta xụi lơ kia.
“Ta vốn còn chưa xác định, nhưng nếu mi tự sát thì hiềm nghi của Quân đoàn thứ ba sẽ được rửa sạch, Thượng tướng Fiditz cùng lắm chỉ bị khiển trách tội quản lính không nghiêm.”
Hai mắt tên Beta khẽ trợn lên, cái miệng há ra, ngặt nỗi vì răng đã bay mất một nửa và di chứng từ dòng điện, y cứ ú ớ mãi không thốt nên lời.
Rennes tủm tỉm ngoái lại: “Bé Đào sao rồi?”
Lâm Tịnh Nhiên ngơ ngác một hồi mới nhận ra Nguyên soái đang gọi cậu. Tuy pheromone của cậu đúng là mùi đào nhưng… hóa ra Thanh Kiếm Bầu Trời lại tùy tiện phóng túng thế này sao? Hình như ban nãy cậu còn nghe người này gọi anh hai là “mắt uyên ương”?
Dưới tác dụng của hai mũi thuốc giải tê và thuốc an thần vừa tiêm cho bản thân, cậu thiếu niên đã không còn sức nhấc dù chỉ một ngón tay. Hormone đã bị tuyến thể hấp thu, không thể giải quyết được nữa, cậu chỉ còn cách chịu đựng nhưng vẫn thấp giọng đáp.
“Cảm ơn ngài đã quan tâm, tôi không sao.”
Rennes nghe vậy thì bật cười: “Vậy nói thử nghe xem tại sao Quân đoàn thứ ba không còn bị nghi ngờ nào?”
Vận dụng trí não là một cách tốt để di dời sự chú ý. Lâm Tịnh Nhiên tập trung suy nghĩ một hồi, cảm thấy cơ thể mình dường như không còn nóng như thiêu đốt nữa, chậm rãi mở miệng.
“Bởi vì hắn đã bị ngài phát hiện. Nếu hắn tự sát, mọi đầu mối sẽ chỉ về Quân đoàn thứ ba, không có tác dụng che giấu cố chủ. Nhưng nếu hắn ba hoa cắn càn, ngược lại mới chứng minh hắn là người của Quân đoàn thứ ba.”
Rennes gật gù: “Ừm hửm, tạm được.”
“Tạm được” tức là chưa đúng hết. Lâm Tịnh Nhiên nhìn sang Lâm Kính Dã theo bản năng.
Anh trai cậu tiếp lời: “Bởi vì nhà chúng ta chưa từng có mâu thuẫn gì với nhà Fiditz đứng sau Quân đoàn thứ ba hay những gia tộc lệ thuộc họ, ngược lại còn từng bàn chuyện hôn nhân. Hôn sự đổ vỡ đã khiến thanh danh trong giới của em bị ảnh hưởng, người khác vừa chế giễu em đồng thời cũng chê cười Thượng tướng Fiditz không biết nhìn người. Nhưng những gia tộc nhỏ ấy tuyệt đối không dám làm loại sự tình này, vì vậy cố chủ của tên này chắc chắn không thuộc Quân đoàn thứ ba.”
Thật ra ba người họ đều nghĩ đến một gia tộc khác, tiếc rằng không có chứng cứ nào trong tay.
Rennes gật đầu: “Ừ, đây là điểm sáng duy nhất trong cái kế hoạch ngu không độ nổi này. Lỡ như gặp nhân viên điều tra tay mơ thì sẽ lấy việc hắn tự sát làm cái cớ để điều tra Quân đoàn thứ ba.”
“Hôn sự thất bại quả thật có thể chọc giận vài kẻ nhỏ nhen, thế là động cơ được thành lập.” Lâm Kính Dã cũng tán thành: “Cái thằng Alpha chi thứ nhà Fiditz đó đúng là kiểu bao nhiêu dinh dưỡng dồn hết vào tứ chi, zombie có gặp nó cũng chết đói vì không moi được não.”
“Ồ, hiếm khi thấy mắt uyên ương lớn nhà ta chửi ai nha.” Rennes lập tức nghiêng đầu trêu.
Lâm Kính Dã chỉ mím môi, quay mặt đi nơi khác.
Lâm Tịnh Nhiên nhìn anh rồi bỗng nhiên gục đầu xuống, mười đầu ngón tay vô thức bấu chặt chiếc áo khoác quanh người.
“Xin lỗi anh hai, em lại gây rắc rối cho anh rồi.”
Lâm Kính Dã cúi đầu nhìn cậu hồi lâu mới mở miệng: “Lần này là rắc rối tìm đến em trước, anh không giận vì điều đó. Nhưng em có biết em sai ở chỗ nào không? Lần trước anh về đã dặn em những gì?”
Cậu thiếu niên nỗ lực khởi động đôi chân run rẩy, đứng thẳng lưng đối mặt anh hai.
“Dạ biết.” Cậu đáp: “Anh nói một chiến sĩ tinh hạm phải luôn duy trì cảnh giác, cho dù là ở trạm trung chuyển phe mình hay lúc cập cảng. Nếu như có kẻ thừa dịp tập kích, ai lơ là người ấy sẽ bỏ mạng.”
Rennes nghe mà hít hà một phen: “Cậu dạy em hay dạy cấp dưới thế này mắt uyên ương? Chẹp, hèn gì bọn họ thấy cậu như thấy quỷ ấy.”
Lâm Kính Dã phớt lờ hắn, tiếp tục nhìn em trai.
“Ban nãy… khi mua thuốc ức chế, em đã không xác nhận nhà thuốc có gì bất thường hay không, sau khi mua thuốc cũng chưa kiểm tra đã tiêm vào.” Lâm Tịnh Nhiên rũ đầu: “Là do em bất cẩn.”
Lâm Kính Dã chưa dừng lại tại đó: “Thân là sinh viên Y nhưng lại quên kiểm tra thứ quan trọng như thuốc ức chế, khi ấy em nghĩ gì trong đầu?”
Thấy Lâm Tịnh Nhiên không nói gì, anh hơi cất cao giọng.
“Rốt cuộc em đã nghĩ gì? Nói.”
“Em.. Lúc đó…” Cậu thiếu niên lí nhí như muỗi kêu: “Lúc đó em đang nghĩ… không biết anh hai có đến hay không…”
Khi không nghe thấy gì từ Lâm Kính Dã, những ngón tay cậu càng bấu sâu vào áo khoác, đầu cũng cúi càng thấp.
Anh hai đã đến rồi nhưng lại gặp phải chuyện hỏng bét thế này, chắc anh ấy giận lắm.
Quả nhiên, giọng nói Lâm Kính Dã hàm chứa ý tức giận rõ ràng: “Em suy nghĩ vấn đề ngu ngốc đó hả?”
“Em xin lỗi…”
“Anh và em cùng ở trên Thủ Đô tinh chứ không phải cách xa nhau một tỉ năm ánh sáng, sao anh lại không đến cho được?”
Câu chữ với lửa giận lan tràn trên đồng cỏ của anh lại khiến Lâm Tịnh Nhiên ngẩng phắt dậy, hai mắt mở to, gương mặt bừng sáng như đứa trẻ được ông già Noel tặng một núi quà.
Rennes đỡ trán.
Sau đó, cậu thiếu niên ỷ vào kỳ sinh lý mà to gan làm chuyện bình thường rất muốn nhưng không dám: cậu giang tay ôm chặt lấy eo anh hai, vùi mặt vào hõm vai đối phương cọ tới cọ lui.
Hành động của cậu khiến Lâm Kính Dã không khác gì ngọn núi lửa đang sắp phun trào thì bị một tảng băng bịt kín. Anh đờ người ra hồi lâu mới chậm rãi đưa tay lên vỗ về sống lưng cậu bé.
“Ôi…” Lâm Tịnh Nhiên thở dài mơ màng: “Eo anh hai ôm đã tay ghê. Không biết bao giờ em mới luyện được cơ bụng với rãnh hông đẹp như anh hai nữa…”
Lần này Lâm Kính Dã mất bình tĩnh thật. Mặt anh sạm lại, gân xanh nổi lên, xách áo cậu thiếu niên quát nhỏ: “Về chạy quanh nhà ngay cho anh!”
Chạy luôn sợ gì, Lâm Tịnh Nhiên không phản đối mà lại hỏi: “Nhưng sao anh và Nguyên soái biết em gặp chuyện?”
Rennes bỗng nhiên mọc ra, chặt đứt ánh mắt hủy diệt của Lâm Kính Dã: “Mắt kính của nhóc có hệ thống theo dõi tự động, khi phát hiện nguy hiểm sẽ báo cáo tình huống và tọa độ cho người giám hộ á.”
“Ng- người giám hộ?”
“Ấy không, mượn đồ của mấy đứa con nít làm ví dụ thôi.” Rennes toét miệng cười, lắc lắc cổ tay: “Kính của nhóc được ta đặt hàng ở bộ Kỹ thuật, sẽ không theo dõi sinh hoạt hàng ngày đâu nên yên tâm ha. Dù sao người giám hộ của nhóc cũng đâu quan tâm nhóc xem ba thứ kỳ quái gì đâu mà.”
Sau đó y vươn chân ra, chính xác giẫm lên mắt cá của cọng bún thiu đang ngọ nguậy muốn chuồn đi trên mặt đất.
Thanh Kiếm Bầu Trời quay đầu lại, nở nụ cười hiền hòa, nói những lời chết chóc: “Nói nghe, sau này lũ rác rưởi chúng mày có muốn tự sát thì cũng đừng giấu thuốc độc trong miệng nữa, trò đó xưa lắm rồi. Thay vào đó thì có thể… cài chip phát nổ trong đầu chẳng hạn?”
Trước những lời ám chỉ sau lưng y còn có một thế lực khác này, đồng tử tên Beta rụt lại, kinh hoàng gào lên: “Không có! Ngài Nguyên soái, tôi thừa nhận tôi đã nhận tiền để hãm hại Omega này nhưng… Tôi tuyệt đối không có bất cứ liên hệ gì với Tiếng Vọng Eryan! Tôi xin thề trên danh dự của một người lính, tôi tuyệt đối không có bất kỳ hành động hay tư tưởng nào phản bội Liên Bang!”
Việc cấy chip trước kia từng được cho phép vì chúng mang lại rất nhiều lợi ích, tỉ như giúp người điều khiển cơ giáp ổn định tinh thần lực. Nhưng sau khi Tiếng Vọng tổ chức sử dụng chip với quy mô lớn, Liên Bang đã lập tức cấm sử dụng để ngăn ngừa quân địch trà trộn hoặc thừa cơ xâm chiếm lấy chip phe ta. Bất kỳ ai dám cấy chip vào người sẽ bị xem là phản quốc.
“Vào giây phút anh nhận nhiệm vụ này.” Lâm Kính Dã lạnh lùng mở miệng: “Danh dự của anh đã bị anh giẫm nát dưới chân rồi.”
Người nọ hé miệng nhưng không thể phản bác lại.
Rennes thì lười nghe y già mồm. Một kẻ muốn sẵn lòng tự sát thế này không chỉ bởi vì đã nhận tiền của cố chủ mà còn có thể bị đối phương uy hiếp, vì vậy không thể tin bất kỳ lời gì từ miệng y, có giữ lại hay không cũng không quan trọng. Hơn nữa, hắn không cho y tự sát cũng không phải vì muốn cạy miệng.
Lâm Kính Dã từ tốn rút một con dao găm ra từ sau thắt lưng, vươn bàn tay còn lại ra. Rennes nhoẻn cười, đặt súng (Nguyên soái tất nhiên có thể mang vũ khí) của mình lên.
Hai món vũ khí được đưa đến trước mặt Lâm Tịnh Nhiên.
“Không tính lần em dùng ống tiêm đâm ban nãy.” Lâm Kính Dã nhìn cậu: “Chọn một đi.”
Bàn tay Lâm Tịnh Nhiên khẽ run rồi chậm rãi nâng lên, nắm lấy chuôi dao.
Cậu không nói không rằng cũng không sầu không muộn, từng bước đi về phía tên Beta bị Rennes giữ lại.
…
Sự viện lần này gây chấn động khá lớn.
Những kẻ thủ ác dùng rất nhiều thuốc tê để hại Lâm Tịnh Nhiên, cũng may bản thân cậu say mê ngành Y nên trước kia từng nghiên cứu qua, trên người cũng có mang theo dụng cụ chữa bệnh khẩn cấp nên kịp thời cứu chữa, bằng không có lẽ đã phải liệt giường suốt đời vì được đưa đến bệnh viện quá muộn. Nhưng dù sao xử lý tạm thời vẫn không đủ, cần phải được điều trị chuyên nghiệp.
Lâm Tịnh Nhiên được thân binh của Thanh Kiếm Bầu Trời đưa đến bệnh viện trực thuộc Úy Lam, Giám đốc và Chủ nhiệm chuyên khoa pheromone đích thân đứng ra điều trị.
“Thuốc tê đã tan hết nhưng cơ thể bị tiêm vào quá nhiều hormone. Lần này em có thể dùng thuốc an thần, nhưng về sau cần quan sát thêm mới biết có di chứng hay không.”
Lâm Tịnh Nhiên bình tĩnh hỏi vị nữ Giám đốc: “Có thể có di chứng gì ạ?”
“Kỳ sinh lý lần này của em xảy ra với cường độ quá cao, cơ thể sẽ tự điều chỉnh để cân bằng. Nói cách khác, về sau em sẽ không thể tiến vào kỳ sốt cao giao hợp theo cách thông thường nữa, còn có thể ảnh hưởng đến đánh dấu vĩnh cữu trong tương lai.” Bà lão khẽ vuốt gò má thiếu niên với vẻ xót xa: “Nhưng có lẽ cũng không đến mức ấy. Em còn trẻ, sức khỏe vẫn còn rất tốt.”
Lâm Tịnh Nhiên mỉm cười: “Chỉ vậy thôi ạ? Làm em cứ tưởng thế nào chứ. Dù sao cũng không ảnh hưởng đến việc học Y của em.”
Câu trả lời của cậu khiến bà Giám đốc ngây ra một hồi mới cười lớn: “Hay lắm. Em tên Lâm Tịnh Nhiên đúng không? Sau này nhớ chọn khóa của bà già này nhé. Cô già rồi, không dạy được các lớp chuyên ngành, chỉ dạy giải phẫu học cơ sở thôi, nhưng kiến thức cơ bản cũng quan trọng lắm đấy…”
Lâm Tịnh Nhiên nằm thoải mái trên giường, vừa tiếp tục được kiểm tra vừa nghe bà thủ thỉ bên tai. Chiếc áo khoác quân phục được kéo lên cao, cậu thiếp đi khi nào không hay.
Nhưng không phải ai cũng có thể ngủ ngon như cậu.
ẦM!!
Cánh cửa dẫn vào phòng họp Quân đội chia năm xẻ bảy trong bụi bay mịt mù. Người ngoài cửa chậm rãi thu chân về. Các vị có máu mặt bên trong giây trước còn hăng hái thảo luận, giây sau đã tím ngắt thành màu gan heo, nhưng không ai dám phản đối.
Quân đội có quy định phải mặc quân phục trong hội nghị khẩn cấp, nhưng người đứng ngoài đến cửa phòng họp còn dám đá nát thì quân phục là sá gì?
Thay vào đó, Rennes Sở khoác trên người bộ giáp xương ngoài đen nhánh như màn đêm, huy hiệu kiếm và sao trời bừng sáng lửa vàng.
Khi hắn bước vào, hội trường im lặng như một nấm mồ, ngay cả Tổng thư ký Ansel cũng không lên tiếng.
“Giỏi ha chư vị.” Hắn cất giọng: “Quân nhân tinh nhuệ tại ngũ của Quân đoàn hành tinh cũng dám kéo bè lũ đến Úy Lam nhục mạ sinh viên Omega có tư sắc cơ?”
Thượng tướng Fiditz, quân đoàn trưởng Quân đoàn thứ ba, ngồi một bên với gương mặt tối sầm như trời bão nhưng không cách nào phản bác lại những lời này.
Rennes đi đến trước bàn, không ngồi xuống mà lại chống tay lên, chậm rãi nói: “Các vị ở đây quản lính hay thật nhỉ?”