Tập thể huấn luyện viên Úy Lam đứng ở rìa ngoài lập tức bùng nổ. Mấy hôm nay họ vẫn đang ráo riết điều tra danh tính thật sự của sinh viên xuất sắc nhất học viện, nay vừa bừng tỉnh ngộ thì sốt ruột chồm lên trước, suýt nữa cắm đầu xuống sân nếu không nhờ Tổng huấn luyện viên Lưu Hoàn ở hàng đầu cản lại.
Trong khi những người khác chậm rãi chỉnh đốn hàng ngũ, vị nữ chủ nhiệm khoa Kỹ thuật ỷ vào vóc dáng thấp bé mà lẻn đến phía sau Lưu Hoàn, điên cuồng vỗ bồm bộp vào lưng ông như gặp kẻ thù tám kiếp. Ông lão không buồn tránh né, khóe môi vểnh lên đầy đắc ý như đang nói nhìn bà thấy thương ghê, để bà đánh cho đã ghiền đó.
“Lão già này!” Bà giáo giận sôi gan: “Hôm ấy ông đoán ra rồi nên mới tự dưng chạy đi đúng không? Lão chết tiệt nhà ông lén gặp thằng bé rồi đúng không?!”
Lời này vừa ra, mấy vị huấn luyện viên còn thấy tội cho tấm lưng của Lưu Hoàn lập tức dẹp mọi thương cảm qua một bên. Ai nấy nghiến răng nghiến lợi, hằm hè đợi khi nào nữ chủ nhiệm mỏi tay thì lên thế chỗ.
Những lời đầy thản nhiên sau đó của ông lão chỉ tổ đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang cháy hừng hực này: “Chứ bà thử tìm người thứ hai đánh theo cách này cho tôi xem. Rõ như ban ngày vậy, chỉ có mù mới không nhìn ra.”
Bà giáo tức muốn sùi bọt mép.
Ở dưới sân, gương mặt Oscar đã đỏ lựng một màu còn rực rỡ hơn mái tóc trên đầu. Hắn kích động đến không thốt ra được một câu hoàn chỉnh, chỉ có thể điên cuồng hét toáng trong lòng.
AAAAAAAA!! Hạm trưởng! Là Hạm trưởng tương lai của mình!!
Sau nửa giây đờ đẫn, Thượng tướng Wimmer cuối cùng cũng nhìn sang vị giám khảo trẻ tuổi đứng bên Rennes. Từ bộ giáp xương ngoài đen nhánh quen thuộc, vẫn có thể nhìn ra vóc dáng cân đối, tay thon chân dài; dáng đứng như cành trúc thẳng tắp ấy vô tình gợi cho ông nhớ về một người đã để lại ấn tượng rất sâu đậm tuy chỉ gặp qua một lần.
Thượng tướng Fiditz nhìn căn cứ lặng phắc như tờ một vòng rồi mới khoan thai khơi mào câu chuyện.
“Xem ra trong lòng Nguyên soái đã có người phù hợp. Quả vậy, khi ấy ngài đã nói người chiến thắng sẽ trở thành Hạm trưởng mới của Thanh Kiếm Bầu Trời, nhưng hai mươi ứng cử viên trẻ tuổi ưu tú ra trận, từ luân phiên đối kháng đến tác chiến bốn đánh một đều không thể so với giám khảo.”
Thấy giám khảo giáp đen khẽ cúi đầu lễ phép trước lời tán dương rộng rãi của bà, nữ Thượng tướng mỉm cười đầy thiện ý rồi tiếp lời: “Một người tài năng như vậy nếu không trở thành Hạm trưởng mới thật sự khiến lòng người bất bình.”
Trên khán đài vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt mà gọn gàng, nhưng bình luận của cư dân mạng thì không được trật tự như vậy.
“U là trời sao tui ngoo quá! Khác gì hồi học cấp ba đâu, học sinh làm gì đủ trình ăn lại thầy giáo chứ!”
“Ha ha ha tui đoán trúng phóc ngay từ đầu rồi, nhưng mà vấn đề là… Nguyên soái! Ngài đã đẹp rồi, muốn ngắm có thể về nhà tự soi gương nhưng không được độc chiếm anh giám khảo như vậy!! Làm ơn tháo mũ ra để bọn em liếm mấy cái đi ạ!!”
Ai bảo không có người chiến thắng? Có giám khảo chưa từng thua trận nào đấy thôi! Không ai là không ngả mũ bái phục trước chiến tích chói lòa ấy, thậm chí khi nghe Thượng tướng Fiditz giải thích còn cảm thấy đó là đương nhiên.
Trong tiếng vỗ tay như sấm dậy, chỉ có Thượng tướng Wimmer vẫn tiếp tục chỉa mũi dùi vào đối thủ lâu năm của mình bằng giọng nói ân ẩn lửa giận: “Nếu ngài Nguyên soái đã có người được chọn ngay từ đầu thì còn gióng trống khua chiêng tổ chức cuộc thi này làm gì? Há chẳng phải là đang đùa giỡn những anh tài trẻ tuổi này sao?”
Ánh mắt lạnh lẽo của Rennes xẹt qua gương mặt âm u của ông ta, nào ngờ Oscar đã cao giọng la lên trước: “Không hề! Nhờ được đấu với Hạm trưởng mà tôi nhận ra bản thân còn phải nỗ lực rất nhiều! Cho dù có bị đánh từ đầu đến cuối, tôi vẫn lấy đó làm vinh hạnh chứ không hề cảm thấy bị đùa giỡn!”
Teval đứng lẫn trong nhóm quân nhân dự lễ nghe vậy thì vỗ đùi cái đét, cả giận nói: “Vinh cái búa! Mới bị Hạm trưởng đánh mấy cái mà dám giành với ông hả? Chú mày bị ngài ấy rút máu chưa mà nói?”
Người chung quanh rối rít ghé mắt.
Lưu Tuấn nhìn Teval đang xù lông như con nhím thì cười khà khà. Đều là phó quan, đều bị trưởng quan đánh nhưng sáng nay anh ta vừa bị Nguyên soái đá dính vách nè, lại còn chưa bị bắt hiến máu, chứng tỏ địa vị anh ta vững chắc hơn rồi.
Thanh niên tóc hung dưới sân vẫn còn tía lia cái mồm: “Có thể so chiêu với trưởng quan xuất sắc như vậy chính là cơ hội ngàn vàng cũng không mua được! Trận đấu ấy đã giúp tôi nhận ra khuyết điểm của mình, đồng thời xác định mục tiêu huấn luyện trong tương lai. Hơn nữa, tôi tin rằng sau khi lên tàu, Hạm trưởng sẽ đưa ra những tiêu chuẩn nghiêm khắc hơn để huấn luyện tôi, bởi vì phó quan chỉ mới sáu phút đã đo ván thì quá! Là! Mất! Mặt!!!!”
Những chữ cuối cùng được gào lên với âm lượng xuyên thủng màng nhĩ người nghe, khiến sắc mặt Thượng tướng Wimmer thoắt cái xanh mét.
Esuna chậc chậc mấy tiếng, huých huých Lưu Tuấn kế bên: “Này, chú cũng lo mà kiểm điểm đi, tự ước lượng xem bản thân trụ được bao nhiêu phút dưới tay Nguyên soái hả? Quản hậu cần nhiều không có nghĩa là lính văn phòng toàn thời gian đâu nhé. Bằng không thì so với Hạm trưởng Lâm xem?”
Lại còn trụ được mấy phút á? Nguyên soái ấy vừa giơ một chân là quỳ rồi. Nếu là Hạm trưởng Lâm thì… chắc hai chân?
Anh chàng phó quan lập tức tuyệt vọng lắc đầu như trống bỏi, ôm eo rưng rưng đáp: “Em biết dạo này em có hơi bỏ bê tí, chị đừng chê nữa mà, sau này em sẽ nghiêm túc huấn luyện mỗi ngày.”
Bên kia, Teval vẫn đang đấu võ mồm không dứt với Oscar: “Sáu phút là Hạm trưởng nhường rồi, ngài ấy mà ra tay thật thì sáu giây là chú mày nằm chắc!”
Lệ Nhiễm Nhiễm thở dài xa xăm: “Hây da… Xem có giống Quý phi thất sủng đang ra oai với Quý nhân vừa vào cung không chứ…”
Thượng tướng Wimmer mấy lần muốn xen vào đều không làm lại cái mồm của Oscar, đành phải đợi hắn ta gào xong mới có thể lên tiếng.
“Oscar Isaac đã được đề bạt làm phó quan trên tinh hạm mới, không thể đại diện cho tất cả những thí sinh khác không được chọn-“
Mera ngắt lời ông đầy kinh ngạc: “Gì? Không vào được vòng hai còn dám ý kiến à? Cho dù có đổi giám khảo thì bọn họ cũng làm gì có cửa trước ba người chúng tôi.”
Thượng tướng Wimmer: “…”
Còn chưa chính thức gia nhập Thanh Kiếm Bầu Trời mà đã học được cái thói móc mỉa xỉa xói của Rennes, lụi cho ông ta hai nhát thấu xương rồi là thế nào?
Thượng tướng Fiditz kín đáo nhìn vị giám khảo nãy giờ vẫn duy trì sự trầm mặc, chậm rãi mở miệng: “Nhưng Nguyên soái quả thật nên cho Quân đội và công chúng một lời giải thích hợp lý. Nếu đã chọn được người xuất sắc như vậy thì vì sao còn phải lãng phí thời gian, tổ chức một cuộc thi mà căn bản là không cần thiết? Ngài có thể trực tiếp gửi văn bản bổ nhiệm được mà.”
Chủ nhân của đôi mắt xanh lam nhìn về phía bà, chậm rãi đáp: “Bởi vì làm vậy cũng vô dụng. Ta thân là Nguyên soái nhưng quy trình bổ nhiệm Tướng quân cấp cao theo quy định của Liên Bang cần có chữ ký phê chuẩn từ Quân đội và bộ Nội vụ.”
Câu trả lời này khiến mọi người, kể cả người dân bình thường, ý thức được điểm mấu chốt trong toàn bộ chuyện này. Vì sao Nguyên soái phải mất công làm vậy nếu không có nguyên nhân nào đó? Quân đội lấy đâu ra lập trường để phản đối người được đích thân hắn đề cử, trừ khi thân phận của người đó quá đặc thù?
Thượng tướng Fiditz lộ ra một nụ cười gần như không thể thấy được, lại nghiêm túc hỏi: “Làm sao mà Quân đội và bộ Nội vụ có thể phản đối người có năng lực thuyết phục như giám khảo đây cho được?”
Rennes hơi nâng cằm với người kế bên. Nhận đươc chỉ thị của hắn, giám khảo bèn chậm rãi cất bước dưới ánh nhìn chăm chú của những ai đang theo dõi, tựa như một ngôi sao trẻ tuổi hấp dẫn sự chú ý của mọi tinh tú trong vũ trụ. Anh dừng lại giữa sân với tư thái ung dung, điềm tĩnh như không biết hai chữ “hồi hộp” viết thế nào, trong khi những người khác đã treo trái tim lên cổ, tập thể huấn luyện viên Úy Lam còn nắm tay nhau nhìn dáo dác.
Cuối cùng, dưới ngàn vạn ánh mắt chú mục, giám khảo đưa tay lên, chậm rãi tháo mũ bảo hộ xuống.
Thượng tướng Wimmer nãy giờ không rời mắt khỏi anh lập tức biến sắc.
Bên dưới là gương mặt của một người thanh niên trẻ tuổi, tuấn tú, ôn hòa và nhã nhặn đến mức chỉ cần khoác thường phục lên người, sẽ không ai tin rằng anh chính là vị hung thần đã liên tục đánh bại hai mươi đối thủ; chỉ khi tầm mắt giao nhau mới phát hiện mũi nhọn ẩn nấp nơi đuôi mắt hẹp dài, hệt như một thanh kiếm đang ngủ say. Giây trước, nó có thể lẳng lặng phô bày vẻ đẹp của mình; giây tiếp theo, lưỡi kiếm sáng loáng đã rời vỏ, nhuộm đỏ chiến trường.
Vẻ mặt Rennes khi nhìn anh không khác gì đang khoe khoang bảo bối của mình với toàn thế giới. Chất giọng êm ái nhưng cũng mang theo uy nghiêm không cho phép nghi ngờ của hắn cất lên.
“Lâm Kính Dã, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ là Hạm trưởng thứ mười tám của Thanh Kiếm Bầu Trời, chỉ huy của chiến hạm Nhiễm Tinh. Tất cả các đơn vị trên tàu vận chuyển 927 đã hư hại trước kia sẽ được chuyển đến Nhiễm Tinh, dựa theo cấp bậc hiện nay mà tái bổ nhiệm.”
Đáng tiếc hầu như không ai nghe lọt tai nửa câu sau của hắn. Cư dân mạng phổ thông còn đang bận gào thét trước dung nhan giám khảo; giới thượng lưu Saltian đã ngây ra như phỗng khi ba chữ “Lâm Kính Dã” được xướng lên, ngay cả người không được tính là con nhà giàu như Oscar cũng từng nghe thấy những lời truyền miệng xoay quanh cái tên này.
Đôi mắt hai màu bình thản đối diện với gương mặt sửng sốt tột độ của Thượng tướng Fiditz, người thanh niên điềm tĩnh mở miệng: “Bởi vì không ai sẽ đồng ý để Nguyên soái bổ nhiệm một Trung tá văn phòng, làm công tác tiếp viện ở tuyến hai, thậm chí không có tên trong lực lượng chiến đấu trực tiếp như tôi làm Hạm trưởng Thanh Kiếm Bầu Trời.”
“Tuyến hai?”
“Gì? Văn phòng?”
Lúc này ngay cả dân thường trên mạng vũ trụ cũng gào toáng lên.
“Quân đội mất não hay gì mà để người giỏi thế này làm lính văn phòng ở tuyến hai??”
“Có khi nào ảnh đắc tội bọn nhà giàu nào đó không?”
“@#$%! Nguyên soái Rennes cố gắng lên! Tụi em đồng ý hai tay hai chân rằng anh giám khảo là của ngài!”
Thượng tướng Fiditz nhìn anh đầy khó tin: “Lâm Kính Dã. Cậu là… chàng trai họ Lâm kia?”
Lâm Kính Dã gật nhẹ: “Nếu ngài đang đề cập đến người bị thiếu gia Elliot Wimmer từ hôn thì chính là tôi.”
Trước khi sự thật được phơi bày, Elliot cũng nổi tiếng là một Alpha độc thân ưu tú, vì vậy việc liên hôn thất bại giữa nhà Wimmer giàu truyền thống quân sự và nhà họ Lâm tuy chỉ mới nổi danh nhưng sở hữu khối tài sản không thể khinh thường vẫn luôn là đề tài nóng bỏng trong giới thượng lưu Thủ Đô tinh. Khi ấy, người con cả nhà họ Lâm tuy gần như không lộ mặt nhưng “danh tiếng” thấp kém như bị ném vào vũng bùn của anh đã được truyền đến mọi ngóc ngách. Đến nỗi người em cùng cha khác mẹ là Lâm Tịnh Nhiên còn bị mấy gia tộc lớn từ chối xem mắt, chỉ vì tai tiếng “yêu quá hóa rồ” của anh trai, chỉ có thể thỉnh thoảng gặp gỡ mấy gia tộc tầm trung và nhỏ, lại còn thất bại nhiều lần.
Những lời do Elliot phun ra trước kia đã khiến ấn tượng của người khác về vị hôn phu của y bị đóng đinh ở những chữ không có tài cán, chỉ biết ghen tuông vớ vẩn, đã từ hôn rồi mà vẫn bám riết không tha, còn nằng nặc đòi gia nhập Quân đoàn khiến y đành phải sắp xếp cho vào hậu cần.
Nhưng toàn bộ những ấn tượng giả dối đó đã vỡ nát khi y bị giám khảo giáp đen đánh cho không còn sức chống trả.
Bởi vì…
Elliot đã lấy cắp vinh quang của người khác.
Elliot đã sử dụng thuốc cấm.
Elliot… căm hận người đã mang đến vinh dự cũng như để lại ô nhục cho y.
Thượng tướng Fiditz bỗng ngộ ra chân tướng: “Cậu… cậu chính là người thay Elliot đi học ở Úy Lam!”