Ngược lại, hơi thở của thanh niên tóc hung trở nên gấp gáp hơn, một ngọn lửa hưng phấn khi đối mặt với đối thủ mạnh bừng lên nơi đáy mắt.
“Người trên sân là ai?” Thượng tướng Wimmer cau mày. “Tác phong quá bén, không dễ chỉ huy.”
Fritz đáp. “Oscar Isaac.”
Cái tên này khiến Thượng tướng sa sầm mặt, hai chữ “phật ý” viết rõ rành rành.
Hai chữ Oscar Isaac này không chỉ khá nổi tiếng trong Quân đội mà còn với cư dân mạng, cũng là một trong số ít những cái tên có thể khiến ông cụ bày ra vẻ mặt này.
“Là con cừu đen cứng đầu của nhà Isacc kia sao?” Thượng tướng Fiditz cũng nheo mắt lại. “Người đầu tiên chủ động xin thôi học ở Úy Lam?”
Phải biết, học viện quân sự Úy Lam còn được gọi là cái nôi của các Tướng quân Liên Bang.
Hiệu trưởng cũng tỉ mỉ quan sát một phen. “Ồ, đúng là thằng bé này.”
Thượng tướng Fiditz. “Quả nhiên, lúc ấy Trung tướng Isaac còn giới thiệu thằng bé cho Lucia nhà tôi, nhưng sau khi nó bỏ nhà đi mất thì cũng không thấy ông ấy nhắc lại nữa.”
Khi khán giả chạy đi xem tin bên lề một vòng rồi trở lại, hai đối thủ vẫn chưa lao vào tốc chiến tốc thắng như trước đó.
Sau khi trịnh trọng hành lễ với giám khảo, Oscar rút một khối kim loại hình chữ nhật ra từ bên hông. Hắn ta xoay nó một vòng, khớp khóa bật mở, lưỡi đao hẹp dài chuyên dùng cho cận chiến bắn ra ngoài với dòng điện cao thế lập lòe.
“Cũng có phong độ phết.” Thượng tướng Fiditz thích thú nhận xét.
“Này, anh không dùng vũ khí hả?” Oscar cao giọng hô lên.
Giám khảo giáp đen chỉ bước lên nửa bước, giơ tay làm động tác mời.
“Sao thế?” Thanh niên bật cười. “Đánh với tôi mà khinh địch vậy sao?”
Bàn tay giám khảo khẽ nâng lên một chút như đang nói: Cậu phải có bản lĩnh khiến tôi nghiêm túc mới được.
Một khắc sau, người thanh niên bắn ra như viên đạn pháo, tốc độ phi phàm cộng thêm động cơ đẩy tăng tốc ở giáp chân để lại từng vệt cháy sém trên sân.
Cảnh tượng này y hệt như trận đấu đầu tiên, khán giả nín thở, chờ đợi kết quả thí sinh bị giám khảo ném vào hàng rào.
Nhưng cú lao đến của người thanh niên hóa ra chỉ là hư chiêu. Khi hắn ta nhảy bật lên không trung, giám khảo giáp đen dường như cũng đã đoán được, không hề tấn công như đã làm với Trung tá Scott. Hai người sát vai mà qua. Một chiêu này của Oscar tuy không thể khiến đối thủ để lộ sơ hở nhưng đồng thời cũng không bại lộ điểm yếu của bản thân.
“Có đủ vốn liếng để kiêu ngạo đấy chứ.” Thượng tướng Fiditz thấp giọng đánh giá. “Vì sao lại nghỉ? Hay là nó biết các ông định khuyên nó thôi học nên ra tay trước?”
Hiệu trưởng. “Thằng bé này tự xin thôi học, Úy Lam chưa từng có ý định đuổi đi.”
Fiditz ngạc nhiên. “Lý do?”
“Hình như là xích mích gì đó rồi ẩu đả với người khác, đánh cả huấn luyện viên rồi tự động xin nghỉ, gia nhập lực lượng phòng vệ Liên Bang. Một năm sau, nhờ thành tích vượt trội mà vào Quân đoàn thứ tư, nhưng dường như vì vi phạm kỷ luật mà đến giờ vẫn là Trung tá, Hạm phó khu trục hạm.”
Người phụ nữ nhướng mày. “Tuổi trẻ khí thịnh. Nhưng từ lễ nghi vừa rồi trông không giống như hạng người sẽ tùy tiện động thủ với huấn luyện viên cho lắm. Có cơ hội nhớ hỏi thăm xem chuyện gì đã xảy ra mà nghiêm trọng đến vậy.”
Chát! Xè!!
Những âm thanh nặng nề liên tiếp vang lên trên sân đấu. Các thí sinh còn lại phải lùi ra xa hơn để tránh bị vạ lây. Dòng điện khi thì lóe lên trên thân đao trong tay Oscar, khi thì vụt tắt khiến đối thủ không thể không đề phòng. Giáp xương ngoài chỉ có khả năng bảo vệ nhất định, mà bàn tay trần thì không thể chịu nổi cường độ của dòng điện cao thế, nhưng động tác của giám khảo vẫn tàn nhẫn như xưa, từng chiêu từng chiêu đều nhắm thẳng vào chỗ hiểm.
Khi anh phải hạ cánh tay đang thọc về cổ họng Oscar xuống để chặn đầu gối hắn ta, thanh niên tóc hung đã hung hăng dùng vai mình húc thật mạnh vào ngực anh.
Cho dù thí sinh không chiếm được thế thượng phong nhưng đây cũng là lần đầu tiên giám khảo bị ép phải lui lại, vì vậy tiếng vỗ tay rào rạt vang lên trên khán đài.
Đây chính là điểm khác biệt giữa Oscar và những thí sinh trước đó: hắn ta nhập trận với khí thế liều chết mới thôi. Phong cách này lại có thể giúp che giấu chỗ hiểm, vì vậy giám khảo chỉ có thể tấn công vào những nơi khác trên người Oscar, mà Oscar vẫn liên tục tấn công, thoạt nhìn như đang hoàn toàn áp đảo anh.
Choang choang choang!!
Tiếng va đập bén nhọn không ngừng phát ra. Oscar vẫn tiến lên, tiến lên, tiến lên. Hắn ta gầm nhẹ, tập trung toàn bộ sức mạnh vào cánh tay, lưỡi đao được bao phủ bởi dòng điện xanh trắng trong nháy mắt, tiếng xẹt xẹt vượt lên trên những âm thanh huyên náo khác.
Đùng!!
Hồ quang điện nổ tung trên sân đấu. Các thí sinh khác đã phải lùi lại sát hàng rào photon. Khán giả cũng sốt ruột bật dậy. Rennes đã lau đi nét cười bên khóe môi, đôi mắt chăm chú nhìn vào trung tâm quầng sáng.
Khi ánh sáng tan đi, những âm thanh khen ngợi vang lên từ bốn phía. Hai đối thủ đã tiến đến mép hàng rào, giám khảo đã không còn đường lui.
Vì vậy một thanh kiếm đen đã xuất hiện cản lại lưỡi đao điện kia.
“Anh ấy rút vũ khí ra rồi!”
Tiếng la ngạc nhiên vang lên ở nhiều khu vực khác nhau xen lẫn với tiếng vỗ tay tán thưởng. Một lưỡi kiếm rộng chừng ba ngón tay bắn ra từ giáp tay trái của giám khảo, từ trên xuống dưới là một màu đen ngòm như chiến giáp của anh. Nó không những không phản chiếu lại dòng điện lóa mắt mà còn có thể kề sát vào lưỡi đao điện, chứng tỏ chất liệu không hề tầm thường.
Khóe miệng Oscar đã bầm tím nhưng sắc mặt lại phấn khởi vô cùng. Tiếc rằng nụ cười của hắn ta chưa kịp lan ra thì đã bị giám khảo nâng tay trái lên hất lùi mấy bước. Trong lúc Oscar điều chỉnh lại tiết tấu, đối thủ của hắn ta lại vung tay phải lên, một lưỡi kiếm đen nhánh khác bắn ra. Hai tay anh giật nhẹ, một cặp song kiếm rời khỏi giáp, rơi vào lòng bàn tay.
Rõ ràng vừa nãy còn bị ép đến rìa sân, suýt nữa đã đụng vào hàng rào photon, vậy mà chỉ trong chớp mắt anh đã điều chỉnh xong, bắt đầu rút kiếm phản công. Giám khảo giáp đen tung mình lên cao, được động cơ đẩy nâng lên thêm vài mét, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ. Hai thanh kiếm ghép lại thành một thanh trọng kiếm, ầm ầm nện xuống đầu Oscar.
Cảm xúc kích động lẫn kinh hãi nảy lên trong lòng thanh niên tóc hung. Sự xuất hiện của hai thanh kiếm kia dường như đã xé bỏ lớp mặt nạ điềm tĩnh của giám khảo. Anh không còn lặng lẽ tìm thời cơ đánh vào chỗ hiểm nữa mà tấn công như vũ bão, song kiếm dồn dập như lốc xoáy, lưỡi kiếm đen đặc không phản chiếu lại ánh sáng khiến người khác khó lòng phân biệt đâu là kiếm, đâu là bóng.
Hai thanh kiếm của giám khảo cũng không phải món vũ khí tầm thường, bản thân chúng không có lưỡi mà tấn công bằng cạnh, nơi đang phát ra quang năng – một loại năng lượng tương tự như hàng rào photon. Tuy lực sát thương của quang năng không bằng dòng điện cao thế nhưng nó có thể vừa công vừa thủ, khi cần thiết còn có thể bung ra làm khiên chắn, tất cả đều do người điều khiển khống chế, giống như thanh đao của Oscar.
Nhưng hai đối thủ trên sân dường như đang thi xem ai chán sống hơn ai chứ không có ý định phòng thủ. Khán giả ở mấy hàng đầu không khỏi ngả mình về sau, bởi vì nếu cường độ đủ mạnh, kiếm quang năng có thể chém xuyên hàng rào như dao nóng cắt bơ.
Tiếng va chạm kịch liệt liên miên không dứt. Hai nguồn năng lượng bổ vào nhau, sóng xung kích đồng thời đẩy họ ra.
Giám khảo ghép phần chuôi của hai thanh kiếm lại với nhau tạo thành một vũ khí cán dài hai đầu, một đầu được chống xuống đất để ổn định trọng tâm, để lại vết cắm nứt nẻ trên sàn đấu. Tay phải anh nâng lên đặt vào bên sườn, những giọt đỏ thắm nhỏ xuống.
Trong khi khán giả hiện trường chỉ ồ lên, khán giả trên mạng đã tru tréo như bị giày xéo con tim. Bởi vì cho dù hình ảnh đã bị làm mờ, họ vẫn nhìn ra giám khảo đã bị thương.
Đối diện anh, Oscar sau khi lảo đảo mấy bước thì khuỵu một gối xuống, giữ nguyên tư thế đó mà trượt dài về sau, khó khăn lắm mới dừng lại.
Một khắc sau, hắn ta chồm dậy, vung đao lên.
“Sắp thắng rồi ư?!”
Khán giả reo lên.
Các tướng lĩnh cao cấp trên khán đài cũng bày ra vẻ nghiêm túc. Sự xuất hiện của một người mạnh đến vậy trong đội thân binh của Rennes khiến ai nấy đều ngạc nhiên. Rất nhiều cấp dưới cũ của Nguyên soái đã được phân phối đến các Quân đoàn theo quy chế luân phiên, nhưng hắn giấu người này ở đâu mà đến tận bây giờ mới xuất hiện?
Đồng thời, họ cũng bất ngờ khi “cựu sinh viên thôi học” lại có thể đánh với đối phương đến trình độ này.
So với các sinh viên còn chưa hiểu rõ tình hình bên dưới, Thượng tướng Fiditz lộ ra ánh mắt khen ngợi, sau đó quát vào micro. “Đừng có nghẹn, phun ra!”
Theo lời bà, Oscar lại quỳ thịch xuống, ói ra một ngụm máu.
Những tiếng xuýt xoa lại vang lên khắp khán đài, cư dân mạng thì thẳng thắn hơn nhiều.
“Trời đựu! Còn nội thương cơ, sao y chang kịch bản phim cổ trang Hoa Hạ vậy?”
“Lầu trên đừng đùa, cái này là bị thương nội tạng thật đấy.”
“Hình như anh ấy… cấp S đúng không? Khả năng tự lành của cấp S rất mạnh, ảnh… sẽ không sao chứ?”
Đối diện người thanh niên tóc hung, mũi kiếm trong tay giám khảo khẽ nâng lên đặt trước mũi chân. Anh không tấn công mà kiên nhẫn chờ Oscar hồi sức.
Thượng tướng Fiditz lên tiếng. “Trung tá Oscar Isaac, đủ rồi. Cậu đã chiến đấu trong năm phút, như vậy là hợp lệ, lập tức kết thúc đi chữa thương cho tôi!”
Nhưng người thanh niên làm như không nghe thấy. Nôn sạch máu trong họng ra rồi, hắn ta hớp một hơi thật sâu rồi cầm đao đứng dậy.
Tiếng vỗ tay rền vang như sấm.
Thượng tướng Fiditz đành thở dài, quay sang nhìn Rennes. Nguyên soái vẫn duy trì dáng vẻ thờ ơ như ngày thường, nhưng bà nhạy bén nhận ra khóe môi hắn đã mím thành một đường kẻ thẳng tắp.
Dẫu vậy, hắn vẫn không lên tiếng.
Thế là Oscar lại lao lên. Dù biết không thể chiến thắng, dù đã sức cùng lực kiệt, hắn ta cũng không chịu buông bỏ thanh đao trong tay, từng nhát chém vẫn điên cuồng như khi vừa bắt đầu.
Giám khảo cũng di chuyển. Vũ khí trong tay anh biến hóa khôn lường, khi là song kiếm bay múa, khi là ngọn thương độc địa. Từng đợt tấn công như mưa rền chớp giật thay nhau nện xuống người Oscar. Thanh niên tóc hung gắng gượng giơ đao lên nghênh đón, cặp kiếm kia lập tức lên ngang xuống dọc, ầm ầm rơi xuống.
Tình thế hiện giờ tựa như cảnh phim chiếu lại với thân phận bị hoán đổi. Giám khảo giáp đen dùng thế tiến công mãnh liệt ép Oscar phải lùi đến rìa sân. Trên gương mặt của người thanh niên là vẻ không cam lòng nhưng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.
Hắn ta có thể cảm nhận được, bị thương chỉ khiến giám khảo ra tay càng ác hơn.
Cuối cùng, thanh đao điện bị hất tung, Oscar lĩnh trọn một cú đá, ngã sóng soài ra đất. Giám khảo ngay lập tức nhảy đến gần, kiếm trong tay vung lên, đâm xuống khiến hắn ta nhắm tịt mắt lại theo bản năng.
Theo tiếng hít hà của khán giả, lưỡi kiếm sượt qua cổ Oscar, chính xác đâm xuống đất.
Không, nó thậm chí còn không chạm vào mặt đất.
“Sáu phút lẻ ba giây.” Người phụ trách tính thời gian bên sân tuyên bố.
Oscar phì phò phun ra một hơi, giang rộng tay chân, tự biến mình thành một tấm thảm bẹp dí trên mặt đất.
Quân y hộc tốc chạy vào, xách cả khoang chữa bệnh khẩn cấp theo phòng trường hợp hắn ta bị nội thương quá nặng. Giám khảo lại từ tốn thu kiếm, giơ tay ngăn cản khi có quân y muốn phun thuốc cầm máu cho anh.
“Cảm ơn, nhưng phần thi của tôi vẫn chưa kết thúc. Có giáp xương ngoài giúp cầm máu là đủ rồi, không phải lo lắng.”
“Cái thảm” Oscar cách đó rất gần nên nghe được những lời này, thế là quay phắt lại, chớp chớp mắt, hít hà đầy khó tin.
… Giám khảo đánh nhau tàn nhẫn vậy mà sao giọng lại hiền thế!
Hắn ta mở mồm. “Á, tôi-“
“Khiêng cái đứa tàn phế kia ra ngoài, nhanh cái chân lên.” Trên đài quan sát, Rennes lại tỏ vẻ bất mãn với hiệu suất làm việc của tổ quân y.
Thế là Oscar đành lom lom nhìn đối phương, thở dài đầy tiếc nuối. “Ài, anh mạnh thiệt đó, tui thua rồi.”
Giám khảo dường như quay lại nhìn một chút trước khi nhặt thanh đao điện của hắn ta đưa cho quân y.
Sau đó, anh lại nhấc thanh kiếm ghép trong tay lên, từ tốn trở về sân đấu.
Đồng hồ tính giờ còn ba mươi giây, những thí sinh còn lại khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, cảm thấy từ đầu đến chân đều toát mồ hôi hột.
Mùi máu xộc vào mũi khiến nhịp tim của các Alpha bất giác tăng vọt, thậm chí không thể khống chế được pheromone. Đối mặt với thiên địch trí mạng, phản ứng sinh lý của họ được kích thích: có kích động, có chờ mong, cũng có căng thẳng và sợ hãi.
Giám khảo dường như không để bọn họ quyết định nữa, trực tiếp nâng kiếm chỉ vào người gần nhất.
Người nọ cũng không nhiều lời, thét lớn rồi lao lên, một phút sau được quân y cáng đi.
Mũi kiếm chỉ vào người kế tiếp.
Động tác của giám khảo dường như đã chậm lại vì vết thương nhưng sát khí tanh ngòm quanh anh lại càng dày đặc, nó mới là thủ phạm khiến các Alpha nhạy bén để lộ sơ hở.
“Không thắng được.” Người thứ hai cười tự giễu. “Tôi tự biết mình.”
Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn bất chấp nhào tới sau một tiếng gào lớn. Đứng trước đối thủ đã trải qua mười mấy trận chiến, lại còn bị thương mà dùng chiến thuật câu giờ thì thật sự là mất hết thể diện, vì vậy không một ai lựa chọn trì hoãn.
Không địch lại nhưng không lùi bước. Đây không chỉ là tinh thần của Úy Lam mà còn là phẩm chất được đề cao trong Quân đội. Cho dù thí sinh ấy cũng nằm ngang rời sân sau hai phút nhưng vẫn nhận được những tràng pháo tay tán dương nhiệt liệt.
Còn lại hai người.
Giám khảo khẽ nâng kiếm.
Bỗng chốc, toàn bộ sân trường rơi vào sự im lặng tột độ.
Có người lén lút liếc sang nơi Thượng tướng Wimmer đang ngồi, thấy mu bàn tay ông nổi gân xanh, bẻ gãy tay vịn ghế.
Mà khán giả trên mạng, vốn không quen biết những anh tài trẻ tuổi này, lại càng không chút kiêng dè.
“Ể, có phải tên tóc vàng kia vừa mới lùi lại không?”