Benson lập tức rút súng ra chĩa vào anh, nghiến răng nghiến lợi quát lên: “Mi còn gì muốn nói? Lập tức giơ tay đầu hàng, ngoan ngoãn ra tòa án quân sự đi!”
Đối phương vẫn ung dung tì tay lên đài điều khiển, cười mỉm chi: “Vậy ai cho ông quyền hạ lệnh pháo kích soái hạm, hả Benson?”
“Hừ, mi tấn công Nguyên soái giữa thanh thiên bạch nhật, ý đồ mưu phản đã rõ như ban ngày! Ta thân là hạm trưởng tuyến đầu dưới trướng Nguyên soái, tất nhiên có quyền tấn công phản tặc! Mi dám nói phát đạn vừa rồi không phải do mi bắn? Chiến hạm rõ ràng đã bị tinh tặc vây quanh quấy nhiễu radar, mi chẳng những không để ý mà còn cố tình bỏ mặc, sau đó lợi dụng radar mất khống chế mà khai hỏa bừa bãi, rõ ràng là muốn thừa cơ hạ gục Nguyên soái! Về sau có phải ra tòa án cũng có thể cãi rằng tình huống nguy hiểm, không phải cố ý chứ gì!”
Người thanh niên nhìn lên: “Suy luận rất thỏa đáng, tôi cũng khó lòng phản bác.”
Hàm răng Benson nhe ra thành một nụ cười ác liệt: “Không cách nào phản bác mới đúng.”
“Ngoại trừ một điều duy nhất.”
Sắc mặt tay Thiếu tướng tối sầm khi thấy người thanh niên giơ ra một ngón tay, song chờ mãi mà không thấy đối phương giải thích, ông ta toan chế giễu thì phó quan của đối phương đã lồm cồm đứng dậy, vừa che hông vừa tức tối quát lên: “Ông thấy tinh tặc phá hỏng radar của chúng tôi nhưng vẫn mặc kệ hả?!”
Vẻ lo âu thấp thỏm trên gương mặt những thành viên khác của tàu 927 khiến Benson càng cảm thấy chắc chắn trong lòng. Ông ta không màng đến lời chất vấn của Teval mà lại nói: “Thiếu tướng Esuna đã phái đội cứu hộ, tốt nhất mi nên cầu nguyện Nguyên soái vẫn còn lành lặn, nhưng ta không dám đảm bảo người có quyền trực tiếp xử lý phản tặc như ngài ấy sẽ không giết mi tại chỗ.”
Chưa đầy ba phút sau, giọng Esuna vang lên khắp kênh liên lạc hạm đội: “Nguyên soái đã lên bờ. Cơ giáp đã bị hỏng nặng nhưng cũng may ngài ấy kịp thời bắn ra ngoài, chỉ bị thương nhẹ. Thiếu tướng Benson, tình huống trên tàu Tĩnh Dã thế nào?”
Benson nhanh nhảu đáp: “Lâm Kính Dã phản bội, bằng chứng rõ ràng, đã bị tôi bắt lại chờ Nguyên soái xử trí!”
Ông ta đắc ý nhìn sang, không ngờ nhìn thấy người thanh niên kia vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt trên môi, bèn tức tối quát lên: “Chết tới nơi mà còn dám cười? Thứ như mi, lại còn là Beta mà dám ảo tưởng có thể nịnh nọt Nguyên soái ư? Lâm Kính Dã, ta từng nghe về mi ở Thủ Đô tinh, đã bị công tử nhà Wimmer từ hôn mà vẫn lì lợm theo đuổi, thật sự khiến nhà họ Lâm mất hết mặt mũi! Nhưng dù sao cũng là nhà giàu mới nổi đi lên, phải vô liêm sỉ mới kiếm được nhiều tiền.”
“Ồ, thì ra còn có ân oán cá nhân nữa sao?” Đối phương vẫn dửng dưng, dường như còn tỏ vẻ thích thú.
Ánh mắt tập thể thành viên tàu 927 nhìn lên đài chỉ huy càng lúc càng quái dị.
Anh chàng hoa tiêu ngồi phía trước ủ rũ thốt lên: “Rồi xong, lại thêm một người tưởng có thể bắt nạt Beta tuyến hai vô danh.”
Nhưng Benson và quân của ông ta không để ý.
Đội thanh lý đã được điều ra để dọn dẹp những mảnh vụn trôi nổi khắp nơi quanh mạn tàu. Tinh tặc vừa không có tin tình báo lại vừa không chịu phối hợp điều tra, bắt về làm tù binh cũng vô dụng, sống chết tùy duyên, vì vậy nhiệm vụ chủ yếu của đội là truy tìm những kẻ còn sống sót và xử lý mảnh vỡ thi thể.
Các tinh hạm chủ lực đồng loạt bay về phía soái hạm, bắn ra những chùm sáng nối vào bên cánh đã báo hỏng, cố định nó lại trong không gian.
Chưa đầy một phút sau, tất cả các hạm trưởng khoác chiến giáp đầy đủ đã tập trung trên tàu Tĩnh Dã.
Esuna là người vào áp chót, không quên đánh giá tình huống trên đài chỉ huy, đến khi xác nhận trong tầm kiểm soát mới đứng nghiêm, nhường đường cho Nguyên soái bước vào.
Những vết cháy loang lổ còn in hằn trên bộ giáp đen, mũ bảo hộ chưa kịp đẩy lên, phần kính che mặt bị nứt ra một khe nhỏ trong chiến đấu, có thể mơ hồ nhìn thấy đồng tử màu xanh lam.
Vừa nhác thấy Rennes, Benson đã hô lên: “Lâm Kính Dã phản bội, đã bị thuộc hạ bắt tại chỗ!”
Vào giây phút người chiến sĩ mang theo là mùi máu và khói lửa đặt chân lên đài chỉ huy, tất cả thành viên của tàu 927 lập tức đứng nghiêm theo bản năng. Hắn không lên tiếng, để sự im lặng ngột ngạt bao trùm lấy con tàu đến khi Esuna mở miệng.
“Cậu ta là người đã dẫn đội đến cứu Nguyên soái, cậu ta không có lý do để phản bội.”
Benson bắt đầu thao thao bất tuyệt một cách tràn đầy tự tin. Trong số những phỏng đoán của ông ta, “Tiếng Vọng Eryan muốn dùng thân thể Nguyên soái để xâm nhập Thủ Đô, lặng lẽ chiếm lấy Liên Bang” khiến vô số người đổ mồ hôi lạnh.
Rebecca nghe xong thì cau mày trầm tư: “Thiếu tướng Benson nói có lý, nhưng đó cũng không phải lý do chính đáng để ông bất ngờ pháo kích soái hạm. Hơn nữa, lời cáo buộc của ông quá nghiêm trọng.”
“Tình huống khẩn cấp.” Benson dõng dạc đáp: “Lỡ như hắn thấy bắn hụt, lại bồi thêm một phát nữa thì sao?”
Các hạm trưởng dường như bị thuyết phục, thấp giọng trao đổi với nhau. Ngay cả lão tướng như Rebecca, sau một hồi trầm ngâm, cũng miễn cưỡng nói: “Được rồi, nhưng suy luận của ông cho dù có hợp lý vẫn phải trải qua điều tra nghiêm ngặt, Lâm Kính Dã vẫn phải được giao cho tòa án quân sự xử lý.”
“Đúng vậy, quả thật vô cùng hợp lý.” Người thanh niên vẫn luôn bàng quan lắng nghe bỗng nhiên bật cười. Hàng loạt họng súng lập tức nâng lên nhắm vào nơi yếu hại của anh, nhưng trước khi Nguyên soái lên tiếng, tất cả chỉ để uy hiếp mà thôi.
Đáng tiếc đối phương không thèm đặt uy hiếp vào mắt, chỉ tháo chiếc kính bên phải ra đưa cho Jomy ở gần đấy. Chàng trai như ý thức được gì đó, run rẩy đưa tay nhận lấy.
Người thanh niên tuấn tú chậm rãi bước xuống đài điều khiển, vừa đi vừa giật cổ áo ra, để lộ một thiết bị kỳ lạ hình tròn ôm quanh yết hầu.
Anh dựa vào lưng ghế hạm trưởng, miệng mỉm cười, mặt mày xán lạn, ung dung nói: “Nếu ta không phải Rennes Sở thì đã tin sái cổ rồi.”
Thiết bị hình tròn bị xé ra, hình chiếu ngụy trang ba chiều lập tức biến mất. Tóc đen phai màu, gương mặt tuấn tú nhã nhặn của hạm trưởng Beta được thay thế bằng một dung mạo khác, không kém phần điển trai nhưng nổi bật hơn nhiều.
Gương mặt của Nguyên soái Rennes Sở.
“Nguyên soái?!!” Hàng loạt tiếng kêu kinh hãi dồn dập vang lên, vô số cái đầu quay phắt lại.
Người chiến sĩ giáp đen đứng bên cửa giơ tay tháo mũ giáp nứt vỡ, để lộ mái tóc trùng màu với vũ trụ.
“Nhiệm vụ hoàn thành.” Đôi mắt khác màu của anh nhìn lên Rennes: “May mắn không làm nhục mệnh.”
Rennes lười nhác nâng tay, thân binh đứng sau Lâm Kính Dã lập tức xông lên vây chặt Benson lại. Những chiến sĩ vốn đi theo ông ta cũng mặt cắt không còn hột máu, không chần chừ gì mà vứt súng trong tay.
“Toàn bộ chiến dịch này được ta đích thân ủy quyền.” Nguyên soái nhếch mép: “Viên đạn vừa rồi của tàu Tĩnh Dã do chính tay ta bắn ra. Hơn nữa, radar bị tinh tặc quấy nhiễu khi nào? Ta mà không phát hiện được bọn tạp nham kia lởn vởn sau tàu thì nên từ chức Nguyên soái, nhường lại cho ông thì hơn.”
Sắc mặt Benson đã chuyển thành màu lá chuối khi bước ngoặt diễn ra, đến khi nhìn thấy người trong chiến giáp là Lâm Kính Dã, ông ta đã trắng bệch như vôi.
Lâm Kính Dã cũng lên tiếng: “Thiếu tướng Benson, sau khi họp bàn chiến thuật kết thúc, ông vẫn luôn ở lại chiến hạm cho đến khi bị tôi giục quay về, xin hỏi ông đã làm gì lúc ấy?”
“Thanh Kiếm Bầu Trời không sạch.” Rennes chậm rãi mở miệng, đôi mắt không hề nhìn Benson: “Hạng người thượng vàng hạ cám nào cũng từng qua tay ta một phen, nhưng…”
Hắn dừng lại, khóe miệng vén lên thành một nụ cười khát máu: “Có thể bước ra từ nơi này, một là hạng tinh nhuệ được chính tay ta huấn luyện và công nhận, hai là… người chết.”
Cả người run như cầy sấy, Benson rống lên: “Nguyên soái! Xin hãy nghe tôi giải thích! Tôi lỗ mãng dại dột-“
“Suỵt.” Rennes đưa ngón trỏ lên kề bên mép, khẽ khàng nói: “Sự đần độn của mi làm ta ngạc nhiên đấy.”
Lâm Kính Dã bình thản tiếp lời: “Đến mức tôi phải tự hỏi liệu ông có phải người bên địch cài vào nằm vùng để gây rối hay không.”
Sắc mặt Benson càng lúc càng tái đi, vừa nghe bị hoài nghi đã cuống quít la lên: “Không phải quân địch! Thật sự không phải! Tôi không phản bội, chuyện này cũng không liên quan gì đến Eryan hết! Thật sự không có, tôi xin nhận tội, là tôi nói bừa-“
Lâm Kính Dã ngắt lời ông ta: “Ông biết Nguyên soái Rennes căm thù Tiếng Vọng tận xương tủy nên muốn dùng chúng để đánh lạc hướng ngài ấy. Ông và trạm Tạo Tinh quả thật không phản bội, chỉ vì tham tiền mà buôn lậu, không ngờ phản quân lại lợi dụng tinh tặc để lấy hành trình cụ thể của Nguyên soái… Có lẽ chúng đã dùng lý do đại loại như ‘sợ đụng phải Nguyên soái đang trên đường đi nghỉ phép’, đúng chứ?”
Vũ trụ bao la như vậy, thể nào cũng sẽ có vài kẻ có mưu đồ riêng. Nhưng khoảng cách giữa buôn lậu một con tàu đầy táo hữu cơ và bán tin tức cho phản quân là một trời một vực, cái trước cùng lắm là nộp phạt, cái sau – dù có cố ý hay không – cũng sẽ ăn đủ.
Lưu Tuấn trầm ngâm nói: “Chẳng trách sao ông vừa phát hiện có vấn đề đã lập tức tìm bia đỡ đạn.”
“Benson Keane.” Rennes lên tiếng: “Mi được đề bạt lên từ Quân đoàn thứ nhất. Hình như… đang do Thượng tướng Wimmer quản lý?”
Benson run rẩy trong cơn tuyệt vọng. Không được, chuyện này có làm thế nào cũng không được kéo nhà Wimmer vào, bằng không thì nhà Keane sẽ không còn đất dung thân ở Thủ Đô tinh nữa.
Ông ta hít sâu một hơi, bắt đầu tránh nặng tìm nhẹ: “Tôi xin nhận tội tham tiền buôn lậu, vi phạm luật pháp Liên Bang. Tôi bằng lòng giao nộp toàn bộ quân quyền, chịu bất kỳ sự điều tra nào của tòa án quân sự. Nhưng sự thật là hiềm nghi của Lâm Kính Dã vốn đã rất lớn, tôi chỉ phán đoán sai mà thôi! Nguyên soái, ngài hãy nghĩ xem, chỉ một tên Beta tuyến hai như hắn, nếu không có gì mờ ám thì sao có thể canh chuẩn thời gian-“
Đoàng!
Một âm thanh trầm đục vang lên. Hai mắt Benson trợn lên như sắp nứt, mồm há to, giữa trán là một lỗ thủng sâu hoắm. Thân thể ông ta chậm rãi ngã phịch xuống, tứ chi co giật thêm vài cái rồi bất động.
“Ồn. Quá. Đi.” Bàn tay cầm súng của Rennes hạ xuống, lại tựa lưng vào ghế.
Đài chỉ huy im lặng như một nấm mồ. Không ai dám phát ra âm thanh nào, kể cả người không thẹn với lương tâm cũng đổ mồ hôi lạnh.
Thanh Kiếm Bầu Trời, đối ngoại trăm trận trăm thắng, đối nội cứng rắn nghiêm ngặt.
Những Thiếu tướng đi theo Nguyên soái lâu hơn chỉ đồng loạt đứng nghiêm, không lộ ra bất kỳ cảm xúc quá lớn nào.
Ba tháng trước là kỳ luân phiên của Thanh Kiếm Bầu Trời, một nhóm các hạm trưởng mới từ tám Quân đoàn lớn – mỗi Quân đoàn chọn từ hai đến ba người – được đề cử lên thay. Rennes đảo mắt nhìn những người này một lượt, thấp giọng cười.
“Hy vọng các vị còn lại chớ mà chơi trội một cách ngu xuẩn như vậy. Cho dù có ấp ủ gì cũng phải dùng thủ đoạn cao tay một chút, bằng không ta sẽ đề nghị Quốc hội điều tra xem liệu giảng viên chiến thuật ở các trường quân đội lớn có nhận hối lộ không mà lại để cho các vị tốt nghiệp.”
Hắn xoay khẩu súng trong tay một vòng, lạnh nhạt tiếp lời: “Hay là tiêu chuẩn chấm thi giữa quý tộc và dân thường khác nhau? Chẳng lẽ nhà hắn góp tiền cho trường xây thêm cơ sở à?”
Tất cả hạm trưởng mới đến đều câm như hến, cho dù không được Rennes trực tiếp huấn luyện cũng nhận ra hắn đang phẫn nộ đến nhường nào.
Chỉ có Thiếu tướng Rebecca khẽ hắng giọng: “Nguyên soái à, tùy tiện buộc tội là không nên đâu.”
Ánh mắt Rennes đánh sang vị lão tướng đã cùng hắn vào sinh ra tử nhiều năm, cuối cùng mới dần thu sát khí lại, xem như nể mặt bà.
Lưu Tuấn cũng ỷ vào việc mình theo Nguyên soái đã lâu, cả gan lên tiếng xoa dịu bầu không khí: “Đúng vậy, âm mưu lần này cũng không tệ lắm, chỉ là Nguyên soái quá tinh mắt mà thôi.”
Bị Rennes liếc một cái, anh ta cười hề hề rúc vào sau lưng tiền bối.
“Các vị,” Nguyên soái nghiêm nghị nói: “Cho dù các vị trước kia làm gì, phục vụ ở đâu, một khi đã trở thành người của Thanh Kiếm Bầu Trời, trở thành cấp dưới của ta, hy vọng các vị biết rằng trên đời này có rất nhiều người bình thường, không có tài hoa nổi bật gì. Như vậy cũng không sao, chỉ cần chăm chỉ cố gắng là được. Nhưng đời này ta hận nhất là phản bội, căm nhất là hạng tráo trở đâm sau lưng chiến hữu. Các vị cứ yên tâm, ta có quyền giết phản tặc trong thời chiến, bất kỳ ai dám noi theo Benson đều sẽ có kết cục như hắn. Ta sẽ không cho phép những kẻ như vậy có cơ hội sống sót tranh cãi trên tòa án quân sự.”