Đây chính là căn cứ của phản quân Hydra.
Một thiên thể hùng vĩ đến vậy không thể được dựng nên chỉ trong một thế hệ mà phải trải qua hàng trăm năm. Chòm Trường Xà không phải nơi phù hợp cho con người sinh sống, thậm chí tìm đỏ mắt cũng không ra một hành tinh có khí hậu bớt khắc nghiệt để xây dựng nơi định cư, nhưng phản quân đời đầu tiên không còn sự lựa chọn nào khác.
Loài người ngoan cường đã xây nên một nơi trú ẩn trong vũ trụ như thế.
Rảo bước trên đường là những công nhân Beta trong bộ đồng phục, tất bật hoàn thành nhiệm vụ được giao dựa theo tuổi tác, giới tính và xuất thân, giữ cho trạm không gian khổng lồ này tiếp tục vận hành trơn tru.
Khung cảnh bận rộn mà trật tự của thành phố được chỉ huy Langdon thu vào tầm mắt qua cửa sổ pha lê trên tháp canh cao vợi. Bỗng nhiên, phó quan Callis của gã vọt vào với vẻ mặt hốt hoảng như vừa tông trúng cửa.
Langdon đặt ly trà xuống, lạnh lùng mở miệng. “Họ Sở tìm tới tính sổ hay gì mà như đỉa phải vôi vậy?”
Callis vội vàng đứng nghiêm, đưa màn hình trong tay qua. “Báo cáo chỉ huy, đã điều tra ra rồi ạ.”
“Ồ?” Gã phản quân lập tức quay lại, sải bước đến nhận lấy tư liệu.
“Muốn tìm một hạm trưởng cỏn con trong hằng hà sa số lính Liên Bang tuyến hai khó như mò kim đáy bể. Chúng tôi đã mất rất nhiều công sức, cuối cùng mới tìm được chút manh mối từ mấy tay thương nhân và lũ tinh tặc ở khu tự do.”
Langdon nhìn vào màn hình, trong đó là tấm ảnh ID của một thanh niên tóc đen với tóc mái hơi dài, đầu khẽ cúi xuống, đeo một cặp kính quê mùa xấu xí trên sống mũi, mắt mang kính áp tròng đen. Gã trợn mắt nhìn chằm chằm hồi lâu mới có thể liên hệ gương mặt này với chàng trai xinh đẹp, tàn nhẫn mà lóa mắt như lưỡi đao ngày ấy.
“Thế quái nào mà lại ăn mặc… tầm thường đến vậy?” Đây là câu nói mà gã nghẹn mãi mới phun ra được.
Sau khi kéo xuống tiếp, gã lập tức hiểu ra vì sao phó quan trông như vừa nuốt phải một tiểu hành tinh xong.
“Lâm Kính Dã, lính văn phòng, Beta?” Langdon sửng sốt. “Cậu ta là Beta? Không phải ngụy trang ư? Cái này đáng tin không?”
Dù sao thì số lượng Beta làm hạm trưởng văn phòng tuyến hai ở Liên Bang không có mười nghìn thì cũng tám nghìn, sẽ chẳng có ai cố tình chú ý đến ai cả, vì vậy thông tin mà tư liệu cung cấp mơ hồ vô cùng.
“Trong ba năm qua, các tổ chức tinh tặc lớn đều đề cập đến một chiếc tinh hạm Liên Bang bí ẩn, lúc nào cũng một thân một mình, xuất quỷ nhập thần. Tay chỉ huy có phong cách chiến đấu quái gở vô cùng, thường xuyên đánh úp được cả đội ngũ tinh tặc rồi cướp sạch từ vật tư đến vũ khí. Bọn tinh tặc đều gọi nó bằng cái tên ‘Bóng Ma’.”
Theo lẽ thường đều là tinh tặc cướp của người khác, ai mà ngờ sẽ có người đi cướp lại tinh tặc?
Dần dà, chúng cũng dần đoán ra được quy tắc của con tàu này. Nếu bọn tinh tặc trước giờ chỉ cướp tiền cướp của xui xẻo đụng phải thì “chỉ” bị đối phương trấn lột vật tư và vũ khí; nhưng nếu là bọn tinh tặc khét tiếng chuyên đốt, giết, cướp thì bị đánh cho không còn manh giáp là chuyện thường.
Phát hiện này khiến không ít tinh tặc biết điều hẳn ra.
Callis vuốt màn hình, chuyển sang trang kế tiếp. “Cho đến khi có tổ chức lính đánh thuê bên khu tự do nhận ủy thác từ Thủ Đô tinh. Người thuê muốn chúng làm thịt tay hạm trưởng Beta họ Lâm của tàu vận chuyển Liên Bang số 927. Bọn chúng ngụy trang thành tinh tặc, nào ngờ phái ra liên tiếp mấy đội đều bị diệt sạch, viện quân cũng tử thương nặng nề, từ đó mới nghi rằng đối phương rất có thể chính là Bóng Ma. Thủ lĩnh của bọn lính khăng khăng cho rằng người bên Liên Bang thật ra đang cấu kết với con tàu này để xử chúng, không chỉ ôm tiền bỏ chạy mà còn thề sẽ lôi cố chủ giả ra trả thù.”
Sau một tràng huyên thuyên đến khô cổ, hắn ta ngẩng lên, phát hiện trên gương mặt âm u như giông bão của chỉ huy nhà mình bất chợt lộ ra một tia hưng phấn khó hiểu.
Ngón tay chi chít sẹo của Langdon chậm rãi vuốt ve dòng họ tên và chữ Beta trong cột giới tính trên màn hình, pheromone Alpha không tự chủ được mà tràn ra, khiến phó quan của gã không rét mà run.
…
Cùng lúc ấy, tinh khu Liên Bang cũng không yên tĩnh gì cho cam.
Tuy việc Elliot sử dụng thuốc cấm tạm thời bị áp xuống nhưng chỉ vụ án mạo danh thôi cũng đủ để gây nên sóng to gió lớn. Không ai ngờ rằng cuộc tuyển chọn hạm trưởng cho Thanh Kiếm Bầu Trời lại có liên quan đến việc giới thượng tầng lạm dụng quyền lực, ỷ thế hiếp người như vậy. Chỉ một cậu ấm nhà quan còn chưa nắm quyền lực trong tay đã dám nhúng tay vào Úy Lam, ai biết liệu còn chuyện bẩn thỉu nào khác không?
Bộ Nội vụ và Quân đội lại bắt đầu sầu rụng tóc. Tổng thư ký Ansel mỗi ngày phải lẩn trốn hàng tá người hỏi thăm đến mức suýt trở thành trinh sát chuyên nghiệp.
Sự việc này có quá nhiều chỗ cần điều tra, tỉ như rốt cuộc là ai đã cấu kết với Elliot năm ấy chỉ mới 18 tuổi? Thượng tướng có biết chuyện này không? Thuộc hạ của ông có dính líu gì không? Việc tương tự có xảy ra ở Quân đoàn hành tinh không? Và điều quan trọng nhất: một cậu ấm chưa bao giờ rời khỏi Thủ Đô tinh đã làm thế nào để lấy được thuốc cấm một cách dễ dàng đến vậy?
Nhưng có lẽ hôm ấy các huấn luyện viên Úy Lam đã ra tay quá nặng khiến Elliot đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Y thường xuyên mở miệng nói sảng, thỉnh thoảng mới tiết lộ rằng y đã từng lên kế hoạch giết chết thế thân kia. Thế là lại một câu hỏi được thêm vào hạng mục điều tra: ai đã thay y ra tay?
Từ trạng trái thà chết không hé răng của Elliot, hiển nhiên kế hoạch giết người ấy đã thất bại. Toàn bộ tư duy của y dường như đi vào một ngõ cụt, không muốn và cũng không hy vọng người kia có thể được sống yên ổn. Sự im lặng này khiến tổ điều tra gặp rất nhiều khó khăn trong công tác tìm người. Liên Bang rộng lớn như vậy, có khi nào người kia đã bị ném đến hành tinh bỏ hoang, chưa kết nối được với mạng vũ trụ rồi không?
Ngoài ra cũng phải nhắc đến vài vị dũng sĩ bị thiếu gia Wimmer lây bệnh não tàn, tự tìm đến tổ điều tra xưng là thế thân năm đó, muốn lấy lại vinh dự của mình. Kết quả mười anh đến thì hết mười anh bị tập thể huấn luyện viên Úy Lam xách đi lau sàn, sau đó tất cả đều bị tước quân tịch, tạm giam chờ ngày tuyên án.
“Hừ, chỉ có thế thôi à?” Một huấn luyện viên xắn tay áo lên, quẹt vết máu cam trên mu bàn tay với vẻ chưa đã thèm.
Có câu gió chiều nào theo chiều đó, đề tài câu chuyện giữa các thanh niên tầng lớp thượng lưu trong một vài bữa tiệc tối cũng đã thay đổi.
“Thật ra thì… Trước giờ tôi chỉ nghe Wimmer khoe khoang vị họ Lâm kia điên cuồng vì hắn thế nào chứ cũng chưa bao giờ gặp anh ta.”
“Hầy, chắc hắn ỷ vào việc nhà họ Lâm địa vị thấp, không được mời đến dự tiệc nên không đứng ra làm rõ được chứ gì?”
“Đừng nói tiệc tùng, năm ấy tôi ở trường quân sự cũng chưa từng gặp người đó…”
Đội quân phóng viên bao vây ngoài phủ Nguyên soái lại càng thêm đông đúc, ai cũng hy vọng hắn có thể ra mặt giải thích, nhiều người còn khăng khăng cho rằng.
“Đây là kế hoạch do Thanh Kiếm Bầu Trời một lòng vì dân dày công bố trí để đưa những hành vi mờ ám này ra ánh sáng!”
Trong phòng làm việc, Tổng thư ký Ansel nổi trận lôi đình, gầm như sấm dậy. “Rennes đâu! Bảo hắn cút ra mở họp báo ngay! Đám kia ngày nào cũng dí micro vào mồm tôi hỏi có phải Nguyên soái bị Quân đội và Quốc hội chèn ép nên mới không ra mặt không! Đờ cờ mờ trên đời có đứa nào dám bắt nạt thằng đó hả???”
Khi Lưu Hoàn chạy đến trước phủ Nguyên soái, đập vào mắt ông là biển người đông nghìn nghịt. Ông kiễng chân nhòm vào, định bụng sẽ mở đường máu, nào ngờ còn chưa kịp xông lên thì đã bị ai đó vỗ vai.
Ông quay lại, hoảng hồn khi nhìn thấy—
Một con mèo máy còn cao hơn người?
“Con người!” Mèo ta mở miệng với vẻ thiếu đòn. “Chủ nhân bảo ta đến đón ông, hãy cảm thấy vinh hạnh đi!”
Không đợi Lưu Hoàn nghĩ xem vinh hạnh ở chỗ nào, nó đã nhấc bổng ông lên, chạy như một cơn gió đến bên một chiếc phi thuyền cá nhân tầm thường. Nhét ông vào rồi, nó cũng ngồi vào ghế lái, điều khiển phi thuyền bay đi.
Đồng tử Lưu Hoàn không khỏi co lại. Con thú khổng lồ này là quản gia máy ư? Lại còn biết bắt cóc nữa là thế nào?!
Khi phi thuyền tiến vào một khu chung cư hạng sang, ông lão quan sát một hồi mới ngờ ngợ nhận ra… hình như chung khu với mình thì phải. Họ quả thật đi ngang qua nhà ông – một căn hộ bình thường có vườn hoa bên ngoài nhưng rõ ràng không có người ở – trước khi tiếp tục vào sâu bên trong, băng qua chiếc hồ sóng gợn lăn tăn rồi đáp xuống trước một… ngôi nhà mà nhìn thế nào cũng là tinh hạm hàng thật giá thật.
Mèo khổng lồ bưng Tổng huấn luyện viên từ ghế ngồi xuống, mở cửa hạm để ông vào.
Bỗng ý thức được điều gì sắp xảy ra, bên tai Lưu Hoàn chỉ còn nghe thấy tiếng tim gõ dồn như trống trận, trong lòng nôn nao hệt như lần đầu tiên ra chiến trường.
Nếu chỉ nhìn vào cách bài trí bên trong thì sẽ không ai cho rằng đây là một chiếc tinh hạm: phòng khách trải thảm lông trắng tinh không nhiễm một hạt bụi; sô pha bằng vải mềm mại thoải mái với một đống gối dụ dỗ người khác ngả vào tận hưởng; những chậu cây xanh được chăm sóc tỉ mỉ đặt khắp nơi, có vài cây còn đang nở hoa; trên tường là những bức tranh trừu tượng, tuy khó hiểu nhưng khá đẹp mắt. Đó là còn chưa kể đến mùi chocolate nhàn nhạt thoang thoảng khiến ai ngửi vào cũng thấy ấm áp toàn thân.
Lưu Hoàn biết có mấy tay cò nhà đất sẽ nướng bánh để tạo không khí đầm ấm trong nhà, nhưng mùi thơm này rõ ràng không phải giả, bầu không khí yên tĩnh thoải mái này lại càng chân thật.
Chỉ có điều… sao tivi lại đang chiếu bộ phim tay không xé tinh hạm thế kia?
Đương lúc thất thần, ông chợt nhìn thấy một người thanh niên tung mình từ tầng hai xuống, mái tóc bạc vẽ ra một đường cong xinh đẹp. Theo sát hắn là một thanh niên tóc đen, tuy chỉ có một tay nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn vô cùng, vừa nhảy theo vừa tức tối quát lên.
“Trả tay lại cho tôi!”
Người tóc bạc quả nhiên đang ôm một vật thon dài bằng kim loại trong tay, nghênh ngang đáp lại. “Cậu đi tắm để nó ở ngoài, tôi cầm đi lau chùi một phen thì làm sao hả? Hay cậu muốn mang cánh tay bẩn đi đón khách? Tôi giúp cậu nâng cấp nó, nó cũng là của tôi chứ bộ!”
Khiếm khuyết về thân thể căn bản không ngăn được người tóc đen đuổi theo với gương mặt ửng hồng vì tức giận. “Vậy ngài làm ơn giải thích xem ngài ôm nó xem tivi làm gì?” Có phải thú bông đâu mà ôm ôm hoài vậy!
“Í da, mắt uyên ương lớn giận rồi hỏ? Mà giận lên còn đẹp hơn mặt liệt nà–“
Sau một hồi đùa giỡn náo loạn, thanh niên tóc đen mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy ông lão đứng bên cửa. Có lẽ anh không ngờ “khách” của mình lại đến sớm như vậy, cả người cứng lại trong một chốc, có chút không biết làm sao, chỉ kéo lại vạt áo xốc xếch theo bản năng.
Thanh niên tóc bạc cũng chậm rãi quay lại, khóe mắt hẹp dài tuy còn ngậm ý cười nhưng cũng mang theo một tia ác liệt khiến người khác tự động khuất phục. Khi ấy Lưu Hoàn lần đầu tiên ý thức được vị Nguyên soái độc nhất vô nhị này của Liên Bang vẫn còn rất trẻ, cũng sẽ đùa giỡn nói cười như bao thanh niên đồng trang lứa khác.
Ông ngẩng đầu quan sát người còn lại, đột nhiên nhớ đến một lần trông thấy Elliot trong bản tin thời sự. Nhìn gã thanh niên với vóc người cao vọt và thân hình cường tráng vạm vỡ hơn hẳn, các huấn luyện viên khác còn đùa rằng chẳng lẽ khẩu phần ăn ở Úy Lam lại kém Quân đoàn thứ nhất nhiều đến vậy sao. Nhưng người thanh niên tuấn tú đứng ở nhịp nghỉ cầu thang lúc này lại có vóc dáng không khác mấy so với trí nhớ của Lưu Hoàn, vẫn thiên hướng gầy gò đơn bạc như vậy. Những lọn tóc đen rơi rụng trên đầu vai, ánh nắng soi nghiêng từ song cửa đổ lên xương gò má, sưởi ấm một bên mắt màu xanh. Sống lưng mảnh khảnh ấy thẳng lên một cách vô thức, có lẽ vì thiếu cánh tay phải mà thân thể hơi nghiêng.
“Em…” Người thầy cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, thật lâu sau đó mới thấp giọng hỏi. “Sao lại gầy thế này, hả? Không có căn-tin chuẩn bị cơm đúng giờ là cũng không biết ăn luôn đúng không?”