• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tôi... Gây ra tội lớn vậy sao?

Về đến Thủy Tinh Cung rồi, mãi lâu sau cô mới thấy hơi sợ vì lời nói của Bạch Vô Thường.

Còn Thủy Thần thì ngồi trên chiếc giường ngọc, cởi áo để lộ lưng cho một ông cụ rùa xấu xí bôi vết thương. Cụ rùa nghe đâu sắp được 1000 tuổi, được gọi là thần y lâu nhất ở đây.

- Giờ mới biết sợ?

Đợi cho cụ rùa xoa thuốc xong đi ra ngoài, lúc này Tư Hạo Quân mới quay mặt về phía của cô. Hắn nhìn cô, không biết đang tức giận hay đang khó chịu.

- Cho đến khi ta giải quyết xong chuyện của Địa Phủ thì nàng ở đây không được phép ra ngoài.

Thiên Song cảm thấy có chút chán nản. Cô không biết rằng việc làm bồng bột của bản thân vừa rồi đã tạo cho Tư Hạo Quân một đống hỗn độn.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Tư Hạo Quân mặc lại áo rồi đứng dậy. Cô lo lắng, đứng trước cửa, chắn đường hắn. Tư Hạo Quân nhẹ nhàng giơ tay lên đặt nhẹ lên đầu cô xoa xoa nhẹ.

- Không sao.

- Tôi... Muốn gặp mẹ... Ngài... Có thể...

- Ta sẽ cố gắng giúp.

Tư Hạo Quân đường hoàng ra ngoài. Hắn nói sẽ cố gắng giúp nhưng không chắc sẽ làm được. Việc mẹ của cô là thuộc phạm vi của Địa Phủ vì bà ta chết rồi. Giải quyết rắc rối này, chưa chắc hắn sẽ có cơ hội nhờ vả Diêm Vương cho cô gặp mẹ được. Càng nghĩ thôi khiến hắn càng đau đầu.

Vừa đóng cửa vào, gương mặt hắn bỗng thay đổi. Hắn đi nhanh về phía đại điện. Trên đường gặp Vô Diệm, Tư Hạo Quân dừng lại dặn dò thuộc hạ thân tín nhất của hắn.

- Bảo vệ phu nhân.

- Thủy Thần, bên ngoài có Tân Thành Vương đến. Chắc có lẽ...

Tân Thành Vương nổi tiếng là độc đoán và khó tính nhất Địa Phủ. Phái ai không phái lại cử Tân Thành Vương đến, mấy lão già ở Địa Phủ chắc có lẽ muốn làm khó Tư Hạo Quân đến không thể chống cự được thì thôi.

Tư Hạo Quân đi vào đại điện chính, lúc này Tân Thành Vương đang ngồi đó dùng trà. Trông thấy Thủy Thần, ông ta đứng dậy hành lễ.

- Tân Thành Vương đến Thủy Cung của ta có việc gì vậy?

Hắn vào ngay việc chính. Mà Tân Thành Vương cũng chẳng vòng vo nữa. Ông ta nói.

- Chắc ngài cũng biết, phu nhân của ngài gây ra lỗi gì ở Địa Phủ. Bây giờ, nếu không phạt cô ta, chắc chắn các trưởng lão sẽ không chấp nhận. Chính vì vậy, ta thay mặt các trưởng lão đến đây dẫn cô ta đi.

Bàn tay của Tư Hạo Quân siết chặt. Hắn biết chuyện này Diêm Vương cũng sẽ đứng về phía hắn. Tuy vậy nhưng đám lão già này lại muốn đối đầu với hắn đến cùng.

Nhiều năm trước, hắn và 4 vị Thành Vương xảy ra tranh chấp. Chính vì vậy, mà họ luôn coi hắn như cái gai trong mắt cần loại bỏ. Cái chuyện bé như thế này, xé ra to cũng không có gì là lạ.

Theo như hắn tính toán, mỗi ngày Thiên Song đều uống máu của hắn đều đặn. Trong thời gian này chắc hẳn cô sẽ thụ thai. Nếu bị hành hình, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quá trình.

- Hình phạt là gì?

- Trụ sét dưới Địa Phủ. Để cho thiên lôi đánh 2 canh giờ là được.

Trụ sét dưới Địa Phủ được mệnh danh là " Tử Lôi", uy lực của nó rất mạnh. Nghe nói, Lưu Phán Quan từng bị hành hình dưới Tử Lôi vì một người nữ nhân mà súyt mất mạng.

- 1 ngày nữa, ta sẽ đến đó thay phu nhân của ta gánh tội.

- Mong ngài nói được làm được!

Tân Thành Vương cũng không phản đối. Ông ta mỉm cười rồi cáo từ. Mục đích chính của ông ta đến đây chỉ vì muốn làm khó hắn. Ai ngờ, hắn lại đi nhận thay tội vì một tiểu thiếp bé khiến mong muốn của ông ta trở thành sự thật. Từ trước đến nay Thủy Thần được mệnh danh là người cao ngạo, chưa từng vì ai mà hạ mình. Sắp tới, lại có trò hay xảy ra rồi...

Đợi Tân Thành Vương đi rồi. Tư Hạo Quân ngồi xuống ghế. Vô Ưu lúc này mới từ trong góc tối xuất hiện. Tiểu mĩ thụ này trông có vẻ yếu đuối nhưng lại cực kì thâm độc. Vô Diệm và Vô Ưu chính là song nhị thuộc hạ thân tín nhất bên cạnh của Tư Hạo Quân.

Đi theo Tư Hạo Quân bao năm, Vô Ưu đương nhiên có thể hiểu suy nghĩ của hắn.

- Thủy Thần đại nhân, lần này là thả bọ cạp hay rắn vào phủ của ông ta?

- Nghe nói Tân Thành Vương có một kho báu sách quý?

- Đúng vậy. Ông ta coi sách như mạng, đến cả phu nhân và con cái của mình cũng không cho động đến.

- Đốt sạch tất cả những thứ ông ta coi là bảo bối đi.

Thủy Thần mỉm cười, nụ cười của hắn khiến người ta không rét mà run. Đây mới chính là bản tính của hắn. Kẻ nào dám động đến hắn thì hắn sẽ cho kẻ đó phải chịu gấp mấy lần hành động mà bọn chúng gây ra. Tàn độc, thâm độc, máu lạnh,... Chính là từ để hình dung về con người phía sau vẻ ngoài cuốn hút của Tư Hạo Quân.

- Ngài... Đi nhận thay tội cho phu nhân thật sao?

- Đợi cho đến khi nàng ấy sinh xong Tiểu Hải Long cho ta, bây giờ ta phải có trách nhiệm bảo vệ nàng ấy.

- Ngài, động tâm với phu nhân?

Hàng lông mày cương nghị của hắn hơi nhíu lại. Động tâm sao? Hắn chưa từng nghĩ đến....

- Khi ta vắng mặt, ngươi và Vô Diệm nhớ bảo vệ phu nhân cho tốt!

Vô Ưu không nói thêm gì nữa. Đến nước này rồi mà Thủy Thần vẫn lo cho tiểu thiếp kia. Ai biết được Tử Lôi kinh khủng đến cỡ nào. Nếu đứng dưới Tử Lôi 2 canh giờ, cho dù Thủy Thần có công lực cao như thế nào cũng sẽ bị thương nặng nằm liệt giường.

- Mà khoan, đốt bảo bối của ông ta thôi thì quá nhẹ... Ngươi, đốt hết cả phủ của Tân Thành Vương cho ta!

Quả nhiên, hắn không thể ra tay nhẹ được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK