Sau bao lời chất vấn của cô, Tư Hạo Quân cuối cùng cũng nói ra. Lời này của hắn chính là muốn cô tổn thương?
Thiên Song thất lồng ngực mình co thắt lại. Cô cân răng, nhẹ ngồi xuống ghế. Tư Hao Quân có quan sát cử chỉ của cô, mỗi lần cô tức giận, khó chịu chắc chắn tay sẽ nắm chặt vạt áo hay một thứ gì đó. Cái hành động nhỏ này cũng khiến hắn để ý như vậy. Tư Hạo Quân suýt nữa mất bình tĩnh. Hắn đang nghĩ linh tinh gì vậy? Hắn cũng chẳng hiểu nổi bản thân sao lại để ý đến cô như vậy nữa.
- Tôi, không muốn ngài cưới thêm ai. Tôi ích kỷ, tôi chính là người nhỏ nhen. Tôi... Thực ra không muốn người mình thích bên ai khác... Tôi...
Giọng nói của cô rất nhỏ, thậm chí nhiều từ còn không phát ra tiếng. Nhưng Tư Hạo Quân vẫn nghe thấy rõ. Thính lực của hắn rất tốt.
Từ trước đến nay hắn đã nghe rất nhiều lời thổ lộ từ nữ nhân rồi. Tuy vậy hắn không để ý đến. Bọn họ giống nhau, điều mà họ yêu hắn, thích hắn cũng chỉ vì cái gương mặt này thôi. Nếu cùng là nữ nhân, hắn nghĩ cô cũng không ngoại lệ.
- Nàng thích ta? Thích ở điểm nào?
Cô không ngờ hắn lại nghe thấy. Rõ ràng, cô còn chưa nói hết ra...
Cô lấy hết can đảm, hít một hơi thật sâu rồi dõng dạc nói thẳng thắn.
- Từ trước đến nay trong chuyện tình cảm tôi sẽ nói rất rõ ràng. Tôi thích ngài, thích ở con người của ngài, vì ngài đã bảo vệ tôi.
Nói xong cô có chút hơi hối hận. Cả căn phòng chìm trong sự im lặng. Tư Hạo Quân nhìn chằm cô, sau đó cô thấy thần sắc của hắn thay đổi. Cô vội che miệng lại, cứ tưởng bản thân nói sai cái gì đó. Ai ngờ, Tư Hạo Quân nắm chặt lấy cổ tay của cô, kéo vào lòng.
Hắn chưa từng tin tưởng ai, đặc biệt là nữ nhân. Ban đầu hắn lựa chọn cô, đơn giản vì hắn thích mùi hương trên cơ thể của cô. Nó làm cho hắn thấy rất thoải mái, làm cho hắn bị mê hoặc mỗi lần ở cạnh cô. Lần này, hắn sẽ đánh cược. Hắn tin tưởng cô như vậy, hắn tin những lời cô nói là thật lòng. Mặc dù trước đây hắn đã nghe chán những lời thổ lộ như vậy, nhưng lần này hắn quyết định sẽ liều. Hắn đặt cược cả trái tim mình cho cô. Nếu nhỡ sau này hắn phát hiện tình cảm này chỉ là giả dối, hắn sẽ buông bỏ hết cái thứ tình cảm này.
Giọng nói của Tư Hạo Quân có chút khàn khàn.
- Ta sẽ cố gắng.
Ý hắn là sẽ cố gắng tiếp nhận tình cảm của cô, cho cô một cơ hội.
Bất giác Thiên Song vươn tay ôm lấy thắt lưng hắn. Trên khoé mắt của cô chảy xuống một dòng lệ lấp lánh.
Bên này, hai người ôm nhau lãng mạn như vậy, tiếc là bên kia Tuyết Liên vô tình đi ngang qua. Cô ta suýt nữa kích động mà đi đến làm loạn. Cũng may, lí trí vẫn còn nhắc nhở cô ta phải dữ hình tượng trước mặt Thủy Thần.
Cô ta đã mơ ước rằng người trong vòng ôm ấm áp của Thủy Thần chính là cô ta. Tiếc rằng, đó mãi chỉ là giấc mơ. Lần đầu tiên cô ta gặp Thủy Thần chính là lúc cô ta gặp nạn bị Thủy Quái tấn công. Cũng may, Thủy Thần đại nhân xuất hiện cứu cô ta. Lần đó chính là lần Tuyết Liên trúng tiếng sét ái tình. Cô ta chưa bao giờ gặp nam nhân nào có dung mạo đẹp như vậy. Rất nhiều năm rồi, cô ta lúc nào cũng muốn tìm cách gây sự chú ý của Tư Hạo Quân. Tiếc là hắn lúc nào cũng tránh xa cô ta. Sau này cô ta mới biết rằng hắn ghét mùi hương trên người của cô ta.
Phụ vương đã nói với cô ta sở dĩ Thủy Thần đại nhân xa lánh nữ nhân vì khứu giác của hân rất nhạy bén. Hắn ghét mùi hương nồng nặc đó. Vì để có được sự chú ý của Thủy Thần, Tuyết Liên đã ngày ngày ngâm mình trong tất cả các loại hoa. Mỗi ngày cô ta xuất hiện, nếu Thủy Thần xa lánh cô ta, cô ta sẽ trở về sử dụng mùi hương khác.
Cho đến bây giờ cô ta không thể tìm được mùi hương ưng ý Thủy Thần. Bao cố gắng bấy lâu nay đều không có tác dụng. Truyện Cổ Đại
Tuyết Liên không nhịn được quay người bỏ đi. Cô ta đi thẳng ra biển, lấy chiếc sáo trong túi thổi lên, gọi Linh Thần xuất hiện. Một con rắn biển từ dưới vực sâu nghe được tiếng sáo thì vọt lên mặt nước. Hai mang của nó xoè rộng, sau đó gầm lên một tiếng dữ dội. Rất nhanh, con rắn biển thu gọn lại thành một bà lão tóc bạc. Tuy bề ngoài của bà ta trông rất già nhưng những nét đẹp thanh xuân vẫn không hề mất đi.
Bà ta lọ mọ chống gậy đi về phía của Tuyết Liên.
- Quận chúa gọi ta lên đây có chuyện gì?
Linh Thần ngàn năm này được Bắc Hải Long Vương vô tình cứu một mạng. Tuy không thể khôi phục lại vẻ đẹp thiếu nữ nhưng giúp bà ta sống tiếp là may mắn rồi. Để trả ơn, Linh Thần tặng cho con gái Bắc Hải Long Vương là Tuyết Liên một cây sáo. Chỉ cần cô ta thổi lên là Linh Thần sẽ đến giúp.
- Linh Thần, bà có thuốc gì khiến mùi hương trên cơ thể ta giống với một nữ nhân không?
- Mùi hương giống sao? Quận chúa muốn có mùi hương của ai?
Vừa nãy Tuyết Liên chợt nảy ra một ý. Nếu cô ta không thể có mùi hương mà Thủy Thần thích. Vậy thì cô ta sẽ điều chế ra hương thơm giống y hệt của Thiên Song. Như vây, Thủy Thần sẽ không còn xa lánh cô ta nữa.
- Ta muốn có mùi hương giống với tiểu thiếp của Thủy Thần. Bà hãy giúp ta!
Chiếc gậy của Linh Thần lạch cạch dưới đất. Bà ta suy nghĩ một hồi rồi lấy ra một lọ sứ nhỏ đưa cho Tuyết Liên và căn dặn.
- Đây là Túy Linh, lấy máu của người mà quận chúa muốn có hương thơm giống người đó cho và đây. Sau đó hãy uống một ngụm nhỏ. Túy Linh chỉ có công hiệu 2 canh giờ sẽ hết tác dụng, chính vì vậy, quận chú phải liên tục uống để giữ lại mùi hương.