Bên ngoài cửa sổ hướng ra biển lúc này rất thanh tịnh, khác hẳn với sự ồn ào bên ngoài. Cô bất giác giơ cánh tay lên, cảm giác hình như bản thân gầy đi. Bụng bắt đầu đau, cô có cảm giác như là có thứ gì đó đang hút cạn sinh lực mình vậy. Chỉ trong chốc lát, trán cô đã ướt đẫm mồ hôi chảy xuống.
Đúng lúc này, cửa phòng có tiếng ai đó mở ra. Đám tỳ nữ sợ hãi can ngăn.
- Tuyết Liên quận chúa, đây là phòng của phu nhân.
- Tuyết Liên quận chúa, phu nhân đang nghỉ ngơi, ngài đừng...
Mà nữ nhân tên Tuyết Liên kia không thèm quan tâm tới những gì mà đám người này nói. Cô ta thô lỗ đẩy cửa phòng của cô đi vào.
Mà Thiên Song đang đau đớn ngồi trên giường ôm bụng, thấy có kẻ dám vào đây khiến tâm trạng cô càng trở lên tồi tệ hơn.
Cô nhìn chằm nữ nhân kia, đánh giá từ đầu đến chân. Quả có chút nhan sắc, vẻ đẹp tự nhiên. Bộ y phục trên người rất đẹp, màu sắc nhẹ nhàng càng tôn lên đường nét trên cơ thể của cô ta. Tuy vậy, dám tự ý vào đây, cô không chắc sẽ nhượng bộ với cô ta.
Tuyết Liên vừa trông thấy mặt cô, cô ta hơi nheo mắt lại, từ từ tiến lại về phía giường. Mà đám tỳ nữ kia thấy biểu cảm đau đớn của cô thì xanh mặt, vội chạy đến chiếc bàn ngọc gần đó lấy co sò to trên bàn rồi mở ra. Bên trong đó chính là viên linh dược mà Thủy Thần chuẩn bị. Hắn đã căn dặn tỳ nữ rằng, chỉ cần cô thức dậy mỗi ngày thì phải cho cô uống ngay một viên. Nếu không uống, cô sẽ bị đứa bé trong bụng hút cạn linh lực đau đớn tới chết.
Một tỳ nữ cầm viên linh dược đi đến nhanh chóng bỏ vào miệng cô. Tỳ nữ khác thì lấy một ít nước đến cho cô dễ nuốt.
Vừa nuốt viên linh dược này xuống, bụng cô bắt đầu phập phồng hiện màu xanh chói, sau cùng cơn đau biến mất, mọi thứ trở lại bình thường.
Thiên Song cúi xuống, thở dốc, tay víu chặt ga giường.
- Phu nhân, hít thở sâu vào.
Cô không biết mang thai lại kinh khủng như vậy. Cơn đau bụng vừa nãy chẳng khác gì như đang xé toạc bụng cô ra vậy.
- Không ngờ, tiểu thiếp của Thủy Thần lại là một âm hồn...
Nhìn một màn vừa rồi khiến cho Tuyết Liên cảm thấy rất vui vẻ. Đặc biệt là cái vị tiểu thiếp kia đau vì cái thai trong bụng.
Theo như cô ta biết, chỉ những ai cùng Thủy Tộc mang thai mới không sao. Tuy nhiên, nữ nhân Thủy Tộc rất khó sinh, mỗi lần sinh xong phải đợi tới 10 năm sau mới sinh được nữa. Mà nếu những ai không phải thuộc Thủy Tộc mà mang thai, chắc chắc kẻ đó sẽ bị sức mạnh của đứa bé trong bụng hành hạ mỗi ngày. Mang thai phải mất một năm mới sinh, nghĩ đến ngày nào cũng chịu cơn đau rứt ruột thôi cũng thấy sợ rồi.
- Cô là ai? Sao dám vào đây?
Thiên Song trừng mắt nhìn cái nữ nhân huyênh hoang đứng đó. Quả thực, từ cái nhìn đầu tiên cô thừa nhận đã không có cảm tình gì với cô ta rồi.
- Ngu ngốc!
Tuyết Liên chỉ thốt lên một câu rồi rời khỏi phòng. Cô ta vừa nãy xông vào đây chỉ muốn xem cái vị tiểu thiếp của Thủy Thần có tướng mạo ra sao. Đúng là khi gặp lại khiến cô ta khá thất vọng. Nhan sắc tầm thường, lại là người ngoại tộc.
Cô tức đến nỗi định xuống giường muốn đấm cho kẻ ngạo mạn kia một trận. Cũng may là tỳ nữ bên cạnh kéo cô lại ngăn cản.
- Cô ta là ai vậy?
- Dạ....
Tù nữ nhìn nhau có vẻ ấp úng.
- Tôi hỏi cô ta là ai?
- Là... Là... Thủy Hậu... Tương lai... Tuyết Liên quận chúa là con gái của Bắc Hải long vương gửi đến ạ.
Nghe xong, hai hàng lông mày của cô hơi nhíu lại.
- Thủy Thần... Ngài ấy... Có phản đối không?
- Thưa, ngài ấy không nói gì.
Tâm trạng của cô hiện tại rất xấu, lại nghe được những lời này thì càng lúc càng tệ. Cô có cảm giác như bản thân bị lừa dối vậy. Trong đầu cô lại hiện lên những hình ảnh lúc trước. Cô đã từng chứng kiến ba đánh đập mẹ, cô cũng đã từng thấy mẹ khóc lóc quỳ xuống xin ba ở lại. Nhưng ông ta vẫn lạnh lùng đẩy mẹ ra đi theo người phụ nữ có tiền kia. Cái hình ảnh tang thương đó đã ám ảnh cô rất nhiều năm rồi. Đó chính là lí do cô căm ghét những người đàn ông lấy nhiều vợ, những người đàn ông ngoại tình...
- Phu nhân, người có sao không?
- Tôi muốn gặp Thủy Thần. Đi gọi ấy giúp tôi.
- Phu nhân có chuyện gì sao?
Bất giác cô nắm chặt tay. Ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận. Có lẽ, cô đang mất bình tĩnh.
- Hỏi nhiều có khiến các người vui hơn không? Đi gọi Thủy Thần giúp tôi!