• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Hạo Quân cầm lấy chiếc khăn, chán ghét lau miệng của mình. Hắn cởi lại chiếc áo bên ngoài, tiện tay ném qua ngoài cửa sổ, lại lấy một cái áo mới cùng màu xanh ngọc bích mặc vào. Nhìn Tuyết Liên đang gục trên bàn, hắn nhả một viên thuốc trắng ra khỏi miệng. Vừa nãy, cô ta hôn hắn, không hề phát hiện ra trong miệng của hắn có một hương mê.

Vứt viên thuốc đi, Tư Hạo Quân lấy một cốc nước súc miệng sạch sẽ. Hắn quay người đi ra ngoài, thần sắc vô cùng tỉnh táo. Hai tay chắp phía sau, đường hoàng ra khỏi phòng. Vô Diệm đúng lúc chạy đến, Tư Hạo Quân dặn dò.

- Vào trong đó lôi cô ta lên giường!

- Ngài... Chẳng lẽ ngài với Tuyết Liên...

- Ta chưa động vào cô ta!

Vô Diệm thở dài đi vào, nhanh chóng làm theo lời của Thủy Thần lôi Tuyết Liên lên giường. Để trông chân thật hơn, hắn mắt nhắm mắt mở cởi áo ngoài của cô ta rồi quay người ra ngoài đóng cửa lại.

Tư Hạo Quân đứng dựa vào tường, hắn vẫn cầm chiếc khăn mới lau tay mình liên tục.

- Nàng ấy, sao rồi?

- Vô Ưu đã đi cứu Phu Nhân rồi ạ.

Lúc này, Tư Hạo Quân thở nhẹ, hắn ném chiếc khăn xuống đất quay người bỏ đi. Vô Diệm đi theo ngay sau hắn.

Ngày chứng kiến cô cầm dao tự tay đâm vào bụng giết hài tử. Hắn rất tức giận, tuy nhiên hắn không có giận cô. Thế lực của Bắc Hải Long Vương hiện tại càng bành trướng. Nghe nói, trưởng tử của ông ta vừa liên hôn với con gái Phong Thần. Hiện tại, nếu hắn muốn đuổi Tuyết Liên đi là không thể, như vậy sẽ chọc tức Bắc Hải Long Vương, gây ra trận đại chiến tổn thất nặng nề. Thế mà, Tuyết Liên kia lại dám không biết điều, lại dám hại con của hắn!

Hôm đó hắn đuổi cô đi vì muốn bảo vệ cho cô. Một tên gián điệp đang đứng bên ngoài nghe lén. Hắn sợ, nếu giữ cô ở lại, Tuyết Liên kia sẽ nhân lúc hắn vắng mặt mà hại cô lần nữa. Mặt khác, hắn là không muốn mấy lão già trong tộc lấy cớ đem cô đi hành hình.

Tư Hạo Quân nhanh chóng đi đến ôn tuyền muốn ngâm mình. Trên người hắn ám mùi của Tuyết Liên rất khinh khủng. Cô ta nghĩ rằng bản thân chỉ cần máu của Thiên Song thì có được mùi hương giống cô. Tuy nhiên, khứu giác của Tư Hạo Quân vô cùng nhạy bén. Hắn đã cố gắng cùng cô ta diễn tuồng rồi cho cô ta chìm vào giấc ngủ. Hắn sẽ làm cho cô ta ảo tưởng, sau đó sẽ thông qua cô ta tìm ra điểm yếu của Bắc Hải Long Vương để diện tận gốc.

- Bảo với Vô Ưu, nhớ âm thầm bảo vệ nàng ấy cho tốt!

- Còn về Tuyết Liên, ngài bỏ qua cho cô ta sao?

Ánh mắt của Tư Hạo Quân chợt sa sầm lại. Hắn nở nụ cười tàn ác.

- Cô ta dám giết con ta, làm sao ta co thể tha cho cô ta?

Nói đến đây, Tư Hạo Quân dừng một lúc rồi lấy ra một gói thuốc đen đưa cho Vô Diệm.

- Hàng ngày, nhớ khéo léo bỏ vào đồ ăn của Tuyết Liên. Ta muốn cô ta sống phải khổ sở hơn chết!

Hắn đã cho cô ta cơ hội cuối cùng để rời khổ đây rồi. Vậy mà cô ta không biết điều. Đã vậy, hắn sẽ khiến cô ta phải hối hận vì quyết định này của mình.

____

Thiên Song khổ sở lắm mới mở mắt được. Cô phát hiện xung quanh của mình toàn là một mảng tối đen. Thấp thoáng phía xa, một cánh đồng hoa màu đỏ hiện ngay trước mắt. Phía bên kia, có một dòng sông đen cùng với chiếc cầu bắc ngang qua. Trên trời tối đen, thỉnh thoảng có vài ánh đỏ loé lên. Có vài con quái vật khủng khiếp bay lượn lờ qua lại.

Cô thấy mình đang nằm trên những cánh hoa màu đỏ. Là hoa bỉ ngạn sao?

Ngồi trước mặt cô, là một bà lão đang múc ra từng bát canh để trên bàn đá. Đứng trước bà ấy từng âm hồn đang xếp hàng dài không thấy hồi kết. Có cả quỷ sai đứng canh gác, liên tục đi đi lại lại.

Đưa bát canh cho một âm hồn, bà lão nhìn tội trạng của cô ta thì lắc đầu.

- Hy vọng khiếp sau nhớ trả hết tội nghiệp của mình!

Âm hồn này cả người tróc nở, hai mắt bị khoét chảy máu dòng dòng. Cả gương mặt bị hành hình giờ đã biến dạng không nhìn ra hình hài. Cô ta liên tục kêu rên vì đau đớn, sau cùng đưa tay run run nhận lấy bát canh đưa lên miệng uống cạn. Rồi quỷ sai đi tới dẫn cô ta đi đến cánh cổng đầu thai. Cô ta không được đi đầu thai làm người mà lại rẽ sang làm súc sinh. Quỷ sai không nhân nhượng đẩy cô ta vào hố đen, sau đó lại quay về chỗ cũ.

Mạnh bà vừa múc canh quay lại, Thiên Song có chút giật mình hơi hoảng.

- Tỉnh rồi à?

Cô vội vàng gật đầu.

Đưa bát canh cho âm hồn kia, Mạnh Bà lúc này mới lau tay rồi quay lại, nhân tiện cầm bát canh khác đưa cho cô.

- Trước đây cô từng là phu nhân của Thủy Thần nên được đặc cách đầu thai vào gia đình tốt nhất, sống sung sướng cả đời. Uống đi, uống sẽ quên hết mới được đi đầu thai.

Thiên Song ngẩn người, cô như hoá đá bất động tại chỗ.

- Ta phải đi đầu thai? Tại sao?

- Là ý của Thủy Thần, ngài ấy bảo như vậy sẽ không nhìn thấy cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK