Tuy nhiên, cô ta không có cơ hội. Thủy Thần luôn cho Vô Diệm âm thầm bảo vệ Thiên Song. Chỉ cần cô ta có hành động gì là tên Vô Diệm đó sẽ xuất hiện xử lí. Chính vì vậy, Tuyết Liên vẫn luôn dán chặt ánh mắt vào cô, cô ta đang đợi sơ hở.
Sáng nay, Tuyết Liên rời khỏi phòng ra biển. Đúng lúc này, cô ta bắt gặp Thủy Thần đang nằm trên cành cây cổ thụ lớn. Hắn phiêu bạt thả mình nằm trên cành cây, mái tóc bạc xoã xuống bờ ngực rắn chắc. Từng đường nét đẹp như tượng tạc dưới những tia sáng mặt trời. Môi của Thủy Thần mím chặt, đôi mắt hắn nhắm nghiền như đang ngủ.
Nhìn một cảnh này, Tuyết Liên lại nhớ đến lần đầu gặp hắn. Bao năm rồi, hắn vẫn vậy, không thay đổi gì. Cô ta luôn muốn một lần được nắm lấy tay của hắn.
Tuyết Liên đi đến gốc cây nhìn lên, cô ta còn muốn tiến thêm, chợt Thủy Thần lên tiếng.
- Cách xa ta ra một chút.
Ý là mùi hương trên người cô ta làm cho hắn thấy rất khó chịu. Tuyết Liên nắm chặt tay lại, đầu cô ta hơi cúi.
- Ta... Thủy Thần đại nhân... Về đại hôn của ta và ngài.... Ta... Muốn nói...
- Sẽ không có đại hôn nào cả.
Câu nói này thẳng thừng chặt đứt ý định của Tuyết Liên. Thần sắc của cô ta lúc này tái nhợt. Tay nắm chặt đến nỗi nổi cả gân xanh. Từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ phải chịu cái cảnh này. Thủy Thần còn không cho cô ta một chút mặt mũi.
- Ta biết ngài không thích ta. Tuy nhiên, ta chỉ muốn ngài có thể cho ta cơ hội, một chút thôi, ta cũng mãn nguyện rồi. Nếu không, ngài chỉ cho ta làm tiểu thiếp thôi ta cũng sẽ không một lời phàn nàn.
Đến lúc này, Tư Hạo Quân vẫn không mở mắt. Hắn vẫn gối đầu lên cánh tay an nhàn. Chuyện của nữ nhân hắn không có hứng thú muốn biết hay xen vào. Hôm đó, hắn đã hứa với Thiên Song sẽ không lấy thêm bất cứ ai nữa, chỉ cần cô sinh Tiểu Hải Long xong, hắn sẽ lập cô trở thành Thủy Hậu. Hắn đã đánh cược trái tim của mình một lần duy nhất, chính vì vậy, ngoài cô hắn sẽ không tiếp nhận ai nữa.
- Ta đã hứa với Song Nhi rằng sẽ không lấy bất cứ ai nữa. Về chuyện đại hôn, ta sẽ nói lại với cha cô sau.
Tuyết Liên không chấp nhận. Cô ta định lên tiếng thì trước mặt bỗng xuất hiện một kết giới đánh bật cô ta về phía sau. Bị ngã dưới đất, Tuyết Liên nhanh chóng đứng dậy, hai hàng nước mắt của cô ta chảy xuống.
Tư Hạo Quân đúng là vô tình!
Nếu hắn đối xử với cô ta như vậy, cô ta sẽ không khách khí nữa.
Tuyết Liên gạt nước mắt quay người bỏ về.
Trên đường đi, cô ta bắt gặp Thiên Song đang ngắm hoa bên dòng thác chảy xiết. Bên cạnh có hai tỳ nữ theo sau cười nói vui vẻ.
Đôi mắt của Tuyết Liên hơi nhíu lại. Cô ta mỉm cười, một nụ cười quỷ dị. Sau đó, cô ta sử dụng công lực tạo ra một đàn ong bay về chỗ lấp của Vô Diệm phía xa, nhằm thu hút sự chú ý của hắn.
Tuyết Liên nhanh chóng bước lại gần chỗ của Thiên Song. Hai tỳ nữa thấy vậy liền tiến tới ngăn cản nhưng lại bị cô ta tung ra một ít bột hồng, sau đó ngất lịm đi.
Lúc này, Thiên Song quay người lại. Cô ta thấy hoảng khi bắt gặp gương mặt đắc ý của Tuyết Liên đi đến.
- Cô muốn gì?
Ngay từ đầu gặp mặt, cô đã có dự cảm không tốt đối với người phụ nữ này rồi. Lúc này ra tay, quả nhiên cô ta không hề đơn giản.
Không trả lời câu hỏi của cô, Tuyết Liên đi đến niêm phong khiến cho cơ thể của cô không chuyển động được. Rồi cô ta lấy từ trong áo ra một lọ sứ, cầm bàn tay của cô lên rạch một đường chảy máu rồi nhỏ giọt vào lo sứ.
Tuy bàn tay đau buốt nhưng cơ thể của cô không sao cử động được. Thiên Song bất lực để cho Tuyết Liên lấy máu của mình. Cái người phụ nữ điên này... Nếu để cô trở lại, cô sẽ tát cho cô ta một cái bạt tai cho bõ tức.
- Cô lấy máu của tôi làm gì?
- Lần đầu tiên tỳ nữ của ta nhắc đến ngươi, ta đã coi như là tình địch rồi. Dựa vào cái gì mà Thủy Thần đại nhân sủng ái ngươi? Dựa vào cái gì mà ngươi lại mang thai?
Lấy xong máu của cô, Tuyết Liên cất lọ sứ đi. Sau đó cô ta lấy ra một bình nhỏ khác ép cô mở miệng, rồi đổ chất lỏng đỏ đó vào miệng của cô. Thiên Song muốn phản kháng nhưng không được. Cô không có sức mạnh như Tuyết Liên, không phải là đối thủ của cô ta.
- Uống đi... Rồi ta sẽ tặng cho ngươi món quà đặc biệt!
Hôm qua, ngoài xin Linh Thần Túy Linh ra, Tuyết Liên còn xin thêm một lọ khác nữa. Cô ta muốn thử nghiệm trên người của tiện nhân này trước.
Ép cô uống xong, Tuyết Liên lấy ra con dao rồi đâm chết hai tỳ nữ dưới đất. Sau đó, cô ta ném con dao về phía của Thiên Song, thu lại pháp lực khiến cô ngã xuống đất. Tuyết Liên cười lạnh rồi biến mất.
Mà Thiên Song lúc này cảm thấy cơ thể như có hàng vạn mũi dao xuyên qua. Miệng cô chảy ra một dòng máu. Hai mắt bắt đầu chuyển sang màu đỏ. Thân thể cô đau đớn đến nỗi muốn được giải thoát. Cô nhìn thấy con dao dính máu trên đất, tâm trí bắt đầu bị điều khiển mà vồ đến cầm lấy con dao lên.
Cô như bị ai đó điều khiển hành động mà không thể nào phân biệt được đúng sai. Cầm con dao lên, giọng nói bên tai thôi thúc cô tự đâm chính bản thân mình. Chỉ có vậy mới dễ chịu hơn.
Một nhát dao tự đâm vào bụng mình, cô không có thấy đau mà thấy rất thoải mái. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại rút con dao ra đâm thêm nhát nữa vào bụng mình. Cả bộ y phục nhuốm màu máu đỏ rất đáng sợ.
Ngay khi cô định đâm thêm nhát thứ ba, cổ tay bị ai đó giữ lại. Cô ngẩng đầu lên phát hiện ra ánh mắt như đã tối sầm lại của Tư Hạo Quân. Hắn nắm chặt tới nỗi khiến tay cô suýt gãy, cũng may cô vì sợ mà buông con dao rơi xuống đất.
- Tại sao nàng lại làm vậy? Nàng... Giết con của ta rồi...