• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không muốn về... Không muốn về...

Mã Khắc định bế Tiểu Diêm Tử về Địa Phủ. Ai ngờ, Tiểu quái thú này lại cho hắn một cái bạt tai rồi nhảy xuống đất ôm chặt lấy chân của cô. Tư Hạo Quân càng nhìn càng ngứa mắt, hắn tức giận muốn đứng dậy ném thằng nhóc đi thì lại bị cô ngăn lại.

- Chàng muốn làm gì?

- Vứt Tiểu quái thú đi! Nàng không thấy nó đang ôm chân nàng?

Cô cúi xuống, đúng lúc Tiểu Diêm Tử vừa ngẩng đầu lên. Gương mặt siêu cấp đáng yêu của thằng nhóc khiến cho cô ngủi lòng. Tiểu Diêm Tử long lanh hai mắt phụng phịu.

- Tỷ, ta không muốn về Địa Phủ đâu. Muội muôi chưa ra đời của ta vừa mới mất, phụ thân ta hung dữ lắm. Ta cũng buồn nữa... Tỷ tỷ đừng đuổi ta đi nha...

Mã Khắc đứng đó cảm thấy có gì đó sai sai. Khoé miệng hắn giật giật bởi vì Tiểu quái thú này nói dối không chớp mắt. Tiểu quái thú mà đi sợ Diêm Vương thì đã không quậy banh cả Địa Phủ rồi. Ngày nào hắn cũng đi sau thu dọn tàn cuộc sau những lần thằng nhóc này gây ra. Chắc vì chơi chán ngóc ngách cả Địa Phủ rồi nên Tiểu Diêm Tử mới đổi mục tiêu qua Thủy Tinh Cung.

Nhìn cái biểu hiện của Thiên Song, Mã Khắc đoán ngay rằng cô đã bị cái nhan sắc không tầm thường của Tiểu quái thú mê hoặc rồi.

Quả nhiên, lúc sau cô cúi xuống ôm Tiểu Diêm Tử lên rồi nói với Tư Hạo Quân.

- Ta ở đây cũng buồn chán, cứ để nhóc con xinh đẹp này ở đây với ta. Chàng đồng ý đúng không?

Tư Hạo Quân không nói gì. Làm sao hắn lại có thể khiến cho cô buồn được. Thiên Song nhân cơ hội này bế Tiểu Diêm Tử đi dạo. Thấy Tư Hạo Quân không có động tĩnh, Mã Khắc rụt rè lên tiếng.

- Đại nhân, chắc thuộc hạ về Địa Phủ trước báo cho Diêm Vương một tiếng....

- Ai cho ngươi về!

Tấm kính phía sau Mã Khắc đột nhiên bị vỡ vụn. Đám lính gác giật mình thon thóp cố gắng trấn an lại mà tiếp tục gác tiếp.

- Mã Khắc, ngươi có tội dám để thằng nhóc kia đến đây! Chừng nào không bắt nó về Địa Phủ thì ngươi cũng đừng hòng về....

Nghe đến đây, Mã Khắc dường như suy sụp. Ở Địa Phủ biết bao việc cần hắn xử lí. Đã vậy, không về báo cáo cho Diêm Vương một tiếng là lễ vật đã đưa xong, hắn chắc sẽ gánh chịu cái nhìn đáng sợ của người kia mất.

Nuốt cơn tức giận vào trong, Tư Hạo Quân liền biến mất. Vô Ưu và Vô Diệm từ nãy đứng sau bây giờ mới đi lại chỗ của Mã Khắc mà lắc đầu chia buồn. Mã Khắc nhận được cái vỗ vai của Vô Ưu thì xúc động ôm chầm lấy hắn.

- Hai huynh xem, ta khổ quá mà... Tiểu quái thú bao giờ mới có thể nghĩ cho ta đây...

- Trong khi ở đây ôm Vô Ưu của ta thì ngươi mau đi khuyên Tiểu tổ tông nhà ngươi mau về đi. Thằng nhóc này mà ở đây chỉ sợ đến cả bọn ta cũng bị liên lụy theo.

Vô Diệm không hiểu sao bản thân lại thấy khó chịu khi Mã Khắc ôm Vô Ưu. Hắn đưa tay day day trán. Tự nhủ bản thân nghĩ quá nhiều nên mới vậy...

Thiên Song cùng Tiểu Diêm Tử ra bờ biển đi dạo. Cô cầm một chiếc ô che đi ánh nắng mặt trời gay gắt. Còn Tiểu Diêm Tử đã lâu không ngâm mình dưới nắng thì tỏ ra rất thích thú chạy nhảy tung tăng.

Cô đứng một chỗ, chăm chú quan sát tiểu soái ca dễ thương này. Trong đầu lại có một suy nghĩ, nếu như đứa con đầu tiên của cô mà không bị hại chết, nó sẽ được sinh ra...chắc sẽ cũng xinh đẹp giống như Tư Hạo Quân. Hắn đẹp như vậy, chắc gen của hắn trội hơn của cô.

Còn hai ngày nữa là cô sẽ trở lại vòng đời của mình, sẽ xuống Địa Phủ, uống canh mạnh bà, đi đầu thai làm người thường. Tư Hạo Quân có nói, ngày cuối cùng, hắn và cô sẽ tổ chức lễ thành hôn. Chỉ mong mọi chuyện xuôn sẻ, cô cũng có thể rời đi bình yên.

- Tỷ tỷ... Xem ta bắt được một con rắn có màu lạ lắm này...

Tiểu Diêm Tử chạy lại chỗ cô, trên tay thằng nhóc đang nắm đầu một con rắn nhỏ hí hửng khoe với cô. Cô nhìn con rắn thì có chút kinh ngạc. Con rắn này quả nhiên có màu xanh ngọc bích rất lạ. Đây là lần đầu tiên cô thấy một con rắn đặc biệt như vậy.

Hình như con rắn này bị Tiểu Diêm Tử bóp đau nên yếu ớt đưa mắt nhìn chằm cô. Cảm giác nó không có gì nguy hiểm, cô lại ngủi lòng thương.

- Nhóc xinh đẹp, thả nó đi. Tỷ thấy nó đáng thương lắm.

- Là ta thấy nó đang bơi vào bờ. Nó đặc biệt như vậy, ta muốn đem nó về Địa Phủ làm sủng vật cơ...

- Ngoan, nghe lời tỷ tỷ thả nó đi. Nhóc mà hư, tỷ sẽ nói với Thủy Thần sai Mã Khắc dẫn nhóc trở về đấy. Nhóc muốn ở lại đây với tỷ đúng không?

Chỉ biết Tiểu Diêm Tử nghe xong thì cúi mặt xuống, miễn cưỡng đưa con rắn nhỏ ra trước mặt cô. Thiên Song nhận lấy con rắn, nó lại quấn đuôi mấy vòng quanh cổ tay của cô. Đem con rắn đến gần nước rồi thả nó đi. Hình như linh vật này có cảm giác gì đó mà ngoảnh đầu lại nhìn cô, sau đó ngụp xuống nước biển biến mất.

Thả rắn xong xuôi, cô cầm ô trở lại chỗ cũ. Còn Tiểu Diêm Tử lại nhìn cổ tay của cô vừa bị con rắn có quấn lấy thì thắc mắc.

- Tỷ xem, tỷ thả nó đi mà nó lại hằn cho tỷ mấy vết trên tay tím bầm như vậy...

Nghe vậy, cô giật mình giơ cổ tay lên xem. Quả thật là cổ tay của cô có một vết hằn vòng tròn bầm tím. Đang chăm chú quan sát kĩ, Tiểu Diêm Tử đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay của cô rồi cau mày.

- Theo như ta đọc sách của phụ thân thì đây không phải vết bầm bình thường. Nó... Hình như là... Là ấn kí riêng biệt của Xà Tộc thì phải. Nó còn được gọi là ấn kí của vị hôn thê!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK