như không còn nhiều không gian trống.
Trong nhà không thừa xô, hơn nữa xô nước của Giang Vân Ý không còn nóng,
vì vậy cuối cùng hai người dùng chung một xô nước ấm, một xô nước nóng pha
với một xô nước lạnh.
Quần áo cởi ra đặt ở bệ xi măng bên cạnh, đỉnh đầu có một bóng đèn lờ mờ,
Giang Vân Ý ôm cánh tay đứng cạnh bức tường đầy vết xước, vai lưng thon
gầy, làn da trắng nõn, vành tai lại đỏ bừng.
Lúc Phó Nham Phong cởi đồ, Giang Vân Ý đỏ mặt quay người đi, lấy gáo bắt
đầu múc nước tắm rửa.
Rất nhanh sau đó, cậu nghe thấy tiếng dội nước đằng sau, biết Phó Nham Phong
cũng bắt đầu tắm.
Dù đã quay lưng nhưng không gian quá nhỏ, lúc múc nước khó tránh đụng phải
nhau, khóe mắt cũng liếc thấy.
Hình thể Phó Nham Phong cao lớn, không khác gì một ngọn núi phủ lên Giang
Vân Ý, trên vách tường có thể thấy hai chiếc bóng một to một nhỏ.
Ba xô nước không thể nào chia đều, hết xô của mình, lúc lấy thêm, Giang Vân
Ý vẫn phải đối mặt với Phó Nham Phong.
Cúi đầu quay người, liếc mắt đã thấy cặp đùi cơ bắp rắn chắc, không phải cậu
cố ý muốn nhìn mà thứ giữa hai chân dù mềm vẫn không thể khinh thường kia
quá bắt mắt, rất khó giả vờ như không thấy, thứ ấy đong đưa theo động tác tắm
rửa của ai kia, nhẹ nhàng đụng phải bên đùi, hòa với tiếng xối nước khiến người
ta đỏ mặt.
To thật đấy.
Nhớ tới lúc trước mình đụng phải thứ này, Giang Vân Ý không biết để mắt đi
đâu, vốn định đổ nước nhưng Phó Nham Phong đứng ngay cạnh xô nước, cậu
giật mình, cầm gáo đứng ngơ ngác.
Cuối cùng vẫn là Phó Nham Phong đổ giúp cậu, Giang Vân Ý cúi đầu là có thể
thấy nơi đó, mặt đỏ gay, lại ngẩng đầu, thấy Phó Nham Phong không biết nhìn
chằm chằm mình từ bao giờ.
Anh không trốn tránh như cậu mà nhìn thẳng, thản nhiên hỏi: “Nước ấm thế đủ
chưa?”
“Đủ, đủ rồi.” Cơ thể Giang Vân Ý run nhè nhẹ.
Phó Nham Phong vừa gội đầu, mái tóc vuốt ra đằng sau, lộ ra khuôn mặt lạnh
lùng, giọt nước lăn theo đường nét góc cạnh, xuống cơ bụng rắn chắc, cuối cùng
đến vùng hông, xuống chút nữa.
Giang Vân Ý vội vàng nghiêng người quay mặt đi, cậu là học sinh nội trú,
không phải chưa bao giờ tắm cùng người khác, nhưng tắm với Phó Nham
Phong là một chuyện khác.
Phó Nham Phong có dáng người đẹp nhất trong số những người cậu từng gặp,
có nơi đó to nhất.
Giang Vân Ý tắm xong thì thay bộ quần áo ngủ dài tay mang từ trường về. Phó
Nham Phong vẫn mặc áo ngắn tay và quần đùi, có lẽ do chưa lau khô hoàn toàn
nên quần áo dính sát vào người, lộ ra đường cong phập phồng theo nhịp thở.
Sau một hồi ngồi ở sân sau giặt quần lót, lúc tiến vào phòng, Giang Vân Ý hắt
xì mấy cái liền.
Trước khi ngủ, Giang Vân Ý có thói quen đi tiểu, nhưng trời tối cậu không dám
đi một mình, Phó Nham Phong đứng ở cửa phòng WC chờ.
Nói là WC chứ thật ra là một cái xô, lúc tắm thì bỏ cái xô này ra ngoài, không
muốn dùng loại này thì có thể chọn hố xí cách nhà gần mười mét.
Từ khi bị bệnh, Ngô Văn Hà đi lại không tiện, dưới gầm giường đặt một cái bô,
thật ra phòng Phó Nham Phong cũng có một cái nhưng Giang Vân Ý ngại dùng.
Giang Vân Ý ra khỏi phòng WC, Phó Nham Phong múc nước rửa tay cho cậu,
hỏi cậu có thói quen đi tiểu đêm không, Giang Vân Ý lắc đầu: “Em đều ngủ một
mạch đến hừng đông.”
“Thế thì tốt.” Phó Nham Phong đáp.
Tới nhà Phó Nham Phong nhiều lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên cậu vào phòng
anh, trước kia đều đứng ở cửa nhìn vào.
Đại Hoàng nằm ở cửa đang ngủ say sưa, Giang Vân Ý cẩn thận bước qua nó rồi
vào phòng.
Phòng Phó Nham Phong bày biện gọn gàng, một chiếc giường, một chiếc kệ,
một chiếc bàn và một chiếc ghế, hết. Trên cửa sổ treo một sợi dây thép luồn một
tấm vải làm rèm, ánh trăng xuyên qua chiếu vào phòng.
Đầu giường đối diện với cửa sổ, trên kệ cạnh giường là một chiếc đèn bàn kiểu
cũ. Giang Vân Ý đứng cạnh chiếc kệ cao bằng nửa người khảy công tắc đèn
mới biết nó không sáng nữa.
Bàn gỗ đặt cạnh cửa sổ, mặt bàn lồi lõm khắc mấy hình người que, Giang Vân
Ý sờ vết khắc, quay đầu hỏi Phó Nham Phong vừa vào phòng: “Anh khắc à?”
Phó Nham Phong cầm gối thêu hoa, Giang Vân Ý liếc qua, hình như là đóa mẫu
đơn kiều diễm to đùng.
“Mẹ tôi ngủ rồi nên không gọi, trong nhà chỉ tìm thấy cái này.” Anh đặt gối lên
giường, sau đó mới trả lời câu hỏi của cậu, “Trước kia đi học dùng cái bàn này,
nhàm chán nên khắc linh tinh.”
Giang Vân Ý tưởng tượng dáng vẻ Phó Nham Phong khi còn nhỏ ngồi bên cạnh
chiếc bàn.
Cậu muốn hỏi một chút những lời đồn đãi về anh mình từng nghe, rồi lại cảm
thấy không lễ phép, cuối cùng không mở miệng.
Vì sao Phó Nham Phong phải ngồi tù? Vì sao lại đánh người?
Bình thường anh không cười nhưng thật ra rất tốt bụng.
Phó Nham Phong là người tốt.
Giang Vân Ý cảm thấy hình như mình hơi thích người này.
Giang Vân Ý không bị ý nghĩ yêu người cùng giới dọa, ngược lại thấy hơi đau
lòng, bởi trong xã hội này, một người đàn ông nếu không phải đồng tính thì khả
năng cao là sợ đồng tính.
Giang Vân Ý không dám hy vọng xa vời Phó Nham Phong cũng thích nam, chỉ
mong anh đừng sợ đồng tính.
Phó Nham Phong ngủ không sâu, nửa đêm vẫn bị Giang Vân Ý lăn qua lộn lại
đánh thức.
Một lát sau, tiếng xoay người dừng lại, biến thành tiếng hít thở nhè nhẹ. Phó
Nham Phong vẫn nhắm mắt, đang chuẩn bị thiếp đi thì cảm thấy có thứ gì đó
mềm mại đụng vào môi.
Sau khi lén lút hôn người ta, mãi đến khi bị cánh tay rắn chắc lôi ra khỏi chăn,
đầu Giang Vân Ý vẫn ong ong. Phó Nham Phong ấn vai cậu, nghiêng người
nhìn, Giang Vân Ý nằm ngửa, lần đầu tiên cảm thấy đèn nhà anh lóa mắt.
“Giang Vân Ý?”
Phó Nham Phong vừa gọi tên cậu thì đã thấy hai mắt người này ửng đỏ, từng
giọt nước mắt chảy ra, như thể bản thân mới là người bị hại, lời nói ra khiến
người ta dở khóc dở cười: “Anh… Sao anh dậy rồi, em đã cố gắng nhẹ nhàng.”
Phó Nham Phong gằn từng tiếng một: “Em đánh thức người ra rồi bảo người ta
ngủ không sâu?”
“Em… Em không hôn anh.” Giang Vân Ý quay đầu, ý đồ giãy giụa lần cuối,
“Anh nằm mơ đấy.”
Phó Nham Phong vặn cằm cậu lại, mặt đối mặt: “Tôi bảo em hôn tôi?”
Giang Vân Ý không có cách nào giảo biện, ăn nói vụng về, chỉ biết rớt nước
mắt.
“Khóc cái gì?” Phó Nham Phong bị cậu chọc cho đau hết cả đầu, bàn tay áp vào
má, bóp cằm cậu, “Có ngủ được không? Không ngủ thì tôi đưa em về.”
Làm gì có chuyện nửa đêm mang người ra bên ngoài, nghĩ tới chuyện Phó
Nham Phong bắt đầu ghét mình, Giang Vân Ý khóc dữ hơn, tay che mặt, không
cho Phó Nham Phong nhìn.
Phó Nham Phong gạt tay cậu ra một cách dễ dàng, nhìn cậu khóc, hai hàng mi
ướt nhẹp, rõ ràng là kẻ làm chuyện trái với lương tâm lại khóc nước mắt đầy
mặt, giống như ấm ức lắm.
Giang Vân Ý không thể khóc nữa bởi cậu bị anh đỡ dậy, hai người ngồi đối diện
trên giường.
“Không ngủ thì nói rõ ràng.” Giọng Phó Nham Phong không nghe ra cảm xúc.
Giang Vân Ý không dám nhìn anh, cúi đầu cào giường, mở miệng là nghẹn
ngào: “Em… Em hôn anh.”
Lúc này dám thừa nhận rồi.
“Em thích nam?” Phó Nham Phong hỏi.
Giang Vân Ý lại không trả lời.
Phó Nham Phong: “Em thích tôi?”
Giang Vân Ý vẫn im lặng.
Phó Nham Phong không hỏi lại, vươn tay tắt đèn: “Ngủ đi.”
Ngày hôm sau, nghe tiếng Phó Nham Phong rời giường, tuy chưa ngủ đủ nhưng
Giang Vân Ý vẫn dậy theo, chỉ là lại bị Phó Nham Phong ấn xuống, mơ màng
nhìn anh thay quần áo, mơ màng nghe thấy anh nói gì đó.
Đến khi Phó Nham Phong ra khỏi phòng, Giang Vân Ý nhận ra gì đó mới bừng
tỉnh.
Vừa nãy Phó Nham Phong đứng cạnh mép giường, lời nói ra là: “Không vội,
ngủ thêm một lát, ngủ đủ rồi hãy đi.”
Câu tiếp theo là: “Giang Vân Ý, về sau đừng tới nữa.”
~Hết chương 13~