• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau, Phó Nham Phong mang tro cốt Ngô Văn Hà về Phổ Phong, còn

Giang Vân Ý nghe lời anh trở về Thượng Hải.

Trên xe lửa, Giang Vân Ý lấy bao lì xì Phó Nham Phong đưa cho đặt dưới cùng

cặp sách, nhìn năm trăm tệ bên trong thì lập tức rơi nước mắt, tưởng tượng cảnh

Ngô Văn Hà nói gì để Phó Nham Phong chuẩn bị bao lì xì này, Giang Vân Ý tin

rằng bà nhất định dặn anh nhét vào nhiều một chút.

Về đến Thượng Hải, Giang Vân Ý ngã bệnh, ăn gì cũng nôn, nằm trên giường

mê man ba ngày.

Cậu không chỉ làm theo lời Phó Nham Phong, giải thích mục đích sử dụng số

tiền kia cho Giang Huệ Thanh mà còn come-out luôn, thẳng thắn mối quan hệ

giữa cậu và Phó Nham Phong.

Thật ra trước đó Giang Huệ Thanh đã đoán được một ít, dù sao quan hệ của con

trai mình và người bạn nào đó hơi không bình thường. Lúc học yoga, bà quen

một người bạn, con trai bà ấy vừa come-out hai năm trước, bà ấy nói nếu đụng

phải thì nên chấp nhận, dù sao xu hướng giới tính là trời sinh, muốn tránh cũng

không tránh được.

Giang Vân Ý nói nhỏ: “Con trai mẹ là đồng tính, mẹ không tức giận ạ?”

Giang Huệ Thanh: “Con trai mẹ không ăn trộm, không ăn cắp, chỉ là thích nam,

sao mẹ lại giận được?”

Giang Vân Ý thì thầm: “Con xin tiền mẹ đã tức giận như thế, còn gọi cho Phó

Nham Phong…”

Giang Huệ Thanh kéo tay cậu giả vờ đánh hai cái: “Tự nhiên con cần nhiều tiền

như thế, còn bán vòng tay mẹ tặng, mẹ là mẹ con, mẹ sợ con đi sai đường, nếu

là người khác thì ai thèm lo cho con? Cả chú Khôn của con nữa, cho con nhiều

tiền như thế, lần sau gặp, mẹ phải bảo cả chú ấy nữa.”

“Con xin lỗi mẹ, sau này con không thế nữa.” Từ nhỏ đến lớn Giang Vân Ý

không biết nên giao lưu với “mẹ” như thế nào, xấu hổ rụt tay lại, quay người

chui vào ổ chăn.

Giang Vân Ý đã tới đây gần một năm, nhưng hai mẹ con vẫn khách sáo như thế.

Giang Vân Ý nhớ đến Phó Nham Phong mỗi lần đánh lòng bàn tay cậu, tuy

không dùng nhiều lực nhưng đều là đánh thật.

Phía sau an tĩnh, Giang Vân Ý tưởng Giang Huệ Thanh đi rồi, kết quả lại nghe

thấy tiếng bà: “Con à, con chỉ thích nam, hay nam nữ đều thích.”

Giang Vân Ý quay đầu lộ ra đôi mắt: “Con chỉ thích nam.”

Giang Huệ Thanh: “À thế à, mẹ chỉ hỏi thôi, không có ý gì khác.”

Một lát sau, Giang Huệ Thanh thở dài: “Lúc trước nghe con nói tình hình nhà

cậu trai kia, nhưng mẹ không biết nghiêm trọng đến thế, hiện tại mẹ qua đời,

trong nhà chỉ còn mình nó thôi đúng không?”

Giang Vân Ý nằm nghiêng không đáp lời.

“Mẹ bận buôn bán, lúc trước con tập trung học thêm, hai mẹ con chưa nói

chuyện với nhau mấy, sau này phải giao lưu nhiều hơn.”

Giang Vân Ý động đậy, không biết cào mông hay gãi lưng.

Giang Huệ Thanh vỗ cậu qua lớp chăn: “Thằng bé này, mẹ nói chuyện với con

mà con còn giả vờ ngủ, có phải muốn mẹ gọi cho người kia của con không?”

Giang Vân Ý tròn mắt, đang định ngồi dậy.

Giang Huệ Thanh đè cậu lại: “Mẹ nói đùa thôi, con nằm đi, mẹ xem canh nấu

xong chưa.”

Giữa tháng bảy, giấy thông báo của trường đại học N được gửi về, Giang Vân Ý

chụp một bức mới nhớ ra điện thoại Phó Nham Phong không nhận được tin

nhắn ảnh nên chờ gặp mặt thì cho anh xem hiện vật sau.

Tháng tám, sau khi xử lý hậu sự cho Ngô Văn Hà, Phó Nham Phong rời Phổ

Phong tới Nam Châu cách đó hai trăm cây số.

Nam Châu – thành phố Giang Vân Ý học đại học trong bốn năm.

Anh thuê một phòng trọ cạnh trường, dùng số tiền còn lại thuê một gian hàng

mười mấy mét vuông ở phố sinh viên, bán áo thun cho cả nam và nữ.

Chiếc motor lâu không dùng được anh cho lên xe bán tải vận chuyển tới Nam

Châu, trước khi cửa hàng khai trương, sáng tối anh đều đến bến xe cách trường

N không xa đón đưa khách.

Nửa tháng sau, tầm giữa tháng tám, Giang Huệ Thanh đưa Giang Vân Ý đi khai

giảng, hai người ngồi máy bay từ Thượng Hải tới thẳng Nam Châu.

Xuống máy bay, Giang Vân Ý mới biết Phó Nham Phong tới đón mình trong

trang phục áo thun có cổ, nút áo cài chỉnh tề cùng với quần âu ngày thường

hiếm khi mặc.

Giang Vân Ý cảm thấy bình thường anh đã đẹp trai, hiện tại cố ý chỉnh trang

trông như ngôi sao giữa đám đông.

Giang Vân Ý trong điện thoại còn rụt rè, nhưng vừa thấy Phó Nham Phong, hai

mắt đã sáng lên, hai vali đẩy đến bên mẹ rồi chạy đi, nhào vào lòng Phó Nham

Phong, muốn anh bế cậu lên.

May là sân bay không thiếu tiết mục đoàn tụ, Giang Vân Ý mới không bị xem là

kì lạ.

Giang Vân Ý ôm lấy cổ anh, nói nhỏ: “Chồng ơi.”

Phó Nham Phong liếc cậu, quay mặt đi: “Dì Huệ.”

Giang Vân Ý quay đầu lại, lúc này mới nhớ ra mình quên mất mẹ, vội vàng bò

xuống, giúp mẹ kéo vali.

Giang Huệ Thanh gõ đầu Giang Vân Ý: “Mẹ sinh con trai hay con gái đây, còn

chưa lấy chồng đã quên cả mẹ.”

Giang Vân Ý mím môi nhìn Phó Nham Phong xin giúp đỡ, lại thấy Phó Nham

Phong chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Giang Huệ Thanh xua tay: “Thôi thôi, mười tám lấy chồng được rồi, còn cần

mẹ làm gì nữa.”

Giang Vân Ý nhỏ giọng bổ sung: “Con mười chín rồi.”

Lúc này Giang Huệ Thanh mới bật cười, vỗ gáy cậu: “Trọng điểm ở đấy à? Ừ,

con hơn mười chín, sắp hai mươi rồi!”

Nét mặt Giang Huệ Thanh qua thời gian đã có không ít nếp nhăn, nhưng không

giống phụ nữ ở nông thôn dầm mưa dãi nắng, chỉ là nét trung niên nữ tính được

nghề làm ăn buôn bán mài giũa mà ra.

Nghe Phó Nham Phong gọi “Giang Vân Ý”, Giang Huệ Thanh mới biết con trai

mình đổi theo họ mẹ.

“Thằng bé này, con đổi sang họ của ông ngoại từ bao giờ?” Giang Huệ Thanh

nói, “Ông ngoại con qua đời mười mấy năm rồi.”

Giang Vân Ý tròn mắt: “Có liên quan gì đến ông ngoại đâu ạ, đây là họ của

mẹ!”

Giang Huệ Thanh xoa đầu cậu mỉm cười.

Phó Nham Phong lái xe đến, đón Giang Huệ Thanh và Giang Vân Ý rồi đưa họ

tới phố sinh viên, tìm một quán ăn rồi dùng bữa cùng nhau.

Trên bàn cơm, Giang Vân Ý ngồi giữa, ngồi gần cả Phó Nham Phong và Giang

Huệ Thanh.

Giang Huệ Thanh nói với Phó Nham Phong: “Khoảng thời gian trước làm phiền

con chăm sóc Vân Ý, con trai gì nghĩ cái gì là muốn cái đó, những việc nó

muốn làm dì cũng không ngăn cản được, khiến con nhọc lòng nhiều rồi.”

Cơm nước xong, Giang Huệ Thanh theo Phó Nham Phong về phòng trọ, phòng

không rộng, may là đồ dùng điện nước đầy đủ, có phòng khách, phòng ngủ, lớn

hơn một căn chung cư dành cho một người, không quá khó coi, chỉ là một

người ở vẫn được, nhưng hai người thì hơi quá sức.

Tuy Giang Vân Ý đã đồng ý với bà sẽ ở kí túc xá của trường nhưng Giang Huệ

Thanh không phải không hiểu tâm tư của người trẻ tuổi, bình thường hai người

cách thiên sơn vạn thủy còn không ngại vượt khó để gặp nhau, hiện tại chỉ cách

một con đường, làm gì có chuyện kiềm chế không ở chung.

Tôn trọng con trai không có nghĩa bà hoàn toàn không có yêu cầu, bây giờ con

trai chỉ biết yêu đương, bà là mẹ không thể không lo lắng. Vì vậy, sau khi gặp

mặt, Phó Nham Phong khó tránh bị hỏi mấy câu về nghề nghiệp và kế hoạch

phát triển sau này, hiện tại đang làm gì, sau này định thế nào.

Giang Vân Ý không muốn tạo áp lực cho Phó Nham Phong, kéo tay Giang Huệ

Thanh mím môi: “Mẹ ơi…”

Giang Huệ Thanh “giáo dục” con trai ngay trước mặt Phó Nham Phong: “Mẹ

cái gì mà mẹ, con sắp hai mươi rồi, dù sau này không kết hôn thì vẫn phải tìm

một người chung sống hòa bình, cái gì gọi là chung sống, nghĩa là sau này

không ai bưng cơm tới tận miệng cho con, con phải lo từ từ những thứ nhỏ nhất

như củi gạo mắm muối! Ngày nào cũng cà lơ phất phơ như thế, con nói xem,

mẹ yên tâm kiểu gì?”

Giang Vân Ý kháng nghị: “Con có cà lơ phất phơ đâu!”

Giang Huệ Thanh véo cánh tay Giang Vân Ý một cái: “Ngày thường rảnh rỗi thì

gọi cho mẹ, có gì không vui cũng phải chia sẻ với mẹ, mẹ đi chuyến máy bay

mấy tiếng là đến nơi rồi.”

Giang Vân Ý xoa cánh tay, không hiểu sao tự nhiên Giang Huệ Thanh đổi tính,

từ lúc bọn họ nhận lại nhau, mẹ bận rộn buôn bán không để ý đến cậu mấy,

nhưng từ khi biết cậu yêu thương, bà từ một người dì thân thiết biến thành

người mẹ hết lòng ủng hộ.

Giang Vân Ý ngây thơ, nhưng Phó Nham Phong biết những lời này của Giang

Huệ Thanh là nói cho anh nghe.

Trên người anh còn số nợ vay mượn trong lúc Ngô Văn Hà sinh bệnh, trong

vòng một hai năm khả năng cao là không thể cho bà thấy thành tích cụ thể, hiện

tại anh không có bằng cấp, không có sự nghiệp, nên có thể hiểu nỗi lo tương lai

Giang Vân Ý theo anh sẽ chịu khổ.

Vì thế anh trao đổi ngắn gọn về kế hoạch trong tương lai của mình với Giang

Huệ Thanh, bao gồm tình hình buôn bán ở phố sinh viên, khi nào mở rộng cửa

hàng, cộng thêm bao giờ tự học lên và lấy bằng cấp.

Giang Huệ Thanh là người co được giãn được, có thể rớt nước mắt vì con trai,

cũng có thể trở thành chống lưng cho con.

Giang Huệ Thanh hiểu Giang Vân Ý để ý mối tình này thế nào. Tháng chín mới

tập huấn quân sự nhưng thằng bé nhất quyết muốn tới sớm nửa tháng, thấy bạn

trai là hai mắt không rời. Giang Huệ Thanh cảm thấy may là Phó Nham Phong

là người đáng tin cậy, nếu không đúng là bà không yên lòng đứa con trai bị bán

còn thay người ta đếm tiền này.

Chuyện buôn bán bên Thượng Hải không thể bỏ bê, đêm nay Giang Huệ Thanh

đã đáp máy bay quay về, chuyện khai giảng của nhóc ngốc giao hết cho “con

rể” nhà mình.

Mẹ vợ đã đồng ý, hai người bắt đầu quang minh chính đại ở chung.

Hai vali lớn của Giang Vân Ý không phải để không, bên trong đầy đủ chăn gối,

vỏ chăn, vỏ gối, ga giường là một bộ họa tiết vịt vàng, màu vàng ấm áp lấp đầy

giường ngủ trong phòng trọ của Phó Nham Phong.

Giường này lớn hơn giường trong nhà cũ, đủ để đặt hai chiếc chăn, nhưng sau

khi xếp hết đồ của mình lên, Giang Vân Ý gấp hết đồ của Phó Nham Phong

nhét vào tủ quần áo, bảo một giường một chăn là đủ rồi.

Phó Nham Phong cho rằng sau khai giảng, Giang Vân Ý sẽ mang chăn đi, ai

biết Giang Vân Ý đã tính sẵn chuyện xin ở ngoại trú, gần như là không có ý

định ngủ ở kí túc xá, dù chỉ là một đêm.

Buổi tối hai người nằm trên giường, Giang Vân Ý ôm anh và nói: “Dì đi rồi, sau

này mẹ em là mẹ anh, cả đời này em sẽ đối xử với anh thật tốt, trở thành người

thân nhất của anh, hai ta chết sẽ chôn chung một chỗ.”

Phó Nham Phong còn ở trong cơ thể Giang Vân Ý, anh không hiểu tại sao trong

tình huống này, cậu còn có thể nhắc tới từ “chết”.

“Em đã nghiêm túc suy ngẫm lời anh nói, anh nói đúng, em phải yêu quý bản

thân, không thể để bản thân chịu ấm ức, nên sau này nơi em ở phải thật thoải

mái dễ chịu! Ngày mai em mua đệm mới, anh chở em đi.”

Phó Nham Phong bực bội vì lối suy nghĩ của cậu, vỗ mông bảo đổi tư thế,

Giang Vân Ý quỳ bò, dùng tay tách hai cánh mông để anh vào dễ hơn.

“Em chẳng có chí hướng lớn lao gì đâu… Làm gì có ai quy định con trai phải có

thành tựu lớn… Em chỉ muốn cùng anh vượt qua quãng đời ngắn ngủi này mà

thôi.”

Lời này của Giang Vân Ý còn có tác dụng hơn thuốc kích tình, Phó Nham

Phong không kiềm chế nữa, đến khi người nào đó thở dốc liên tục, không lảm

nhảm nữa mới thôi.

~Hết chương 49~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK