Phong đang đốn củi ở sân sau, cả sân chỉ có một bóng đèn 25W, không gian tối
tăm, anh chặt được một nửa thì nghe thấy tiếng “Ay da” truyền tới từ phía cửa.
Giang Vân Ý thấy cổng không khóa nên đi vào, không thấy ai trong phòng
khách nên theo tiếng dẫn tới sân sau, không ngờ vừa bước khỏi cửa không xa
thì dẫm phải rãnh nước.
Cậu nhớ lần trước tới chỗ này không có rãnh mà!
May là không sâu, giày chỉ ướt một ít.
Phó Nham Phong đặt dao chẻ củi xuống, đi qua xách người nào đó ra chỗ bóng
đèn, “Sao đến vào giờ này?”
Có lẽ đã hơn chín giờ, thời điểm này nông thôn không bật đèn ở mấy con đường
nhỏ, cả con đường gần như tối om.
Giang Vân Ý: “Ban ngày tôi tới anh không ở nhà.”
“Tới đây kiểu gì?”
“Đi bộ.” Giang Vân Ý giơ đèn pin trong tay, “Tôi cầm cái này từ nhà.”
“Ban ngày tôi đi chở hàng.” Phó Nham Phong nhìn đèn pin trong tay cậu, giải
thích xong thì kéo cậu vào nhà.
Xe đạp của Giang Vân Ý dựa vào tường trong phòng khách, lúc tới cậu chỉ lo
tìm người, một chiếc xe nổi bật đã bị xem nhẹ.
Đại Hoàng không biết nằm bên cạnh xe từ bao giờ, đang ngủ say sưa, nhận ra
tiếng bước chân tới gần mới tỉnh dậy bò đi chỗ khác.
Xe được thay giỏ mới, gần như giống hệt cái trước đó, khác ở chỗ hiện tại nó đã
vẹo vọ, còn cái này mới tinh.
Thật ra ngoài giỏ xe, còi cũng nứt vỡ, Phó Nham Phong tiện thể thay luôn cho
cậu.
Các linh kiện chủ chốt không có vấn đề, không tốn nhiều tiền nhưng Giang Vân
Ý đứng bên cạnh lại ngượng ngùng, nắm góc áo Phó Nham Phong, hỏi anh hết
bao nhiêu.
Ai ngờ Phó Nham Phong mở miệng báo giá: “Năm mươi.”
“Hả!” Giang Vân Ý ngạc nhiên đến rớt cằm, cậu mua xe mới còn không đến
một trăm.
Phó Nham Phong bấm chuông, tiếng tinh tang vang lên, Giang Vân Ý vòng đến
trước mặt anh, cụp mắt, vai run rẩy: “Tôi… Tôi không có nhiều tiền như thế.”
Phó Nham Phong cảm thấy người này quá ngây thơ, tuy nhiên đó cũng là điểm
đặc biệt, nên tiếp tục trêu: “Xe cậu hư hỏng quá nghiêm trọng, phải đổi rất
nhiều linh kiện.”
Vừa dứt lời, anh lại thấy Giang Vân Ý giơ tay che mặt, đầu cúi thấp.
Giang Vân Ý khóc nhè vì chuyện này là điều Phó Nham Phong không ngờ tới.
Sau khi nghe anh giải thích mình nói đùa, sửa xe hết tổng cộng năm tệ, Giang
Vân Ý vẫn không ngăn được nước mắt, cảm xúc tủi thân lại nổi lên, khóc nức
nở, “Anh cũng bắt nạt tôi không phải người ở đây, cảm thấy tôi là kẻ ngốc thừa
tiền đúng không? Tôi nói cho anh biết, tôi không có tiền, tôi cũng không ngốc!”
Phó Nham Phong đồng ý cậu “không có tiền” nhưng không đồng ý cậu “không
ngốc”, rút khăn giấy đưa cho Giang Vân Ý, “Lau nước mắt nước mũi đi.”
Giang Vân Ý nhận giấy, Phó Nham Phong dắt xe ra ngoài, Giang Vân Ý đi
theo, nhận thấy xe đỗ hơi gần chuồng gà, đang sụt sịt vẫn không quên nhắc nhở:
“Đi… Đi ra xa một chút.”
Đỗ xe xong, Phó Nham Phong hơi khom lưng, mặt đối mặt với cậu, một tay đặt
lên vai, cúi đầu nhìn vào mắt cậu: “Tôi nói xem cậu có ngốc không nhé, người
khác chủ động giúp cậu sửa xe, đừng nói năm mươi, dù là năm trăm thì vẫn
không cần cậu bỏ tiền, hoặc lúc đầu bảo năm tệ, sửa xong lại báo năm mươi thì
cậu vẫn chỉ cần trả năm tệ, hiểu chưa?”
Đối mặt với gương mặt phóng đại, trái tim Giang Vân Ý hẫng một nhịp, không
biết có phải chịu ảnh hưởng của tâm lý hay không, cậu bỗng cảm thấy dường
như Phó Nham Phong đang phát sáng, như nguồn năng lượng phát ra tia sáng
chói mắt.
Dáng vẻ Phó Nham Phong được thu vào đáy mắt Giang Vân Ý, cậu cũng thấy
bóng dáng mình trong đôi mắt anh.
Giây tiếp theo Phó Nham Phong lùi lại, đứng thẳng, mu bàn tay che lại đôi mắt,
“Tắt đèn pin đi đã.”
“Tôi… Tôi hiểu rồi.” Giang Vân Ý ngơ ngác trả lời.
Phó Nham Phong nhận ra cánh tay Giang Vân Ý đã tháo băng gạc, vết trầy da
đã mọc da non.
May là vết thương không để lại hậu quả nghiêm trọng, chăm dưỡng da sẽ không
để lại sẹo.
“Mẹ anh đâu rồi?” Giang Vân Ý nhớ ra và hỏi.
“Vừa ngủ.” Phó Nham Phong đáp, “Không biết bây giờ tỉnh chưa.”
Giang Vân Ý nhớ hình như mình vừa nói vừa khóc trước cửa phòng mẹ Phó
Nham Phong.
“Tôi xin… xin lỗi.” Giang Vân Ý ủ rũ.
Phó Nham Phong dẫn cậu ra ngoài rồi giao xe cho cậu: “Giờ này cậu đi đường
chậm thôi, đoạn nào không có đèn thì xuống xe dắt.”
Giang Vân Ý vâng dạ gật đầu, dắt xe ra cổng, đạp được một đoạn mới nhận ra
con chó nhà Phó Nham Phong vẫy đuôi chạy theo phía sau, trời tối cậu không
đạp nhanh được, chó vừa đi vừa dừng vẫn có thể đuổi kịp.
“Theo tao làm gì!” Giang Vân Ý quay đầu hô.
Chó: “Gâu gâu!”
Giang Vân Ý: “Mày chế giễu tao đấy à? Không có mày tao ngã được chắc?
Đáng ghét!”
Chó: “Gâu gâu gâu!”
Giang Vân Ý: “Về đi, lát nữa chủ của mày lại không tìm thấy mày.”
Chó: “Gâu gâu gâu gâu!”
Giang Vân Ý: “Thế thì mày đưa tao đến đầu cầu là được, đoạn còn lại tao tự
đi.”
Xe đạp đi qua cầu nhỏ, dưới cầu tiếng nước róc rách, trên cây gió thổi rì rào,
con chó đứng ở đầu cầu vẫy đuôi, nấn ná một lát mới quay đầu chạy về.
Nông thôn nghỉ ngơi sớm, lúc Giang Vân Ý về nhà, cổng đã khép lại, phòng
khách đã tắt đèn. Nhà cô ở trên tầng hai, cậu và Lưu Hiền Trân ở tầng một. Lúc
này phòng bà còn sáng đèn, cậu vừa vào nhà thì bà mặc đồ ngủ bước ra, mắng
cậu còn biết đường về cơ đấy, bảo cậu về mới khóa cổng được nên lần sau
muộn quá thì qua đêm bên ngoài luôn đi.
Thật ra Lưu Hiền Trân không có giờ khóa cổng cố định, bình thường chú là
người về muộn nhất, bà cho chú chìa khóa cửa hông, sau đó lúc nào tắt đèn
khóa cổng đều dựa vào tâm trạng, la cà bên nhà hàng xóm có khi là mười một
giờ, hôm nào ở nhà thì không chừng bảy, tám giờ đã khóa cổng, sau khi tắt đèn
thì ai về phòng nấy, thi thoảng Thông Thông muốn xem TV ở phòng khách thì
có thể phá lệ.
Mấy hôm trước cậu về nhà với băng gạc khắp người bị Lưu Hiền Trân ghét bỏ
vô cùng, sợ dáng vẻ của cậu dọa Thông Thông nên bắt cậu mang cơm về phòng
ăn. Lưu Hiền Trân không hỏi tại sao cậu ngã, có nghiêm trọng không, chỉ hỏi
cậu băng bó ở đâu, xe đạp để ở chỗ nào, cậu trả lời mình ngã ở cổng nhà người
ta, người ta hảo tâm băng bó giúp rồi chủ động sửa xe hộ.
Cơm nước xong Lưu Hiền Trân lại bảo cậu bỏ hết băng gạc đi, dân quê chẳng
có ai bị trầy da tí xíu đã băng thành như thế, người ta thấy còn tưởng nhà mình
giàu sang phú quý lắm.
Phòng hiện tại của Giang Vân Ý trước kia là phòng chứa đồ, xếp đầy cuốc,
xẻng, lưỡi hái, sọt và đồ nghề làm nông. Từ khi cậu tới, trong phòng vẫn có
mấy thứ đó, chỉ là chúng được dọn vào góc, nhường chỗ cho cậu đặt một chiếc
giường.
Nhà Lưu Hiền Trân không đến mức thiếu thốn như thế, chỉ là tầng trên đã cho
cô, tầng một ngoài phòng của bà thì còn mỗi phòng này có thể ở.
Buổi tối, Giang Vân Ý nằm trên giường nhìn trần nhà, nhớ lại trước kia ở cùng
ba Phó Bình Khôn cũng không khác hiện tại là bao, bây giờ bên người là đồ
nghề làm nông, trước kia là bảo mẫu.
Từ khi Giang Vân Ý có ý thức hình như luôn sinh hoạt cùng bảo mẫu, ban ngày
trong nhà chỉ có cậu và bảo mẫu, cậu không bị bảo mẫu nuôi đến mức yếu ớt
kiêu ngạo, ngược lại dưới tận đáy lòng, cậu cảm thấy bọn họ mới là hai người
cùng đi chung một con đường.
Cậu có thể hiểu tâm lý Phó Bình Khôn sau khi kết hôn, tại sao muốn đuổi cậu
đi, đặc biệt là nhà gái không có con riêng, nhà gái muốn một gia đình hoàn toàn
thuộc về mình không có gì là sai cả.
Giang Vân Ý nghĩ thầm, hết thảy sai trái đều tại năm ấy Phó Bình Khôn không
đeo bao, vì thế mới có cậu.
Đàn ông và phụ nữ kết hợp đúng là một chuyện đáng sợ.
Giang Vân Ý mơ màng sắp ngủ, trong đầu chợt hiện lên gương mặt Phó Nham
Phong.
Một Phó Nham Phong đẹp trai như thế không biết sẽ kết hôn với người phụ nữ
như thế nào nhỉ.
Sáng hôm sau, quần lót vấy bẩn, Giang Vân Ý mang vào phòng vệ sinh giặt rồi
cầm ra sân phơi cùng dây quần áo hôm qua.
Lúc vào nhà, cô bế Thông Thông đi qua bảo: “Mới buổi sáng đã nóng thế rồi
hử? Sao mặt cháu đỏ thế.”
Có phải do phơi nắng đâu, do nằm mơ đấy, trong mơ là bàn tay Phó Nham
Phong nắm lấy cổ tay trong lúc băng bó cho cậu.
Sau khi lấy xe về, Giang Vân Ý lại không biết đi đâu, hôm nay vốn định ra
ngoài tìm công việc tiếp, kết quả đi qua đường dốc thì dừng lại, không đi về
phía cổng thôn, ma xui quỷ khiến thế nào lại quẹo vào đường đến nhà Phó
Nham Phong.
Không hiểu sao, càng đến gần nhà Phó Nham Phong, tiếng ve khiến người ta
bực bội lại càng nhỏ đi.
Hôm nay Phó Nham Phong về sớm, tầm năm giờ, từ xa đã thấy chiếc xe đạp
quen thuộc đỗ ở cổng, rất xa chuồng gà.
Vừa vào đã thấy Ngô Văn Hà nằm trên ghế dài ở phòng khách, nhắm mắt nghỉ
ngơi.
Ghế này anh mua ở thị trấn, từ khi sinh bệnh, tay chân Ngô Văn Hà thiếu linh
hoạt hẳn, phần lớn đồ vật bao gồm cả ghế dài đều đặt trong phòng bà.
Còn chưa kịp hỏi, anh đã nghe thấy tiếng hô trong trẻo của ai đó từ sân sau.
“Dì ơi, nhà dì có bể cá nào không ạ?”
Ngô Văn Hà nghe vậy thì mở mắt, thấy Phó Nham Phong trước, “Về rồi đấy hả,
thằng bé tới đây tìm con nhưng con không có nhà, nên ở cùng mẹ cả ngày.”
Khi nói chuyện, ánh mắt chan chứa ý cười, nếp nhăn hiện ra rõ hơn.
“Dì ơi, dì ơi…”
Không nhận được câu trả lời, Giang Vân Ý gọi mấy tiếng liền, không chờ được
Ngô Văn Hà đáp lại, vừa quay người đã thấy Phó Nham Phong.
Phó Nham Phong thấy thiếu niên ngồi xổm cạnh lu nước, không biết bên trong
đựng cái gì, đầu sắp chui hẳn vào trong, mà con chó bình thường luôn mừng
anh về hiện tại đang nằm phơi nắng bên chân Giang Vân Ý.
Anh nhìn theo, lu nước to như thế, bên trong làn nước trong vắt chỉ có một con
cá to bằng nửa bàn tay tự do bơi qua bơi lại, dưới đáy còn bỏ thêm mấy viên đá.
“Cá này tôi vừa bắt được ở ngoài suối, cho nhà anh đấy!” Giang Vân Ý đứng
dậy, lau tay vào quần, gương mặt ửng hồng, bổ sung một câu, “Bể cá nhà anh to
thật đấy.”
“Đây là lu đựng nước sinh hoạt.” Phó Nham Phong nhìn cậu, “Dùng để nấu
cơm.”
~Hết chương 5~