Phó Nham Phong làm quen với các tính năng, sáng hôm sau Giang Vân Ý mở laptop, giúp anh đăng kí tài khoản QQ.
Giang Vân Ý hỏi anh nickname, Phó Nham Phong bảo dùng tên thật.
Giang Vân Ý: “Không được, không ai lên mạng lại dùng tên thật cả, lên mạng để giải trí mà.”
Phó Nham Phong liếc cậu: “Ví dụ?”
Giang Vân Ý: “Ví dụ em đặt là Vân Muội, sau đó đổi avatar thành mỹ nữ, tới làm quen với mấy chú trung niên như anh.”
Phó Nham Phong: “Từ trước tới giờ em làm quen được mấy người rồi hả Vân Muội?”
Giang Vân Ý: “Em mới nghĩ thôi, còn chưa bắt tay vào thực hiện bao giờ đâu.”
Phó Nham Phong chỉ cười không nói, Giang Vân Ý không cam lòng bám theo anh: “Anh không sợ em chạy theo người khác à?”
Phó Nham Phong: “Chạy đi, cũ không đi mới không tới.”
Giang Vân Ý tức đến đầu bốc khói: “Anh dám!”
Phó Nham Phong kéo Giang Vân Ý với gương mặt đỏ gay ra cửa, tiện thể xách theo túi rác rồi đóng cửa: “Đi thôi Vân Muội, anh dẫn em đi mua đệm.”
Bọn họ tới cửa hàng gia dụng cạnh trường, Giang Vân Ý nằm thử mười tấm đệm, lăn lê thử mọi tư thế kiểm tra chất lượng, cuối cùng chọn chiếc đệm nằm thoải mái mà giá cả cũng vừa phải.
Lúc tính tiền, Giang Vân Ý nhanh tay đưa thẻ, quay đầu nói với Phó Nham Phong: “Đệm là mẹ em tặng, không ai được giành với mẹ hết!”
Bởi vì bảy vạn, Giang Vân Ý muốn thêm một chiếc đệm là chuyện dễ dàng.
Phó Nham Phong lái xe bán tải nên mang đệm về luôn, tiết kiệm được hai mươi tệ tiền vận chuyển.
Về nhà, Phó Nham Phong kê đệm, Giang Vân Ý không ngại phiền lột chăn ga ra bọc lại.
Phó Nham Phong ngồi trên ghế cạnh giường, nói: “Sao lại ngoan thế.”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Giang Vân Ý ngồi lên đùi, ôm lấy cổ anh: “Có được khen thưởng không ạ?”
Phó Nham Phong giữ gáy cậu, nhìn thẳng: “Em muốn thưởng gì?”
“Đổi nickname của anh thành…” Giang Vân Ý nở nụ cười tinh nghịch, ghé vào tai anh nói thầm.
Phó Nham Phong: “Có thể.”
Giang Vân Ý hân hoan đứng dậy, mở laptop mân mê nickname QQ của Phó Nham Phong.
Kể từ đó, nickname của Phó Nham Phong biến thành “Phong yêu Tiểu Vân”, vài năm sau chuyển sang Wechat, nickname vẫn giữ nguyên, xem ra có thể dùng mãi đến khi Tencent phá sản.
Giang Vân Ý chọn cho anh avatar nhân vật hoạt hình râu ria xồm xoàm trên hệ thống tự động, bảo là phòng ngừa trường hợp anh để avatar quá đẹp trai lại thông đồng với người khác.
Phó Nham Phong xác nhận lại: “Mỗi ngày anh đều ở bên em, mật khẩu tài khoản do em quản lý, nickname cũng có tên em, bây giờ em lo lắng anh vì avatar đẹp trai mà thông đồng với người khác?”
Giang Vân Ý ngẫm nghĩ, đổi avatar của anh thành nhân vật đầu trọc đeo kính mắt.
Kỳ nghỉ hè, phố sinh viên vắng khách nên Phó Nham Phong không vội khai trương cửa hàng, trước mắt chỉ lái motor loanh quanh ở bến xe đón khách, kiếm chút tiền trả phí thuê phòng.
Giang Vân Ý cũng tìm công việc làm thêm, nay đã khác xưa, hiện tại là sinh viên đã nhận được giấy thông báo trúng tuyển, nên cậu dễ dàng kiếm được việc dạy thêm toán cho các bạn nhỏ, một tiếng năm mươi tệ, mỗi ngày dạy hai tiếng được một trăm, với sinh viên mà nói thì đây là một công việc nhẹ nhàng mà lương lại cao.
Kết quả hôm đầu tiên đi dạy về, Giang Vân Ý đã tức giận đến ăn không ngon, nằm trên giường lăn qua lăn lại kêu gào mình tình nguyện đi phát tờ rơi.
Giang Vân Ý không phải người không thể chịu khổ, Phó Nham Phong hiếm khi nghe cậu oán giận, hỏi cậu làm sao, Giang Vân Ý giơ tay trước mặt anh, hai mắt ửng hồng: “Anh xem đi.”
Phó Nham Phong nhìn, một dấu răng rõ ràng, không biết bị bạn nhỏ nào cắn một cái.
Phó Nham Phong ngồi ở mép giường, ôm cậu vào lòng: “Cún con mới cắn người.”
“Đúng vậy, bây giờ là thế kỉ hai mươi mốt, sao còn có người…”
Nói được một nửa Giang Vân Ý mới phản ứng lại, giương nanh múa vuốt đè anh lên giường: “Anh bảo ai là cún?”
Phó Nham Phong giữ cổ cậu trước: “Ai nhận thì là người đó.”
Giang Vân Ý bị cố định không động đậy nổi, cố gắng vùng vẫy: “Anh không cho em cắn.”
Phó Nham Phong buông lỏng tay, Giang Vân Ý lại ngại cắn, mặt cọ lồng ngực người ta, lầm bà lầm bầm: “Em không phải cún.”
Trong căn phòng trọ có không ít thứ đồ linh tinh quen mắt. Chiếc kẹp hồng nhạt của Giang Vân Ý, chiếc túi nhỏ cùng khăn quàng cổ co rút Giang Vân Ý đan, bức tượng Giang Vân Ý tô… Dường như những có liên quan đến Giang Vân Ý đều được Phó Nham Phong vận chuyển từ Phổ Phong đến Nam Châu.
Giang Vân Ý thấy những thứ này trong tủ quần áo thì vui mừng không thôi, cứ bảo Phó Nham Phong yêu thầm mình.
Phó Nham Phong quen rồi, Giang Vân Ý dùng tiếng Trung linh tinh không phải ngày một ngày hai.
Chiếc áo đôi cũng bị Giang Vân Ý kéo ra từ ngăn cuối cùng, tối nay Giang Vân Ý mặc chiếc áo trắng với bông hoa vàng trên ngực ngắm trước gương trong phòng WC hồi lâu, lúc ra còn nói nhỏ: “Trước kia không nhìn kĩ, nhưng như chiếc của em là kiểu nữ.”
Cậu chạy đến trước mặt Phó Nham Phong, nhờ anh xem có phải kiểu nữ không, Phó Nham Phong hỏi lại: “Sao lại nhìn ra kiểu nữ?”
Giang Vân Ý chỉ bông hoa vàng trên ngực.
Phó Nham Phong: “Nam không thể thích hoa hay không thể thích màu vàng?”
Giang Vân Ý: “Thật ra không phải… Nhưng cổ áo của em có viền ren…”
Phó Nham Phong: “Rất đẹp, anh thích.”
Nghe Phó Nham Phong bảo thích, Giang Vân Ý không để ý kiểu nam hay nữ nữa.
Hôm ấy Giang Vân Ý mặc áo hoa vàng làm tình với Phó Nham Phong, Phó Nham Phong vén áo cậu, mút hai đóa anh đào trên ngực, cuối cùng cởi áo ra, hai núm vú to lên rõ ràng, như trong thời cho con bú.
Phó Nham Phong thích, Giang Vân Ý chủ động đưa tới miệng người ta. Phó Nham Phong bị động tác của cậu khiến cho dở khóc dở cười, bàn tay vuốt ve hai quả anh đào, trêu đùa: “Có sữa không, anh muốn hút.”
“Không có…” Giang Vân Ý nghẹn tới mức mặt đỏ bừng, “Nếu không anh cố hút xem, biết đâu có…”
Phó Nham Phong đã cứng lắm rồi, lật cậu lại rồi tiến vào.
Trên không có sữa nhưng dưới rất nhiều nước.
…
Lúc mới dùng QQ, danh sách bạn bè của Phó Nham Phong chỉ có Giang Vân Ý, nên mỗi lần tin nhắn đến, chỉ có thể là Giang Vân Ý.
“Chồng ơi, anh có đấy không?” Đây là khi hai người nằm trên sô pha, Giang Vân Ý dựa vào người anh nhắn.
“Chồng ơi, anh đang làm gì đấy?” Đây là buổi tối Phó Nham Phong mua đồ ăn về, Giang Vân Ý đứng ở cửa phòng bếp nhìn anh xào rau và nhắn.
Sau đó trên khung thoại là tin nhắn Giang Vân Ý lấy điện thoại anh và tự nhắn lại: “Chồng nhớ em”, phía sau còn có sticker chim cánh cụt hôn gió.
Giang Vân Ý đổi nickname của mình thành “Vân Muội” thật, avatar là nhân vật hoạt hình người đẹp tóc vàng, chơi hai ngày thì nhận ra Phó Nham Phong không để ý đến mình mới đổi về “Tiểu Vân”, avatar là hình mây trắng chibi lúc trước.
Đêm khuya, sau khi dỗ Giang Vân Ý ngủ, Phó Nham Phong dựa vào đầu giường ấn điện thoại Giang Vân Ý cho, dữ liệu trên máy còn nguyên, bao gồm tin nhắn, danh bạ và album ảnh. Giang Vân Ý không ngại việc anh xem, Phó Nham Phong cũng không tự ý nhòm ngó riêng tư của cậu, chỉ lướt album về khoảng một năm trước, nhìn ảnh chụp chung của bọn họ trong điện thoại, cùng với bức ảnh bọn họ và Ngô Văn Hà cùng chung khung hình.
Phía sau là cây sơn trà, trước khi rời đi, Phó Nham Phong đã chặt cho dì Vương làm củi đốt, chuồng gà sau khi bán hết gà cũng dỡ bỏ, nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn bức di ảnh của Ngô Văn Hà và Phó Trung treo trên tường song song với TV.
Bức ảnh ấy chụp vào mấy năm trước, một tiệm ảnh trên thị trấn tổ chức chụp ảnh miễn phí, năm đó mấy hộ gia đình khó khăn trong thôn đều tới, chỉ vì về sau có được một bức ảnh đẹp làm di ảnh.
Chỉ mới một năm mà vật đổi sao dời, thời gian trôi qua không ai có thể ngăn cản.
Phó Nham Phong nhìn thoáng qua Giang Vân Ý ngủ say bên cạnh, may là bọn họ vẫn ở bên nhau.
Phó Nham Phong nằm xuống, tay chân Giang Vân Ý đều vòng sang, hai mắt vẫn nhắm, miệng lại lẩm bẩm gì đó.
Ghé sát vào mới nghe thấy cậu nói mơ: “Gàooo… Cắn anh…”
…
Giang Vân Ý bị trẻ con cắn một phát, hôm sau đi dạy thay một chiếc áo dài tay, lúc về đến nhà tay không có việc gì nhưng đôi giày trắng lại có thêm mấy dấu giày nho nhỏ.
Không có bàn ăn, bọn họ ăn trên bàn trong phòng khách, Giang Vân Ý ăn uống không vào, nằm dài trên sô pha không nhúc nhích, sau đó Phó Nham Phong đút cậu non nửa bát cơm mới không khiến cậu nửa đêm kêu đói muốn nấu mì.
“Em quyết định rồi.” Giang Vân Ý nhìn Phó Nham Phong bằng ánh mắt kiên định, “Sau này chúng ta không cần con cái.”
Phó Nham Phong lau vệt canh nơi khóe miệng: “Em sinh được chắc?”
Giang Vân Ý trừng mắt, con ngươi đảo một vòng, sau mới phản ứng lại, kêu ai da, nói nhỏ như để mỗi mình mình nghe: “Suýt nữa quên mất….”
Một lát sau, hai người đứng trong phòng bếp rửa bát, bởi vì chỗ đứng quá hẹp chỉ đủ Phó Nham Phong rửa một mình, Giang Vân Ý đành đứng bên cạnh nhìn, ôm lấy eo anh từ phía sau, thì thầm: “Anh muốn có con không? Nếu anh muốn, sau này chúng ta có thể nhận nuôi một đứa.”
Lần này Phó Nham Phong không trả lời ba phải thế nào cũng được, mà nói thẳng không muốn.
“Vì sao?” Giang Vân Ý phấn khởi, biết mà còn cố hỏi.
Phó Nham Phong quay đầu liếc cậu, biết trả lời thế nào để cậu vui: “Bởi vì em không thích.”
Quả nhiên Giang Vân Ý vui vẻ, nhảy nhót chạy ra ngoài.
Chỉ là trước nay Giang Vân Ý là người nghĩ gì nói đó, buổi tối hai người tắm chung, Giang Vân Ý lại phân vân, bảo trẻ con cũng đáng yêu, nếu sau này gặp bé nào đáng yêu thì có thể nhận nuôi một con.
“Một đứa con.” Phó Nham Phong nhắc nhở cậu dùng sai lượng từ.
Phó Nham Phong cảm thấy đời này chăm sóc một Giang Vân Ý đã đủ rồi, không cần nhận thêm một nhóc con nào nữa.
Trong lúc trò chuyện, Giang Vân Ý lại cong mông, nhón chân, nắm lấy chỗ kia nhắm đúng phía sau mình, sữa tắm trơn không nhắm chuẩn, Phó Nham Phong đã gạt tay cậu ra bảo không làm.
“Hai hôm nay không làm.” Tay Phó Nham Phong sờ mông cậu, “Còn chưa tiêu sưng.”
“Ờm.” Giang Vân Ý bĩu môi.
Phó Nham Phong nắm lấy đồ của cả hai dùng tay làm một lần, Giang Vân Ý dựa vào người anh thở hổn hển, bấy giờ sắc mặt mới không như đưa đám nữa.
~Hết chương 50~