mang cho dì Vương một ít. Giang Vân Ý ở sân trước vừa ăn kẹo vừa chơi với
Đại Hoàng, quay đầu thấy Phó Nham Phong đi ra ngoài nên tung tăng bám theo,
Đại Hoàng cũng vẫy đuôi đuổi kịp, vì thế đội ngũ hai người một chó bắt đầu
xuất phát.
Phó Nham Phong chân dài đi nhanh, Giang Vân Ý và chú chó vừa đi vừa
nghịch, cuối cùng không đuổi kịp. Phó Nham Phong đưa trứng xong quay lại,
thấy Giang Vân Ý và Đại Hoàng dừng chân dưới một gốc cây ven đường, Đại
Hoàng chạy vòng vòng chơi với đuôi của mình, còn Giang Vân Ý chống nạnh
nhìn về phía anh, nhăn mày giả vờ hung dữ.
Anh lại gần, Giang Vân Ý vẫn không nhúc nhích, chờ anh đến mới nói: “Anh
còn biết về cơ!”
Như bà vợ khiển trách ông chồng về nhà muộn.
“Sao thế?” Phó Nham Phong biết mà còn hỏi.
“Sao anh không đợi em!” Giang Vân Ý ấm ức mím môi, nhớ tới mình đang giận
nên lại giả vờ hung dữ, “Em và Đại Hoàng mới chớp mắt đã không thấy anh
đâu.”
Thật ra chỉ có Giang Vân Ý không thấy, nếu không phải muốn ở bên Giang Vân
Ý thì Đại Hoàng có thể dựa vào mùi mà tìm được anh.
Lúc nãy đúng là Phó Nham Phong quên mất mình có cái đuôi không khiến
người ta bớt lo, hiện tại biết không thể dỗ, càng dỗ ai kia càng không để yên nên
nói sang chuyện khác, hỏi cậu chiều nay có muốn cùng lên thị trấn không.
Giang Vân Ý vốn không giận Phó Nham Phong, nghe thế thì trong lòng nở hoa,
lại không thể biểu hiện quá rõ ràng, vì thế trả lời anh với vẻ dửng dưng: “Được
thôi, trưa ăn cơm xong em sang tìm anh.”
Ăn cơm xong, xe đạp bị cô sử dụng, sợ Phó Nham Phong không chờ mà đi
trước nên Giang Vân Ý chạy tới, vừa chạy vừa thở hổn hển, thậm chí lúc vào
nhà còn kéo theo một trận gió.
“Ôi, nhóc con làm gì mà vội thế?” Ngô Văn Hà chống nạng lại gần, lấy khăn
tay lau mồ hôi cho cậu.
Trời lạnh, Ngô Văn Hà đi lại phải dùng nạng, Giang Vân Ý ngại làm người
bệnh phục vụ mình nên nhận khăn tay tự lau.
Lúc này, Phó Nham Phong từ phòng bếp đi ra, đã thay áo khoác mới, tay xách
một chiếc túi màu đen, liếc Giang Vân Ý: “Sao thở hồng hộc thế, chạy tới à?”
Giang Vân Ý còn chưa khôi phục hô hấp: “Ai… Ai… Ai bảo em thở hồng hộc.”
Phó Nham Phong nhại lại: “Tôi… Tôi… Tôi bảo em thở hồng hộc.”
Giang Vân Ý tức đến giậm chân: “Dì ơi, dì xem anh ấy kia!”
Bắt đầu dám mách lẻo, Ngô Văn Hà không khiến Giang Vân Ý thất vọng, giơ
nạng đánh vào đùi Phó Nham Phong: “Nên làm gì thì làm đi.”
Nạng Phó Nham Phong tự chế bằng gậy gỗ, nếu dùng sức đúng là có thể đau,
nhưng Ngô Văn Hà chỉ đánh giả vờ, Phó Nham Phong may mắn tránh được một
kiếp.
Nhưng Giang Vân Ý lại đau lòng, vội chạy ra đứng giữa hai người, giải thích
với Ngô Văn Hà rằng mình chỉ nói đùa, rồi quay đầu hỏi Phó Nham Phong đau
không, Phó Nham Phong đáp đau, Giang Vân Ý tự trách suýt khóc, Ngô Văn
Hà bật cười đánh cho một cái, lần này dùng sức, đau thật.
Bên trong túi anh xách là gà nhà nuôi, Phó Nham Phong mang tặng người hồi
trước cho anh mượn xe.
Tới nơi, Phó Nham Phong mang túi vào, Giang Vân Ý ngồi trên xe chờ. Một lát
sau, một người đàn ông trung niên đưa Phó Nham Phong ra xe, cậu nghe thấy
giọng nói: “Không cần khách sáo với chú làm gì, năm ấy ba cháu ra mặt thay
bọn chú, tính thế nào vẫn là bọn chú nợ nhà cháu.”
Người kia quay về, Phó Nham Phong mới lên xe, tay đặt lên vô lăng, không vội
khởi động mà quay sang hỏi Giang Vân Ý muốn đi đâu.
Giang Vân Ý tự mình đa tình nghĩ tới hai chữ “hẹn hò” nên đáp chỗ nào cũng
được, đi qua một công viên còn tưởng anh sẽ đỗ lại, ai ngờ xe băng qua, tiến
vào chợ đầu mối ngay bên cạnh.
Mùng hai, số lượng cửa hàng mở bán đã chiếm hơn nửa, băng rôn biển hiệu đẩy
mạnh tiêu thụ giăng đầy, như thể công khai bán phá giá.
Lô tất đợt trước đã bán hết, lần này Phó Nham Phong tới vì muốn tìm hiểu giá
cả thị trường, chờ đầu xuân mở bán tiếp.
Giang Vân Ý vừa xuống xe đã bị hấp dẫn bởi quầy bán kẹo bông gòn, chạy ra
rồi lại quay về, hỏi Phó Nham Phong có tiền lẻ không, Phó Nham Phong đưa
năm tệ cho cậu. Vài phút sau, Giang Vân Ý cầm một que kẹo bông gòn về, trả
ba tệ cho Phó Nham Phong.
“Ăn nhiều kẹo thế, cẩn thận sâu răng.” Phó Nham Phong vỗ đầu cậu, “Sáng nay
ăn hết kẹo mạch nha rồi à?”
Giang Vân Ý cắn miếng kẹo bông gòn, vừa ngậm trong miệng vừa trả lời: “Để
hai cái ở nhà anh.”
Phó Nham Phong cười nói: “Ai bảo không cho tôi ăn?”
Giang Vân Ý hầm hừ: “Không cho anh ăn, em cho dì.”
Phó Nham Phong chỉ kẹo bông gòn trong tay cậu: “Tôi cắn miếng.”
Giang Vân Ý ngoan ngoãn giơ kẹo đến bên miệng anh, tay bị anh nắm lấy.
Phó Nham Phong cắn một miếng, kẹo bông gòn biến mất hơn một nửa, chiếc
que trơ trọi hẳn ra. Giang Vân Ý tròn mắt, tức giận thò vào túi Phó Nham Phong
lấy ra hai đồng tiền xu, đi mua một que khác rồi đứng cách xa anh nhấm nháp.
Phó Nham Phong bóp gáy Giang Vân Ý: “Đồ vong ân bội nghĩa.”
Chợ đầu mối rất rộng, cái gì cũng có, từ đồ dùng đến quần áo nam nữ, đồ chơi,
đồ trang trí đủ cả.
Vào chợ, Giang Vân Ý giơ que kẹo còn một nửa bảo ăn không vô, Phó Nham
Phong nhận lấy ăn hộ, rồi hỏi cậu quán vỉa hè muốn bán gì.
“Anh hỏi em á?” Giang Vân Ý hơi hồi hộp, “Em không hiểu, anh thấy bán cái
gì được thì bán.”
Phó Nham Phong nghe xong câu trả lời vô nghĩa thì không hỏi nữa, cắn hai
miếng xong que kẹo rồi tìm chỗ vứt rác, sau đó dẫn cậu tới một cửa hàng quần
áo.
“Bán áo thun tay ngắn cũng được.” Vừa vào cửa hàng, Giang Vân Ý nảy ra ý
tưởng, “Phương nam tháng bốn, tháng năm nóng rồi, kiểu dáng cơ bản thế này
không lỗi mốt, hiện tại trữ hàng trước, nhập giá thấp về sau bán có lãi.”
Phó Nham Phong cảm thấy Giang Vân Ý có chút đầu óc buôn bán, đang định
khen thì nghe thiếu niên nói tiếp: “Bán quần lót cũng được, một năm bốn mùa
đều dùng, già trẻ trai gái ai ai cũng mặc.”
Phó Nham Phong cảm thấy người này nói nữa sẽ đề cử bán nội y nữ nên duỗi
tay kéo cậu về phía khu áo ngắn tay, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, bảo cậu
chọn kiểu áo.
Giang Vân Ý chọn vài món cơ bản, bà chủ đứng bên cạnh khen: “Đều là những
mẫu chúng tôi bán chạy nhất.”
Hôm nay tới vội vàng, không mang bao tải và xe đẩy, ngoài những món Giang
Vân Ý chọn, Phó Nham Phong chọn thêm vài món nhờ bà chủ ghi lại, mấy hôm
nữa sang lấy.
Rời khỏi cửa hàng, Giang Vân Ý đếm ngón tay tính ngày, trường khai giảng sau
lễ hội đèn lồng, “Nếu mùng sáu anh bắt đầu bày quán, em có thể bán cùng anh
tầm mười ngày.”
Phó Nham Phong vốn không định dẫn cậu theo, nhìn mái tóc bồng bềnh của cậu
một lát, cuối cùng không nói ra lời từ chối.
Trên đường về, bọn họ ngang qua một cửa hàng xổ số, Phó Nham Phong có thói
quen mua một tấm vé hai tệ để cào. Đây là lần đầu tiên được thử, Giang Vân Ý
hào hứng lấy tiền mừng tuổi năm mươi tệ Ngô Văn Hà cho ban sáng, học Phó
Nham Phong mua thẻ cào.
Phó Nham Phong một thẻ không cào được thì dừng lại luôn, Giang Vân Ý cào
liên tục ba thẻ không được, đang định rút lui thì tấm thẻ thứ tư cào được hai
mươi tệ, trừ tám tệ tiền vốn, lời mười hai tệ. Dã tâm nổi lên, cậu mua liền sáu
tấm thẻ, không ngờ cả sáu tấm không được gì hết, mười hai tệ cầm còn chưa ấm
tay đã bay mất tiêu.
Nếu lúc này thu tay thì xem như không lỗ cũng không lãi, nhưng Giang Vân Ý
chưa từ bỏ ý định, tiêu pha thêm hai mươi tệ mới nhận rõ hiện thực.
Lúc ra về, Giang Vân Ý buồn bã cùng cực, ngồi trên xe vẫn cúi đầu.
Phó Nham Phong không khởi động xe ngay, hạ cửa sổ xe hút xong một điếu
thuốc rồi mới đóng lại, nhìn Giang Vân Ý vẫn trong trạng thái rầu rĩ, vươn tay
nắm cằm khiến cậu ngẩng đầu.
Gương mặt được nâng lên hiện rõ vẻ mờ mịt, hai mắt vô tội chớp chớp nhìn Phó
Nham Phong: “Anh làm gì đấy?”
Ngón tay Phó Nham Phong ấn vào vị trí má lúm: “Biết vì sao lúc nãy tôi không
cản em không?”
“Em biết.” Giang Vân Ý hơi ngứa, duỗi tay gãi mặt, sau đó cụp mắt thẹn thùng
trả lời, “Em quá tham, anh làm em nhớ đời.”
Phó Nham Phong buông tay, không trả lời xem như đồng ý.
Suốt chặng đường Giang Vân Ý chỉ ghé vào cửa sổ ngắm phong cảnh bên
ngoài, thông qua gương chiếu hậu, Phó Nham Phong thấy hai mắt cậu ửng đỏ
nên không bảo cậu ngồi thẳng, cứ để cậu quay đầu nhìn ra ngoài.
Xe dừng tại con đường cạnh nhà, Phó Nham Phong không vội xuống xe, cũng
không mở khóa cửa mà nói với Giang Vân Ý: “Em vẫn cầm lì xì chứ?”
Giang Vân Ý dụi mắt không hiểu gì, song vẫn trả lời: “Vâng.”
Phó Nham Phong nghiêng người giơ tay về phía cậu: “Đưa cho tôi.”
Giang Vân Ý lấy ra đưa cho anh, Phó Nham Phong nhận lấy, rút ba mươi tệ bên
trong ra, rồi sờ năm mươi tệ trong túi nhét vào lại, sau đó mới trả cho Giang
Vân Ý.
Phó Nham Phong nhìn cậu: “Những tấm thẻ hôm nay em cào thay tôi, lời lãi
đều tính phần tôi.”
Giang Vân Ý mím môi: “Không cần, là em muốn cào.”
Phó Nham Phong: “Được thôi, em cứ cầm năm mươi tệ trước, lớn lên trả tôi
gấp đôi.”
Vẻ mặt Giang Vân Ý chợt nghiêm lại: “Gấp đôi! Anh còn tính lãi với trẻ con!”
Lúc này chịu thừa nhận mình là trẻ con đấy.
Phó Nham Phong không đáp lời, Giang Vân Ý lại nói: “Nếu sau này em chạy
mất, không trả lại anh thì sao?”
Phó Nham Phong cảm thấy thiếu niên dễ chọc, nên thuận theo trả lời: “Em chạy
không thoát.”
Giang Vân Ý vẫn hỏi tiếp: “Tại sao em chạy không thoát?”
Phó Nham Phong mở miệng xuống xe, không trả lời vấn đề tốn nước miếng,
Giang Vân Ý quả nhiên nổi cáu, xuống xe nhảy lên lưng anh, quặp lấy cổ anh ai
oán: “Phó Nham Phong, anh không có lương tâm.”
Phó Nham Phong nâng mông đẩy cậu lên: “Béo.”
“Quần áo dày thôi!” Giang Vân Ý đáp ngay, “Quần áo mùa đông nặng mấy cân
đấy!”
Phó Nham Phong: “Ừ, béo như thế làm sao chạy thoát được.”
Giang Vân Ý vốn định đôi co một phen, còn chưa kịp làm gì đã bị chọt lại một
chiêu, ưu thương không muốn nói chuyện, nằm bò mềm oặt trên lưng ai kia như
một bãi bùn.
~Hết chương 18~