• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Nham Phong nhận một cuộc điện thoại rồi quay lại, không thấy Lưu Thắng Quân và Giang Vân Ý đâu.

Đang định đi tìm thì thấy Lưu Thắng Quân mỉm cười tiến vào từ cửa sau, Giang Vân Ý ôm hộp dâu tây theo sau, mặt không cảm xúc.

Trên đường về, anh gặng hỏi, Giang Vân Ý mới ấp úng hỏi anh từng yêu đương chưa.

Về đến nhà, ra sân sau nói rõ ràng, Phó Nham Phong mới biết Lưu Thắng Quân đã biết quan hệ giữa bọn họ.

Phó Nham Phong véo má Giang Vân Ý: “Chưa từng yêu đương, em là mối tình đầu.”

Giang Vân Ý không biết nên vui hay buồn, tới gần Phó Nham Phong, cúi đầu, cọ tới cọ lui cổ anh.

Phó Nham Phong bị chọc ngứa, giữ đầu cậu không cho ngọ nguậy, Giang Vân Ý dang tay đòi ôm, Phó Nham Phong lập tức ôm lấy, hôn nhẹ lên vành tai cậu.

Giang Vân Ý ôm anh thật chặt, không rụt rè chút nào: “Anh nói xem, sao em thích anh như thế nhỉ.”

Phó Nham Phong mỉm cười: “Không được cái nước non gì hết.”

Giang Vân Ý ngẩng đầu hôn Phó Nham Phong, đầu lưỡi quấn lấy nhau, Giang Vân Ý thầm nghĩ hôn môi chủ yếu dựa vào thiên phú, Phó Nham Phong chưa từng yêu đương mà hôn cậu thoải mái như thế.

Ngoài hôn môi, thật ra Giang Vân Ý còn có băn khoăn khác.

Lúc nói chuyện với Lưu Thắng Quân, cậu nghe thấy Phó Nham Phong từng có rất nhiều người thích, nam nữ đều có.

Tuy Giang Vân Ý từng nghĩ đến nhưng bị nhắc nhở như vậy mới chợt ý thức được nguy cơ.

Nếu sau này Phó Nham Phong kiếm được tiền lại lấy vợ thì làm sao bây giờ.

Giang Vân Ý thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cố gắng học, về sau phải kiếm nhiều tiền hơn anh, tốt nhất là có thể bao nuôi anh.

Phó Nham Phong làm việc dứt khoát, rất nhanh sau đó đã tìm Lưu Thắng Quân ký hợp đồng, trước khi đăng kí giấy phép buôn bán, anh hỏi Giang Vân Ý về tên cửa hàng.

Giang Vân Ý thẳng thắn trả lời: “Cửa hàng tạp hóa Phong Vân.”

Phong trong Phó Nham Phong, Vân trong Giang Vân Ý.

Thiếu niên còn tranh thủ giải thích ý nghĩa: “Anh xem, phong là gió ở thôn Phổ Phong, vân thì sao, là mây ở thôn Phổ Phong, kêu Phong Vân có phải khí thế lắm không?”

Phó Nham Phong: “Ừ, nghe em.”

Vì thế biến hiệu cửa hàng tạp hóa Phong Vân được treo lên.

Sau khi nhận được giấy phép, Phó Nham Phong bắt tay vào trang hoàng đồng thời nghiên cứu nguồn nhập hàng, bản địa chỉ có một chợ đầu mối, không thể thỏa mãn nhu cầu của cửa hàng. Trời chưa sáng, Phó Nham Phong đã lái xe đến thành phố cách nơi này hai trăm cây số, lựa một xe hàng rồi quay về khi trời đã tối.

Tiền vốn ba vạn, trang hoàng hết một vạn, nhập hàng thêm tám nghìn, mỗi tháng trừ tám trăm tiền thuê nhà cộng điện nước và chi phí linh tinh, tiền vốn lưu động không còn nhiều.

Rảnh rỗi Phó Nham Phong vẫn nhận chở hàng, nếu không trước khi cửa hàng chính thức khai trương chỉ có miệng ăn núi lở.

Phó Nham Phong bận rộn, cả kỳ nghỉ Giang Vân Ý đều chờ ở nhà, thông cảm anh vất vả, tuy yêu đương nhưng trước giờ không yêu cầu gì nhiều.

Ban ngày không gặp, buối tối Phó Nham Phong lại về muộn, Giang Vân Ý tranh thủ quấn quýt trong khoảng thời gian trước khi ngủ, không biết con trai và con trai có thể thân mật đến mức nào, chỉ biết hôn liên tục mấy cái liền.

Thôn nhỏ thông tin hạn chế, lẽ ra Phó Nham Phong cũng không hiểu, nhưng trước kia ngồi tù có bạn nam phổ cập khoa học cho anh, vô hình trung anh được bổ túc kiến thức nằm trong điểm mù này. Hiện tại anh biết làm nhưng không làm, không phải cái gì mà Liễu Hạ Huệ, chỉ đơn thuần cho rằng Giang Vân Ý eo nhỏ mông cũng nhỏ, anh sợ cậu chưa lớn, không chịu đựng được, nên tính đến nay vẫn không suy xét đến phương diện này.

Đêm nay Giang Vân Ý không an phận cọ tới cọ lui, Phó Nham Phong bị cậu gợi lên phản ứng, nhưng cả hai đã xác nhận quan hệ nên không dám nói cậu cái gì.

Vì thế anh chỉ kéo người ra quấn chăn vào, hai tay ôm trước ngực, dặn cậu đừng lộn xộn.

“Em là con trai…” Phó Nham Phong vốn từ nghèo nàn, không biết nói sao.

“Sao nào.” Có vẻ Giang Vân Ý biết anh định nói gì, đá chân trong chăn, “Thụ thụ bất thân là nam nữ mà, con trai với con trai có thể làm gì cơ chứ…”

Phó Nham Phong nằm nghiêng giữ chặt cậu, giọng nói vừa như bình thường vừa như uy hiếp: “Ai bảo con trai với con trai không thể làm gì?”

Giang Vân Ý không kịp phản ứng, lát sau tròn mắt, môi khẽ nhếch, sau đó an tĩnh lại.

Phó Nham Phong nhìn cậu chằm chằm: “Bây giờ thành thật ngủ được chưa?”

Giang Vân Ý gật đầu liên tục: “Có thể, có thể, có thể.”

Kết quả chỉ thành thật được mấy phút, Giang Vân Ý lại dán vào.

Phó Nham Phong nghe thấy người bên cạnh nói dõng dạc: “Nhưng ai bảo anh là người đàn ông của em, hai ta không có gì không thể làm.”

Nghe khẩu khí này, Phó Nham Phong biết ngay cậu không hiểu hàm nghĩa chân chính của từ “làm”.

Sáng hôm sau, Phó Nham Phong bị Giang Vân Ý đánh thức, Giang Vân Ý thò tay vào quần anh, nắm lấy nơi đó, ý đồ làm chút gì đó.

Phó Nham Phong túm tay cậu kéo ra, Giang Vân Ý run người lùi về ria tường như thể bị ai bắt nạt.

Phó Nham Phong giữ vai quay người cậu lại, hai mắt ngập nước đỏ ửng.

Giang Vân Ý khó thở tức ngực: “Em có phải bạn trai của anh không!”

Phó Nham Phong: “Sao thế?”

Giang Vân Ý lên án: “Sao anh đề phòng em như đề phòng cướp thế!”

Mặt Giang Vân Ý đỏ bừng, miệng vẫn cậy mạnh: “Hiện tại chúng ta yêu nhau, có thể… có thể làm.”

Ngón tay Phó Nham Phong chạm lên khóe mắt cậu, xác nhận từng câu từng chữ: “Làm cái gì?”

Giang Vân Ý cúi đầu nói nhỏ: “Tối qua chẳng phải anh bảo con trai và con trai cũng có thể làm hay sao, thế chẳng phải là… cho nhau…”

Thì ra Giang Vân Ý cho rằng con trai và con trai làm tình là thủ dâm cho nhau.

Phó Nham Phong cảm thấy ngoài không hiểu về đồng tính nam thì logic của thiếu niên không thành vấn đề.

Giang Vân Ý túm góc áo anh: “Sao anh không nói gì…”

Phó Nham Phong ấn cậu lên giường đánh mông hai cái: “Nhãi con, cả ngày chỉ nghĩ linh tinh.”

Giang Vân Ý kêu gào đá chân phản kháng, Phó Nham Phong nắm mắt cá chân cậu, lại tét một cái lên mông.

Mông tuy nhỏ nhưng vừa mềm vừa nảy.

~Hết chương 30~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK