tay rồi chạy tung tăng về phía anh.
“Đang làm gì thế?” Phó Nham Phong cúi đầu, thấy tay cậu cầm cái bát.
Giang Vân Ý bưng bát không, cười híp mắt: “Anh không ở nhà, em giúp anh
cho gà ăn.”
Phó Nham Phong mới biết thiếu niên sợ gà nhưng tự phát minh ra phương pháp
đứng ngoài chuồng vung thức ăn vào.
Phó Nham Phong đến gần chuồng, thức ăn cậu rải đều đọng ở chỗ gà không lại
gần được.
Giang Vân Ý đứng bên ngoài vẫn đắm chìm trong niềm thỏa mãn, không chú ý
Phó Nham Phong cầm chổi quét thức ăn sang một chỗ khác.
Phó Nham Phong quay đầu liếc Giang Vân Ý, cảm thấy cậu không cẩn thận gì
cả, bước tới cốc đầu một cái: “Bây giờ còn dám cho gà ăn cơ đấy.”
Giang Vân Ý ôm bát chờ được khen thưởng, ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp thu lời
khen ngợi.
Lúc nấu cơm, Phó Nham Phong sẽ tháo đồng hồ đút vào túi, Giang Vân Ý học
anh tháo đồng hồ, cùng nhau vo gạo nấu cơm.
Đồng hồ không có thương hiệu gì nhưng Giang Vân Ý thích vô cùng.
Từ khi mở cửa hàng, Phó Nham Phong sắm thêm tủ lạnh và bếp điện. Hôm nay
Giang Vân Ý xoa tay bảo mình có cơ hội thể hiện, chuẩn bị xào nấm bằng bếp
điện.
Bếp diện đặt trên bàn đất cách bếp củi không xa, Phó Nham Phong lấy cho cậu
một cái nồi nhỏ, dặn vài điều cần chú ý khi sử dụng bếp điện.
Sau khi biết hôm nay Ngô Văn Hà có thể xuống giường, không những thế còn
lên núi hái nấm, Phó Nham Phong thật sự cảm thấy bất ngờ.
Giang Vân Ý đã thủ sẵn tư thế và thìa xào nấm, nhưng lại không biết bắt đầu từ
đâu, đang định đổ dầu vào nồi thì Phó Nham Phong nhắc nhở chờ nồi khô hết
nước đã.
Cuối cùng cậu vẫn cần Phó Nham Phong chỉ đạo từng bước.
Bữa trưa, Ngô Văn Hà không những có thể ngồi vào ăn mà còn ăn nhiều hơn
bình thường. Khoảng thời gian trước, sức khỏe của bà yếu, mỗi bữa không ăn
được mấy miếng cơm, nếu ăn được thì cũng khó tiêu, hết cách đành phải mời
bác sĩ tới truyền dịch dinh dưỡng.
Dùng bữa xong, Phó Nham Phong lại phải ra cửa hàng, Giang Vân Ý lưu luyến
tiễn anh ra xe, Phó Nham Phong sờ vành tai cậu: “Em muốn ra cửa hàng thì ra,
mẹ anh ở nhà nghỉ ngơi là được, không cần em kè kè bên cạnh đâu.”
Giang Vân Ý túm góc áo anh lắc qua lắc lại, làm nũng giống cô vợ nhỏ: “Em
muốn ở cùng anh, cũng muốn ở bên dì…”
Phó Nham Phong: “Thế thì em ở nhà, chiều anh về sớm.”
“Mấy giờ ạ?” Giang Vân Ý hỏi.
“Tầm bốn, năm giờ.” Phó Nham Phong trả lời.
Giang Vân Ý ngượng ngùng hỏi tiếp: “Bốn giờ hay năm giờ?”
Phó Nham Phong tạm dừng rồi trả lời: “Bốn giờ.”
Giang Vân Ý thỏa mãn quay người chạy vào nhà.
Bốn giờ, Phó Nham Phong về nhà, thấy Giang Vân Ý ngồi nghiêm chỉnh cạnh
bàn bát tiên, trước mặt là đề thi và tờ giấy nháp, dáng vẻ như đang làm bài tập.
Phó Nham Phong thấy cậu làm bài nên không quấy rầy, vào phòng xem Ngô
Văn Hà trước, bà đang dựa vào đầu giường đan len.
Đằng nào vẫn phải uống thuốc huyết áp, Phó Nham Phong lấy thuốc cho bà
theo lệ thường, nói mấy câu rồi xuống bếp chuẩn bị nấu cơm.
Kết quả đi ngang qua Giang Vân Ý, liếc mắt một cái mới biết không phải thiếu
niên đang làm bài tập, đề thi vẫn trắng xóa, giấy nháp bên cạnh vẽ toàn những
đường đường kẻ ngang dọc.
Vừa đánh hình chữ X vừa vẽ hình chữ O, thiếu niên đang chơi chơi cờ caro, mải
mê chơi đến nỗi Phó Nham Phong đứng phía sau vẫn không phát hiện ra.
Đương nhiên phải phê bình, chỉ là Phó Nham Phong còn chưa kịp mắng thì
Giang Vân Ý đã tự giác giơ tay, cúi đầu chủ động nhận sai: “Anh đánh em đi.”
Phó Nham Phong không để ý đến cậu, đi thẳng ra sân sau chuẩn bị nấu cơm.
Giang Vân Ý ngơ ngác, đơ người một lúc mới chạy theo ra luống rau, ấp a ấp
úng: “Sao anh không phạt em?”
“Phạt làm gì?” Phó Nham Phong không nhìn cậu, nhổ từng cây cải, “Học tập là
chuyện của em, em không muốn học thì anh có cách nào à?”
Giang Vân Ý buông hai tay xuống, mặt đỏ bừng, như thể nói cho mình nghe:
“Anh mặc kệ em.”
Phó Nham Phong hái rau xong mới quay đầu nhìn cậu, không nói gì, xem như
cam chịu.
Giang Vân Ý rõ ràng không hài lòng với phương thức xử lý của anh, chặn trước
người không cho anh đi, mãi mới phun được một câu: “Anh không thể như thế.”
Không thể gì thì không nói rõ, lúc nãy cậu vội vàng muốn bị phạt đánh lòng bàn
tay, nếu Phó Nham Phong để ý thì là người yêu tán tỉnh nhau thôi, nhưng Phó
Nham Phong không để ý, cậu lại biến thành tự mình đa tình.
Phó Nham Phong vào nhà, Giang Vân Ý đi theo sau, mím môi: “Anh mặc kệ
em thật luôn.”
Phó Nham Phong nắm tay cậu kéo ra sân sau nói chuyện.
“Không ai trông là em không học?”
“Không phải thế… Nhưng anh đừng không để ý đến em.”
“Không đến nửa năm nữa là em thi đại học rồi, lần này mà không cố gắng thì
xem như lãng phí thời gian. Lúc làm bài thì phải nghiêm túc, mệt mỏi có thể thả
lỏng, đừng nghĩ rằng phải có người giám sát mới học, không ai giám sát thì tự
buông thả, học hành là ấm vào thân mình thôi.”
“Em biết…”
Lúc muốn bị phạt Giang Vân Ý còn kiên cường, đến khi Phó Nham Phong phê
bình thật mới bắt đầu tủi thân, dụi mắt dịch sang bên cạnh.
Phó Nham Phong biết vấn đề này không phải ngày một ngày hai là giải quyết
xong, tiến lại gần kéo Giang Vân Ý vào lòng, cúi đầu kiên nhẫn giảng giải:
“Mấy lần trước gọi điện thoại anh nghe em bảo điểm thi thử vượt mức chỉ tiêu,
chứng tỏ năng lực không thành vấn đề. Em đi học không có anh bên cạnh nên
em thi tốt không phải do anh, càng không phải vì anh quản lý nên mới học,
đúng không?”
Phó Nham Phong muốn cậu tự ý thức được trách nhiệm, không ngờ lại nghe
thấy cậu trả lời: “Không phải, vì anh nên em nói học hành nghiêm túc.”
Giang Vân Ý vòng tay siết lấy eo anh, ngửa đầu chạm môi lên cằm anh, nói
từng câu từng chữ bằng giọng điệu chân thành: “Không có anh, em học ở đại
học nào cũng được, bởi vì anh nên em mới chăm chỉ học, bởi em muốn có nhiều
lựa chọn, như vậy về sau anh đi đâu em cũng theo được.”
Lần đầu tiên Phó Nham Phong thấy logic kiểu này.
“Được không anh?” Giang Vân Ý dè dặt hỏi.
Phó Nham Phong biết ý cậu là câu cuối cùng.
“Anh còn đi đâu được nữa?” Phó Nham Phong xoa đầu Giang Vân Ý.
“Anh sẽ buôn bán mà, dù không đi học thì anh sẽ không ở chỗ này mãi.” Giang
Vân Ý ngửa đầu ngắm anh, hai mắt sáng lấp lánh, “Em chăm chỉ học hành, về
sau anh mang em đi.”
“Đúng là cái đuôi nhỏ.” Phó Nham Phong vỗ đầu cậu, “Mang em đi, đi đâu
cũng dẫn em theo.”
~Hết chương 37~