• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh gọi cậu là vợ, hôm sau Giang Vân Ý nhớ lại, mới sáng sớm đã chạy theo Phó Nham Phong hỏi: “Hai chúng ta đều là nam, sao em lại là vợ.”

Hai người đứng ngang hàng đánh răng trước bồn rửa, miệng Giang Vân Ý đầy bọt lẩm bà lẩm bẩm, lúc quay đầu nói với Phó Nham Phong, bọt đánh răng phun tứ tung.

Phó Nham Phong cúi đầu súc miệng, sau đó đứng thẳng giữ gáy cậu, cúi đầu trán chạm trán: “Ừ, thế anh gọi em là chồng.”

Mặt Giang Vân Ý biến thành trái cà chua trong nháy mắt, giơ bàn chải ấp a ấp úng: “Đâu… Đâu phải em có ý đó.”

Lần này mở miệng, bọt đánh răng phun thẳng lên mặt Phó Nham Phong, cậu chưa kịp giơ tay thì anh đã tự lau, rồi vỗ lưng, giục cậu súc miệng.

Một lát sau, Giang Vân Ý phát hiện lúc cạo râu Phó Nham Phong không dùng dao cạo bằng điện cậu tặng, vừa hỏi thì anh bảo thứ tốt thì để ở nhà, đi ra ngoài dùng tạm cái gì chẳng được.

Làn da Giang Vân Ý trắng nõn, cơ thể cũng ít lông, râu gần như không có, hôm nay tâm huyết dâng trào muốn Phó Nham Phong tiện tay cạo cho mình. Phó Nham Phong cầm dao cạo tượng trưng mấy cái, không được một cọng râu nào, thế mà thiếu niên ngắm mình trong gương vẫn cảm thán quả nhiên sạch sẽ không ít.

Phó Nham Phong dùng khăn lau mặt rồi ra khỏi WC, lát sau Giang Vân Ý cũng vệ sinh cá nhân xong rồi bước ra, hai mắt nhìn mũi chân, bước từng bước đến trước mặt Phó Nham Phong, túm góc áo, trong mắt Giang Vân Ý đó là rụt rè, nhưng trong mắt người khác là giả vờ: “Em nghĩ rồi, anh vẫn gọi em là vợ đi.”

Vốn dĩ tối hôm qua gọi như vậy chỉ là đùa giỡn, Phó Nham Phong không ngờ cậu lại chấp nhận nó nhanh như thế, lập tức muốn trêu chọc, hỏi cậu vì sao lại là vợ.

Giang Vân Ý quay mặt đi, nghẹn một lúc lâu mới phun ra một câu: “Anh, chẳng phải anh nằm trên hay sao…”

Phó Nham Phong cảm thấy Giang Vân Ý thoạt nhìn khá bạo dạn, không ngờ cậu cũng rất bảo thủ.

Buổi sáng đã nói về vấn đề này, Giang Vân Ý cũng thấy xấu hổ, không chờ anh trả lời đã chạy đi làm chuyện khác.

Phó Nham Phong ngồi ở mép giường, trước kia không rảnh, hôm nay mới có cơ hội thấy tận mắt từng hoạt động nhỏ của Giang Vân Ý, cậu lấy mấy chai lọ từ túi hành lý, đổ ra tay rồi vỗ lên mặt.

Mùa hè không thấy cậu vỗ, mùa đông mới thấy.

Trời lạnh thi thoảng Phó Nham Phong cũng bôi sáp nẻ lên mặt, nhưng đa phần toàn quên, chỉ có mấy hôm trời rét lạnh phải ra ngoài mới lấy của Ngô Văn Hà ra bôi. Anh quen rồi, lúc trước Giang Vân Ý tặng anh lọ kem cạo râu, anh dùng nửa năm còn chưa hết.

Giang Vân Ý đổ nhiều quá dùng không hết, giơ hai tay về phía mặt Phó Nham Phong.

Phó Nham Phong ngồi im không nhúc nhích, mặc Giang Vân Ý dán lại gần bôi giúp mình.

Làn da Giang Vân Ý non mịn, Phó Nham Phong ngắm cậu ở cự ly gần vẫn không thấy một lỗ chân lông nào.

Vỗ xong thì hôn môi, hai chân Giang Vân Ý tách ra ngồi lên đùi Phó Nham Phong, Phó Nham Phong đỡ mông cậu.

Môi răng quấn quýt kéo ra sợi nước miếng, Phó Nham Phong lau cánh môi ướt át giúp Giang Vân Ý, hỏi cậu mông còn đau không.

Mặt Giang Vân Ý ghé vào cổ anh, đáp: “Đau.”

Biết Giang Vân Ý muốn dỗ, Phó Nham Phong liền dỗ dành cậu, bảo dẫn cậu ra ngoài chơi.

Vốn cũng định đi chơi, nhưng Giang Vân Ý thích nghe anh nói thẳng ra như thế, chỉ cần Phó Nham Phong nói, dù là lời âu yếm hay câu an ủi đơn giản, cậu đều rất hưởng thụ.

Hai người thức dậy sớm, bận một hồi cùng lắm mới hơn bảy giờ, Ngô Văn Hà hoạt động không tiện, hôm qua Phó Nham Phong tìm tiếp tân lấy thêm một thẻ phòng, lúc mở cửa thì đã thấy bà ngồi ở mép giường chải đầu, hôm nay trời ấm nêm bà không đeo khăn quàng cổ.

Nhà trọ không phục vụ bữa sáng, bọn họ dạo xung quanh tìm quán ăn.

Phó Nham Phong nhớ quanh đây có nhiều dãy phố ẩm thực, hỏi tiếp tân thì đúng như thế, nhưng phải đi bộ tầm mười phút nên anh quyết định lái xe.

Phó Nham Phong lái xe đến gần phố ẩm thực rồi tìm chỗ đỗ, Giang Vân Ý hào hứng xuống xe chạy lên trước một đoạn rồi quay lại, bảo phía trước có rất nhiều đồ ăn.

Cậu bắt đầu điểm danh, mì bò, mì dê, bánh bao giòn, bánh gà rán…

Thật ra Phổ Phong cũng có những món này, chỉ là không thành một con phố ẩm thực to như thế này.

Giang Vân Ý trông thì gầy nhưng sức ăn không nhỏ, còn chưa ăn xong bát mì dê thì đã chạy sang quán bên cạnh xếp hàng mua bánh bao, nhân rau và nhân thịt mỗi loại một cái, cộng thêm một cái bánh bao nhân thập cẩm cho Ngô Văn Hà.

Giang Vân Ý mua bánh bao về, cắn bánh nhân thịt và nhân rau mỗi cái một miếng rồi không ăn nữa, nhét vào tay Phó Nham Phong rồi lại chạy đi, lát sau mang một phần gỏi cuốn về, ăn hai miếng thì định chạy tiếp, lần này bị túm lại răn dạy một phen.

“Em còn muốn mua gì nữa?” Phó Nham Phong nhíu mày.

Giang Vân Ý ngẩn người: “Em định mua một bát mì lạnh…”

Phó Nham Phong: “Không bàn đến chuyện thời tiết này em có ăn được lạnh hay không, nhưng em ăn hết bánh bao và gỏi cuốn đi, ăn hết rồi mua tiếp.”

Ngô Văn Hà dùng nạng đánh nhẹ vào chân Phó Nham Phong, bà nhíu mày: “Ba cái bánh bao chúng ta mỗi người một cái, thằng bé ăn không vô thì con ăn là được, gỏi cuốn hai chúng ta ăn một miếng là xong, thằng bé muốn ăn thứ khác, con cản làm gì?”

“Mẹ, không phải thế.” Phó Nham Phong cảm thấy bây giờ không phải lúc chiều chuộng, “Mới buổi sáng em ấy đã ăn lung tung, lát nữa lại tiêu chảy.”

“Thanh niên làm gì yếu ớt như thế.” Ngô Văn Hà vẫy tay Giang Vân Ý, “Tiểu Vân mua đi, mua về dì cũng nếm thử một miếng.”

Phó Nham Phong không gật đầu, Giang Vân Ý không dám nhúc nhích, bàn tay áp sát quần, thành thật quay về chỗ ngồi.

Ăn xong tính tiền, Phó Nham Phong kéo Giang Vân Ý ra ngoài nói chuyện, giải thích lúc nãy không phải mình hung dữ với cậu.

Giang Vân Ý mím môi: “Em… em biết.”

Phó Nham Phong gật đầu: “Anh sợ em ăn linh tinh lại đau bụng, ra ngoài chơi phải chú ý an toàn thực phẩm.”

“Vâng.” Giang Vân Ý cúi đầu tránh tầm mắt Phó Nham Phong.

Tính trẻ con của Giang Vân Ý hiện hết lên mặt, lúc rời khỏi phố ẩm thực, lên xe không ngồi phía sau Phó Nham Phong mà dịch sang bên phía sau Ngô Văn Hà.

Lúc đỡ Ngô Văn Hà cũng không đứng giữa mà cố ý đứng bên kia, thế nào cũng phải giữ khoảng cách với Phó Nham Phong.

Ngô Văn Hà muốn tới chùa Linh Ẩn cầu phúc, Phó Nham Phong hỏi đường rồi lái xe lên núi, Ngô Văn Hà bảo mình vẫn nhớ đường, lúc còn trẻ bà cùng Phó Trung từng đến đây thắp hương một lần.

Ngô Văn Hà nói với Phó Nham Phong: “‘Lúc ấy mẹ không biết mang thai con, lên núi để cầu mong có con, lại bốc được quẻ không may mắn lắm.”

Sinh con ra mới biết ý Phật Tổ lúc ấy là không thể giữ con, năm ấy sức khỏe Ngô Văn Hà không tốt, sinh xong càng để lại di chứng.

Ngô Văn Hà: “Phật Tổ từ bi, không muốn thấy mẹ chịu khổ, càng không muốn con theo chúng ta chịu khổ.”

Bia đá to khắc ba chữ chùa Linh Ẩn, ngôi chùa này giống với tên, được bao quanh bởi sương mù, những bậc đá cuối cùng ẩn sâu trong núi rừng.

Xe chỉ chạy đến sườn núi, bậc đá vừa hẹp vừa nghiêng, hiện giờ Ngô Văn Hà không leo được, Phó Nham Phong cõng bà đi lên.

Bà nhẹ cân nên anh cõng cũng không có cảm giác gì nhiều, giống như cõng vị thần tiên nhẹ bẫng không trọng lượng, mà vị thần tiên này có thể cưỡi hạc bay đi bất cứ lúc nào.

Vào chùa, Giang Vân Ý không hiểu những thứ này, cúi đầu theo Ngô Văn Hà, sau đó nhìn Ngô Văn Hà và Phó Nham Phong nhắm mắt chắp tay trước ngực cầu nguyện, miệng còn lẩm bẩm, cậu cũng học theo.

“Con chào Phật Tổ và các thần linh trên trời, con là Giang Vân Ý, đúng ra con họ Phó, Phó trong Phó Nham Phong, nhưng các ông gọi con là Giang Vân Ý là được. Từ nhỏ không ai dạy con làm cái này nên con không biết, nếu lúc nãy tư thế cúi đầu của con không đúng thì con thành thật xin lỗi ạ.”

“Lúc nãy trên đường lên núi con có ba nguyện vọng, các ông có thể giúp con thực hiện không ạ. Nguyện vọng thứ nhất là con hy vọng dì khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi, nguyện vọng thứ hai là con hy vọng Phó Nham Phong nhanh chóng tiết kiệm được tiền, nguyện vọng thứ ba là con con muốn ở bên Phó Nham Phong mãi mãi. Đúng rồi, con và anh ấy đều là nam, nhưng con biết các ông sẽ không để ý điều này đâu.”

Giang Vân Ý lải nhải một lát mới mở mắt, không biết Ngô Văn Hà và Phó Nham Phong đã cầu nguyện xong từ bao giờ, hiện đang đứng bên cạnh nhìn cậu.

Cậu xấu hổ trốn ra sau Ngô Văn Hà, Phó Nham Phong giơ tay xoa đầu cậu, hỏi cậu cầu thần linh những gì mà lâu thế.

Giang Vân Ý vẫn nhớ chuyện ban sáng, quay về phía Phó Nham Phong làm mặt quỷ: “Em không nói với anh.”

Phó Nham Phong không ngại cậu giận dỗi, hỏi tiếp: “Xin thần linh phù hộ em thi đại học à?”

Giang Vân Ý ai da một tiếng, nghĩ thầm mình quên mất cái này rồi.

Ngô Văn Hà cười nói: “Không sao, dì cầu thần linh phù hộ cho con đỗ đại học như ý nguyện rồi.”

Giang Vân Ý không muốn nói nhưng rất muốn biết Phó Nham Phong ước nguyện điều gì, ra khỏi chùa đã chủ động làm hòa, đi ở giữa, một tay nắm Ngô Văn Hà, một tay lặng lẽ kéo Phó Nham Phong.

Phó Nham Phong liếc cậu, không nói gì.

Bàn tay nhỏ nhét vào lòng bàn tay anh, Phó Nham Phong thuận thế nắm lấy.

Ra khỏi chùa, ánh mặt trời ấm áp, sương mù tan đi một nửa, phong cảnh thoáng đãng, ba người dạo tới đình hóng gió bên cạnh ngắm cảnh. Ngô Văn Hà ngồi cạnh bàn đá, Giang Vân Ý và Phó Nham Phong ngồi trên ghế dài, cậu hỏi anh lúc nãy ước nguyện điều gì.

Phó Nham Phong nửa nói đùa nửa nghiêm túc: “Người thân khỏe mạnh, nhóc con trong nhà học hành thành tài.”

“Nhóc con nào chứ.” Giang Vân Ý ngẩng đầu, gương mặt đáng yêu được lợi còn khoe mẽ, nhất quyết đòi câu trả lời.

Phó Nham Phong cong môi: “Còn có nhóc con nào nữa, nhà anh làm gì có trẻ con, là cháu trai nhà bác ấy mà.”

Giang Vân Ý lập tức mếu máo quay ra nhìn Ngô Văn Hà, Ngô Văn Hà nói: “Anh Nham Phong trêu con thôi, trẻ con nhà bác đâu đến phiên nó nhọc lòng.”

Giữa trưa bọn họ dùng đồ chay xong mới rời đi, Ngô Văn Hà hỏi buổi chiều Giang Vân Ý muốn đi đâu chơi, Giang Vân Ý đáp muốn đi dạo siêu thị.

Giang Vân Ý nhận ra Phó Nham Phong chọn nhà trọ với vị trí không tồi, ngoài gần ga tàu lửa, còn gần phố ẩm thực và trung tâm buôn bán, rất thích hợp du lịch ngắn ngày.

Thay vì chọn siêu thị lớn, Giang Vân Ý chọn một cửa hàng bách hóa gần ga tàu lửa – nơi cung cấp các sản phẩm chất lượng với giá cả phải chăng.

Phó Nham Phong nhận ra Giang Vân Ý bảo muốn mua sắm nhưng thật ra đều ngắm quần áo tết cho Ngô Văn Hà.

Trước kia điều kiện không tốt, mấy năm nay Ngô Văn Hà không mua đồ mới là bình thường, tiết kiệm quen rồi, hiện tại cuộc sống tốt hơn vẫn chưa có thói quen đổi đồ mới mỗi năm.

Thật ra Phó Nham Phong cũng thế, hiển nhiên Giang Vân Ý đã nhận ra những điều này nên đã tặng trước nhân dịp sinh nhật anh.

“Dì ơi dì, dì xem áo khoác này đẹp không?”

Giang Vân Ý hào hứng ôm một chiếc áo khoác màu đỏ tươi, cậu đoán đúng tâm ý Ngô Văn Hà, bà rất thích, mặc áo mới trông khí sắc hồng nhuận hẳn lên.

Phó Nham Phong định lần này về sẽ đưa Ngô Văn Hà mua quần áo mới, hiện tại nhân cơ hội mua luôn ở đây, áo khoác giá năm trăm tệ, trong lúc Phó Nham Phong lấy túi tiền, Giang Vân Ý đã nhanh tay đưa thẻ ngân hàng cho thu ngân.

“Mẹ em cho.” Giang Vân Ý vội vàng giải thích, “Anh đừng khách sáo với em, đây là em tặng dì.”

Trong lúc nhân viên đóng gói, Giang Vân Ý nhón chân ghé vào tai Phó Nham Phong: “Sau này tiền của anh đều là của em, tiền của em là của anh, được không?”

Phó Nham Phong ấn vai cậu: “Em đừng tưởng bở.”

Giang Vân Ý quơ chân múa tay: “Sao nào? Anh thấy em không xứng với anh?”

Giọng hơi to thu hút không ít ánh nhìn.

Phó Nham Phong kéo Giang Vân Ý lại gần: “Chăm chỉ học hành, sau này dùng tiền em kiếm được mua quà, nghe chưa?”

Giang Vân Ý phồng má: “Em biết rồi.”

Áo khoác được gói trong túi, bọn họ thống nhất nói được giảm giá còn một trăm tám.

Ven đường có người làm bắp rang tại chỗ, thi thoảng truyền ra tiếng nổ tí tách, Giang Vân Ý thèm ăn, Phó Nham Phong mua cho cậu một túi, đi mấy bước lại thấy có người làm đồ chơi bằng đường, Giang Vân Ý ngắm không rời mắt, ngồi xổm trước quầy hàng, vừa ăn bắp rang vừa nhìn chăm chú, lâu rồi Phó Nham Phong cũng chưa từng thấy người ta làm cái này, đỡ Ngô Văn Hà ngồi xuống xem cùng.

Đường hòa tan được chủ quán thổi rồi nặn, tạo nên đủ loài động vật sống động như thật.

Năm 2007 là năm con heo, bọn họ mua hai cái hình con heo.

Lúc Phó Nham Phong trả tiền, Ngô Văn Hà nói nhỏ với Giang Vân Ý: “Lúc nhỏ dì dẫn anh Nham Phong của con lên thị trấn, nó cũng giống con, thấy người ta làm đồ chơi bằng đường là nhìn không rời mắt, dì hỏi nó có muốn không thì nó lại bảo không, nhưng cứ ngồi trước quầy hàng người ta không chịu đi.”

Kẹo đồ chơi mua hai cây nhưng không ai ăn, Giang Vân Ý nhớ lại lời Ngô Văn Hà, lặng lẽ quay đầu nhìn Phó Nham Phong, vừa lúc thấy anh xoay que kẹo, vừa như xem xét vừa như thưởng thức.

Đi lại nhiều hơn hẳn bình thường, chưa tới buổi tối, Ngô Văn Hà rõ ràng theo không kịp, đi hai bước phải nghỉ một lát.

Vì thế cả ba quay về nhà trọ nghỉ ngơi.

Ngô Văn Hà đúng là mệt mỏi, về phòng không bao lâu đã ngả lưng xuống giường thiếp đi.

Phó Nham Phong và Giang Vân Ý còn trẻ không quá mệt mỏi, chỉ là đi dạo cả ngày, hiện tại tạm thời không muốn đi đâu nên cũng về phòng.

Giờ này ăn cơm không phải, ngủ lại càng không, hai thanh niên bắt đầu quấn quýt.

Không cởi áo, chỉ cởi quần, Giang Vân Ý ôm lấy Phó Nham Phong, cả người nóng ran, bụng nhỏ bị đâm từ dưới lên.

Hai que đồ chơi bằng đường được cắm trong ống đựng bút, từ từ tan vào nhau.

~Hết chương 40~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK