vọng thứ nhất muốn điền là trường đại học N.
Trường N cách chỗ Phó Nham Phong không đến hai tiếng đi đường.
“Với mức điểm này, em có thể tới ngôi trường tốt hơn, nhưng nếu điền nguyện
vọng ở trường N, em có thể chọn chuyên ngành tốt nhất.” Giang Vân Ý nhấn
mạnh, “Em đã thương lượng với cô giáo, mẹ em cũng đồng ý.”
Phó Nham Phong hỏi cậu: “Em chắc chắn muốn từ bỏ Thượng Hải để về đây?”
Giang Vân Ý: “Anh đáng ghét, mẹ em đã đồng ý rồi…”
Phó Nham Phong: “Không liên quan đến mẹ em có đồng ý hay không, em phải
chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình.”
Giang Vân Ý: “Em quyết định nộp vào trường N trước khi biết nó gần anh, anh
tin hay không thì tùy, hừ.”
Phó Nham Phong: “Em chọn chuyên ngành gì?”
Giang Vân Ý: “Kế toán.”
Phó Nham Phong: “Em thích cái này?”
Giang Vân Ý: “Em thích, khó khăn lắm em mới có cái thích, những chuyên
ngành khác em không có hứng thú.”
Có lẽ Giang Vân Ý không ý thức được mình có hứng với công việc tương lai là
bắt nguồn từ nhiệm vụ ghi sổ giúp Phó Nham Phong ở cửa hàng tạp hóa.
Tính cả thời gian đi lại và điền nguyện vọng, Phó Nham Phong cho rằng cậu
phải đi ít nhất nửa tháng, nhưng không đến một tuần, Giang Vân Ý đã quay lại.
Lúc Giang Vân Ý đi, Phó Nham Phong đã dặn không cần về vội, chờ giấy thông
báo trúng tuyển rồi về cũng được, lúc ấy thấy cậu gật đầu, tưởng cậu nghe lọt
tai.
Chiều hôm ấy, vừa hỏi thăm tình hình Ngô Văn Hà ở phòng ICU, ra khỏi bệnh
viện, Phó Nham Phong đã nhận được cuộc gọi từ Giang Vân Ý, mười phút sau,
Giang Vân Ý xuất hiện ở cổng viện.
Vừa thấy mặt, Giang Vân Ý đã nhét thẻ ngân hàng lạnh băng vào tay anh.
Lúc này Phó Nham Phong mới nhận ra lần này trở về không phải chỉ vì điền
nguyện vọng.
Ngoài đường ồn ào tiếng người và tiếng xe cộ, Phó Nham Phong kéo Giang
Vân Ý về nhà trọ trước.
Trong thẻ có bảy vạn, Phó Nham Phong hỏi cậu: “Tiền từ đâu ra?”
Giang Vân Ý: “Mẹ tặng quà tốt nghiệp cho em.”
Phó Nham Phong: “Quá nhiều tiền, em không thể cho anh hết, một là em cho
anh vay, hai là em cho anh số điện thoại của mẹ em, anh và mẹ em nói chuyện.”
Giang Vân Ý: “Mẹ cho em tiền thì là tiền của em, em muốn dùng như nào thì
dùng, không cần nói với mẹ.”
Phó Nham Phong nhìn thẳng cậu: “Bây giờ em tự kiếm tiền được à? Đây vẫn là
tiền của mẹ em.”
Giang Vân Ý không nói lời nào, Phó Nham Phong thả thẻ vào cặp sách cậu.
Giang Vân Ý đỏ mắt lấy thẻ ra: “Tiền này để chữa bệnh cho dì, anh làm gì phải
thế…”
Thật ra Phó Nham Phong có số điện thoại của Giang Huệ Thanh, lúc trước
Giang Huệ Thanh từng gọi cho anh một lần, lần ấy Giang Huệ Thanh lấy thân
phận phụ huynh của Giang Vân Ý để trao đổi số điện thoại.
Chỉ là anh chưa kịp gọi hỏi thì buổi tối Giang Huệ Thanh đã gọi đến trước.
Đây là lần thứ hai anh nói chuyện điện thoại với Giang Huệ Thanh.
Lúc nhận được cuộc gọi, Phó Nham Phong đang định đi trực ban, sau khi đứng
ở hành lang nói chuyện thì xin khách sạn nghỉ một buổi, anh quay vào nhà, lấy
túi hành lý của Giang Vân Ý từ trong tủ ra, bắt đầu thu dọn.
Giang Vân Ý ngơ người tại chỗ mấy giây, phản ứng lại mới tiến lên giữ chặt tay
anh: “Anh làm gì thế?”
Phó Nham Phong: “Đưa em về, anh mua vé cho em, em về luôn trong đêm
nay.”
Đầu óc Giang Vân Ý trống rỗng, kéo túi hành lý ngăn cản Phó Nham Phong
theo bản năng: “Em về làm gì?”
Bằng chút sức lực của cậu, Phó Nham Phong dễ dàng kéo lại, mắt thấy đồ đạc
của mình ở phòng trọ sắp bị Phó Nham Phong dọn sạch sẽ, bao gồm số tiền cậu
đặt trong ngăn kéo, mấy trăm tệ nhét hết vào cặp sách, Giang Vân Ý bắt đầu
luống cuống, ôm lấy eo anh từ phía sau, giọng nói run rẩy: “Sao tự nhiên anh lại
thế, anh đừng như thế, anh đừng như thế mà, em cầu xin anh, đừng như thế.”
Phó Nham Phong vẫn im lặng, vừa như đang tự hỏi tiếp theo muốn nói gì, vừa
như không còn gì để nói, Giang Vân Ý không hy vọng là vế sau.
“Anh hỏi em.” Phó Nham Phong gỡ tay Giang Vân Ý, quay đầu nhìn cậu, “Bảy
vạn từ đâu ra?”
Trong số bảy vạn, chỉ có hai vạn là Giang Huệ Thanh cho.
Giang Huệ Thanh ở đầu dây bên kia nói: “Lúc đầu thằng bé tìm dì, bảo là khen
thưởng thi đại học, dì cho năm nghìn, thằng bé nói không đủ, sau đó tăng dần
lên hai vạn, thật sự dì không thể cho nhiều hơn. Trước kia thằng bé chưa từng
cần nhiều tiền như thế, mấy trăm đã xem như nhiều rồi, nào ngờ hai vạn còn
chưa đủ, sau đó quay sang tìm chú nó, thằng bé vốn ngoan ngoãn, chú nó và dì
kết bạn buôn bán nhiều năm, bình thường cũng để tâm đến hai mẹ con, cho
thằng bé ba vạn…”
Giang Vân Ý khóc lóc khai nguồn gốc năm vạn kia, không khác lời Giang Huệ
Thanh là mấy.
Phó Nham Phong tiếp tục hỏi: “Hai vạn còn lại thì sao?”
Giang Vân Ý ngồi ở mép giường khóc đến thở hổn hển, nói không lên lời,
nhưng Phó Nham Phong không tha, nắm hai cánh tay cậu, lòng bàn tay bóp chặt
khiến cậu đau.
Trong cuộc gọi vừa nãy, Giang Huệ Thanh nói đến gần cuối thì bật khóc, đến
nỗi Phó Nham Phong khó mà nghe hiểu bà muốn nói gì.
“Dì biết trước đây dì không làm tròn nghĩa vụ của một người mẹ, dì xin lỗi
thằng bé, nên nó cần gì, dì đều cố gắng thỏa mãn, nó có quan hệ tốt với con,
muốn gặp con thì dì để nó đi, nó không muốn ở lại Thượng Hải học, dì vẫn tôn
trọng, dì chỉ có một đứa con trai, một đồng tiền của dì cũng là của nó… Dì
không trách con, cũng không trách Vân Ý, chỉ là dì cảm thấy đứa con ngoan của
dì sao đột nhiên biến thành như vậy, trở thành kẻ thấy tiền là sáng mắt, nếu
không phải chủ tiệm biết nó, gọi cho dì thì dì vẫn không biết nó mang trang sức
dì tặng đi bán…”
Giang Vân Ý nằm xuống giường, khóc thút thít.
Phó Nham Phong kéo cậu dậy: “Không được khóc, đứng lên nói!”
Hai vạn còn lại là Giang Vân Ý cầm trang sức Giang Huệ Thanh tặng đi bán,
vòng tay giá gần mười vạn bán với giá hai vạn ở tiệm đồ cũ.
“Vòng tay… là mẹ tặng cho em, tặng cho em thì là của em.” Giang Vân Ý thở
gấp, hai mắt sưng vù, vừa thở vừa nói, “Mẹ em bảo vòng tay kia tặng… tặng
cho vợ tương lai của em, thế thì… vòng tay chẳng phải… chẳng phải… chỉ có
thể…. chỉ có thể cho anh hay sao? Dì bị bệnh phải nằm ở phòng ICU, em không
muốn… không muốn thấy anh vất vả, anh đừng vất vả như thế!”
Phó Nham Phong ngồi ở mép giường không còn gì để nói, mỗi lần định mở
miệng đều thấy nghẹn ở cổ họng, cảm giác nóng cháy khiến anh phát ra một âm
tiết cũng khó khăn.
Giang Vân Ý xuống giường, gần như vừa lăn vừa bò đến trước mặt Phó Nham
Phong, mông ngồi trên sàn nhà, ôm lấy hai đùi anh, mặt dán đầu gối, ôm chặt
không dám buông tay, khóc rất lâu nên gần như thất thanh: “Em biết… Em biết
sai rồi, làm ơn…. làm ơn đừng đuổi em đi!”
Nhưng Giang Vân Ý sai ở đâu cơ chứ, nếu Giang Vân Ý sai thì sai ở chỗ cậu
hết mình ở độ tuổi đôi mươi, bởi vì quá trẻ nên quá xem trọng tình yêu, quá liều
lĩnh muốn toàn thế giới quay theo mình.
Phó Nham Phong: “Em đứng dậy…”
Giang Vân Ý lắc đầu nguầy nguậy, như trừng phạt bản thân, từ ngồi chuyển
sang quỳ.
Phó Nham Phong không nói nữa, cau mày một tay đỡ cậu dậy.
Ngơ ngác đứng trước mặt Phó Nham Phong, Giang Vân Ý cúi đầu che mặt,
nước mắt chảy qua kẽ ngón tay.
Phó Nham Phong muốn đi hút thuốc, Giang Vân Ý túm góc áo anh không
buông, đỏ mắt nhìn anh, anh chỉ đành mang cậu cùng ra hành lang.
Phó Nham Phong hút thuốc, Giang Vân Ý vẫn nắm chặt góc áo anh như sợ anh
chạy trốn, lại như sợ mình bị vứt bỏ.
Đêm nay Giang Vân Ý khóc quá dữ, đến bây giờ còn sụt sịt không ngừng, Phó
Nham Phong hút một điếu rồi kéo cậu về phòng, lấy kẹo cao su trong ngăn kéo
đưa cho cậu.
Giang Vân Ý không chịu buông tay nắm góc áo, Phó Nham Phong đành bóc vỏ
kẹo rồi nhét vào miệng cậu.
Áo Phó Nham Phong sắp bị Giang Vân Ý kéo ra một cái lỗ, cho đến lúc tắm,
Giang Vân Ý không có chỗ nào để túm, mới bất an đổi thành ngón út của anh.
Xoa sữa tắm phải dắt một cái, xả nước một lát phải túm một cái.
Tắm xong đi ra, Phó Nham Phong lau tóc cho cậu, cậu cúi đầu, lại giơ tay túm
góc áo người ta.
Trước khi đi ngủ, Phó Nham Phong hỏi cậu có làm không, Giang Vân Ý gật
đầu, tay vẫn túm góc áo anh, Phó Nham Phong không cởi áo, để cho cậu túm.
Hai cơ thể kết hợp, Giang Vân Ý mới buông góc áo anh, dùng sức đấm vào vai
anh, Phó Nham Phong cúi người ôm chặt cậu, Giang Vân Ý há miệng cắn vai
anh, vừa cắn vừa đánh, nước mắt rớt xuống gối đầu.
Lúc bị cắn, Phó Nham Phong sợ biên độ động tác của mình lớn làm tổn thương
hàm răng của cậu nên dừng lại để cậu cắn, cậu cắn đủ mới tiếp tục.
Giang Vân Ý lại khóc, móng tay cào lưng Phó Nham Phong cách lớp áo, giọng
nức nở: “Em hận anh chết đi được.”
Giang Vân Ý cáu giận mới không làm người ta lo lắng, lúc này Phó Nham
Phong mới khởi động, bắt đầu đưa đẩy mãnh liệt.
Sau khi kết thúc, Giang Vân Ý chui vào lòng anh, không cào anh như vừa nãy
nữa, chỉ muốn rúc cả người vào lòng anh: “Chồng ơi…”
“Chồng đừng không cần em…”
Phó Nham Phong không rõ cậu đang nói mơ hay gì, duỗi tay bật đèn nhìn
thoáng qua, thiếu niên trong lòng co người lại, hai mắt nhắm chặt, trên mặt toàn
là nước mắt.
Đèn bật không lâu, Giang Vân Ý mới chậm rãi mở mắt, hàng mi ướt nhẹp,
khiến động tác mở mắt cũng gian nan.
Phó Nham Phong cúi đầu hôn lên mắt cậu, giọng khàn đặc: “Em sai ở chỗ
không yêu quý bản thân, nếu em còn không yêu bản thân thì còn cầu mong ai
tới thương em?”
Giang Vân Ý ngơ ngẩn, Phó Nham Phong nói tiếp: “Trong khoảng thời gian
này em đừng ở chỗ anh, hai ngày nữa em về đi, mang cả tiền về, giải thích rõ
ràng chuyện này với mẹ em, rồi thành thật xin lỗi.”
Phó Nham Phong tạm dừng một lát rồi nói tiếp: “Bao giờ nhận được giấy thông
báo trúng tuyển, em muốn tới thì lại tới.”
Giang Vân Ý kéo tay Phó Nham Phong rồi má miệng cắn, sức lực không lớn,
không chảy máu, nhưng hai chiếc răng nanh cắm vào vẫn đau.
Phó Nham Phong không rụt lại.
Sau khi lưu lại dấu răng mờ trên tay người ta, Giang Vân Ý mới nhả ra, sau đó
vạch cổ áo, thấy dấu cắn tương tự mới ấp úng: “Ai bảo anh không cần em trước,
em đã cảnh cáo anh rồi, anh không cần em thì em sẽ cắn anh.”
Giang Vân Ý không phải không nghe lời, chỉ là bây giờ cậu không muốn đi,
càng không muốn Phó Nham Phong từ chối số tiền này, bởi vì Ngô Văn Hà còn
muốn dựa vào nó để chữa bệnh.
Hôm sau cậu theo Phó Nham Phong tới bệnh viện, thấy Ngô Văn Hà ở phòng
bệnh bình thường, cho là bà chuyển biến tốt đẹp mới được chuyển ra khỏi ICU,
nhưng sắc mặt bà xanh xao, hai mắt nhắm nghiền, trông còn kém hơn lúc trước.
Giang Vân Ý cho là chỉ cần có tiền là được, lại không biết chiều hôm qua mình
về, ngay buổi sáng bác sĩ đã giải thích tình trạng nguy kịch, khuyên người nhà
chuẩn bị hậu sự.
Chị Triệu rời đi, Phó Nham Phong không thuê người khác, cùng Giang Vân Ý ở
bệnh viện hai ngày. Hai hôm sau, điện tâm đồ của Ngô Văn Hà có dấu hiệu đi
xuống, từ sẩm tối liên tục đến rạng sáng hôm sau.
Mấy hôm trước, lúc Ngô Văn Hà có ý thức, Phó Nham Phong tới thăm, bà dùng
chút sức lực nói với anh, bệnh trị không hết, đừng tiêu tiền nữa.
Phó Nham Phong biết Ngô Văn Hà thương anh, đây là quyết tâm không muốn
sống nữa.
Anh không đồng ý, Ngô Văn Hà trào nước mắt, nói ra câu cuối cùng: “Con trai,
đừng lại làm mẹ đau như thế.”
Không phải Ngô Văn Hà hoàn toàn không cứu được, chỉ là bác sĩ nói lần này dù
giữ được mạng thì cũng là người thực vật. Trời sắp sáng, Giang Vân Ý thức cả
đêm vừa ghé vào mép giường thiếp đi, Phó Nham Phong bước đến cạnh giường
bệnh, cúi đầu sờ đầu Ngô Văn Hà, như vuốt ve đứa trẻ ngủ say, nói nhỏ bên tai
bà: “Mẹ à, con nghe lời mẹ, lần này không khiến mẹ quay về chịu khổ nữa, mẹ
an tâm đi thôi.”
Vừa dứt lời, điện tâm đồ dao động suốt đêm biến thành đường thẳng tắp, Phó
Nham Phong ấn nút gọi hộ lý, sau đó đánh thức Giang Vân Ý, cùng tiễn Ngô
Văn Hà đoạn đường cuối cùng.
~Hết chương 48~