mắt, chỉ là có vẻ ngủ không ngon, mày nhăn tít, mắt mũi vẫn hồng.
Đếm khi anh rửa mặt thay quần áo đi ra, Giang Vân Ý đã ngồi trên giường ngơ
ngác nhìn anh, mấy sợi tóc thì chổng ngược.
Hai người không ai để ý sự không thoải mái tối hôm qua, Giang Vân Ý chủ
động dang tay đòi ôm, Phó Nham Phong lên giường ôm cậu vào lòng, nằm
xuống cùng nhau ngủ tiếp.
Sáng nay Phó Nham Phong không nhận đơn, ngủ bù đến giữa trưa, lúc tỉnh dậy
bên cạnh đã không có ai, một lát sau Giang Vân Ý từ ngoài vào, trên tay là hai
hộp cơm.
“Ban nãy em đến bệnh viện thăm dì, tiện đường mua hai hộp cơm.”
Phó Nham Phong nhận lấy đặt lên bàn, giữ gáy cậu hôn một cái lên trán.
Lúc ăn cơm, Giang Vân Ý vẫn ngồi trước bàn, Phó Nham Phong ngồi ở mép
giường.
Phó Nham Phong ăn nhanh, Giang Vân Ý mới ăn được một nửa thì anh đã ăn
xong, nhận một cuộc điện thoại lại muốn ra ngoài.
Giang Vân Ý cũng ăn xong, vào WC súc miệng, đi ra thì Phó Nham Phong vẫn
chưa đi, đứng ở cửa hỏi cậu có muốn đi cùng không.
Giang Vân Ý ấp a ấp úng: “Bây giờ có thể dẫn em đi cùng ạ?”
Phó Nham Phong nhìn cậu một lát mới mở miệng: “Tối hôm qua thật sự không
dẫn em theo được.”
Giang Vân Ý vân vê góc áo, lẩm bẩm: “Em biết rồi, đêm qua em quá sốt ruột,
anh làm việc đã đủ vất vả, em không nên cáu kỉnh với anh.”
Nếu Giang Vân Ý cáu kỉnh thật, Phó Nham Phong còn cảm thấy áy náy, nhưng
Giang Vân Ý lại ngoan như thế, ngoan đến mức một thiếu niên từng yếu ớt
mong manh hiện tại nói chuyện cũng không dám biểu hiện một xíu ấm ức.
Phó Nham Phong tiến lên kéo cậu vào lòng, xoa lưng: “Sao trước kia không
thấy em ngoan thế này, bây giờ ngoan cho ai xem, muốn vào nhà anh làm vợ
thật à?”
Giang Vân Ý không biết lại rớt nước mắt từ bao giờ, khuôn mặt ướt át dán vào
cổ anh, cọ qua cọ lại: “Bây giờ còn nói mát nữa, anh có lương tâm hay không.”
Phó Nham Phong vỗ bộp một cái lên mông cậu: “Tìm dây thừng trói em vào
lưng, đi đâu cũng mang em theo.”
“Em không cần.” Giang Vân Ý vặn vẹo, giơ tay lau nước mắt, ngại ngùng vì
làm ướt cổ anh, chột dạ nói, “Em nào có dính người như thế, anh đi làm đi, hôm
nay em không đi theo đâu.”
Sau đó Phó Nham Phong đã biết tại sao cậu không đi theo.
Giang Vân Ý kiếm việc làm thêm, công việc phát tờ rơi gần bệnh viện, lương
cao hơn ở nông thôn, một ngày bốn tiếng kiếm được ba mươi tệ, nếu làm bảy
tiếng thì được trả sáu mươi tệ, tuy không nhiều nhưng công việc nhẹ nhàng, thời
gian lại tương đối tự do, phát xong cậu tiện thể ghé thăm Ngô Văn Hà luôn.
Ngày đầu đi làm, cậu kiếm được sáu mươi tệ, nhét vào tay Phó Nham Phong
bảo đây là cậu tự kiếm.
Xem ra cậu vẫn nhớ chuyện mình tặng quà lại quẹt thẻ mẹ cho lần trước.
Phó Nham Phong: “Em kiếm thì giữ lấy, cho anh làm gì?”
Giang Vân Ý: “Em ở chỗ của anh, tiền điện, tiền nước, tiền thuê nhà, đâu đâu
cũng cần tiền, lúc trước ăn cơm anh còn không bắt em trả.”
Phó Nham Phong: “Anh ở một mình cũng trả ngần ấy, hơn nữa ăn cơm cũng
chẳng hết bao nhiêu.”
Giang Vân Ý: “Em mặc kệ, đây là phí sinh hoạt em gửi anh, một ngày sáu mươi
tệ, anh thu đi.”
Phó Nham Phong giữ tờ hai mươi tệ, trả bốn mươi tệ cho cậu: “Nuôi em một
ngày hai mươi là đủ rồi.”
Giang Vân Ý vẫn nhét hết vào tay anh: “Sao em chỉ có giá hai mươi tệ!”
Phó Nham Phong chỉ nhận tiền lúc này, về sau Giang Vân Ý nộp tiền lương,
anh bảo cậu cất hết vào ngăn kéo.
Sao Phó Nham Phong không hiểu tâm tư của cậu cho được, thiếu niên vượt
đường xá xa xôi, từ Thượng Hải về căn phòng trọ chật hẹp của anh, buổi tối lại
phải ngủ một mình, bàn ngày thay anh thăm Ngô Văn Hà, hiện tại mỗi ngày vất
vả lại muốn cho anh hết tiền lương, bảo là phí sinh hoạt, nhưng anh có chăm sóc
gì được cho cậu đâu, rõ ràng là Giang Vân Ý đang chăm sóc bọn họ.
Buổi chiều và tối gần như Phó Nham Phong đều ở bên ngoài, sáng thì về ngủ
bù, Giang Vân Ý đi phát tờ rơi, trưa mua cơm hộp cùng nhau ăn.
Buổi chiều hai người cùng ra ngoài, Phó Nham Phong chở hàng, Giang Vân Ý
tiếp tục phát tờ rơi.
Buổi tối nếu Phó Nham Phong về sớm, cả hai cùng tới bệnh viện thăm Ngô Văn
Hà, nếu anh về muộn, Giang Vân Ý sẽ đến bệnh viện trước rồi chờ Phó Nham
Phong tới đón.
Hộ lý lúc đầu về quê chăm sóc bạn đời, Phó Nham Phong tìm người khác,
khoảng bốn mươi tuổi, họ Triệu, tóc tai gọn gàng, tinh thần phấn chấn, làm việc
tay chân lanh lẹ.
Chị Triệu cho rằng Giang Vân Ý là con trai Ngô Văn Hà, cảm thấy bà quá may
mắn, hai đứa con trai đều hiếu thuận.
Lần đầu gặp mặt, chị Triệu nói với Giang Vân Ý: “Hôm nay trạng thái mẹ em
tốt hơn một chút, chị đút non nửa bát cháo mà không nôn lần nào.”
Giang Vân Ý gật đầu trả lời: “Thế là tốt rồi ạ.”
Trong lúc chị Triệu đi mua cơm cho Ngô Văn Hà, Giang Vân Ý mới phản ứng
lại, ấp úng nói với Ngô Văn Hà rằng chị Triệu hiểu lầm: “Bao giờ chị ấy về, con
giải thích lại ạ.”
Ngô Văn Hà mỉm cười: “Giải thích cái gì… Không xem như hiểu lầm, con gọi
dì là mẹ, đừng khiến người ta xấu hổ…”
Giang Vân Ý ngồi ở mép giường, mím môi, mặt ngày càng đỏ, một lúc sau mới
mở miệng phát ra âm thanh rất nhỏ “Mẹ”.
Vì thế tiếng “mẹ” cứ thế gọi mãi.
Tối hôm ấy, Phó Nham Phong chở hàng đến bảy giờ, về bệnh viện đón Giang
Vân Ý, cậu không phòng bị vừa lúc gọi Ngô Văn Hà là “Mẹ”, Phó Nham Phong
phát hiện cậu sửa xưng hô.
Lúc này cậu mới thấy thẹn thùng, không chờ Phó Nham Phong hỏi, trên đường
về Giang Vân Ý đã chủ động giải thích, đỏ mặt bảo chị Triệu hiểu lầm, sau đó
dì bảo cậu cứ gọi như thế.
Phó Nham Phong hỏi: “Em gọi là mẹ, thế gọi anh là gì? Anh?”
Giang Vân Ý nghiêm túc tự hỏi một lát, bởi vì nghiêm túc nên không rảnh lo
thẹn thùng: “Ở ngoài gọi anh, về nhà gọi chồng, được không?”
Sau khi dùng bữa ở quán ăn, Phó Nham Phong nhân tiện sang cửa hàng tiện lợi
bên cạnh mua bao và gel bôi trơn, về tròng trọ, trước khi ra khách sạn trực ban,
làm tình với Giang Vân Ý một lần.
Mặt Giang Vân Ý còn ửng đỏ, cơ thể đã tự nhiên đón nhận, Phó Nham Phong
bận quá, bình thường giờ ngủ của bọn họ khác biệt, Giang Vân Ý còn lo lắng
sau này không thể thân thiết.
Phó Nham Phong lật cậu lại, đeo bao rồi tiến vào từ phía sau, bàn tay vòng ra
trước nắm lấy cổ cậu, để cậu ngẩng đầu lên, rồi cúi xuống ghé sát lỗ tai: “Lại
gọi chồng nghe thử.”
Giang Vân Ý thuận theo gọi một tiếng chồng, người chống đỡ không nổi lại là
Phó Nham Phong.
Phó Nham Phong đâm sâu, Giang Vân Ý bị lấp đầy không nói lên lời, bị người
ta kéo vào lòng, mẫn cảm như dê con bị dọa sợ. Giường quá nhỏ, không gian
nhỏ hẹp không có chỗ trốn, chỉ có thể dán sát người sau lưng, như thể chui đầu
vào lưới.
Nhóc con ngốc nghếch còn không biết sai ở đâu, hai mắt ngập nước quay đầu
nhỏ giọng xin khoan dung: “Chồng ơi… Em không chịu nổi.”
Phó Nham Phong cắn răng, suýt chút nữa khiến cậu hỏng mất.
Đêm ấy Giang Vân Ý ngủ sâu, mơ thấy Phó Nham Phong nằm bên cạnh ngủ
cùng mình.
Rõ ràng sợ tối sợ ở một mình, nhưng khi Phó Nham Phong không thể không để
cậu lại, Giang Vân Ý lại không sợ, hiện tại cậu chỉ sợ Phó Nham Phong không
kiếm ra tiền, sợ Ngô Văn Hà không khỏe lại.
Phó Nham Phong làm ca đêm một tuần được nghỉ một ngày, tối hôm ấy hai
người cùng đi dạo, tay trong tay bước trên đại lộ Tân Giang năm ngoái từng ghé
qua.
Chỉ mới mấy tháng, hết thảy đã đổi thay, đêm hè mát mẻ, nhưng dường như Phó
Nham Phong đóng băng, bình lặng như nước, lòng mang tâm sự.
Trong khoảng thời gian này, lực chú ý của Giang Vân Ý đều đặt trên người Ngô
Văn Hà, bây giờ mới nhớ Đại Hoàng.
Phó Nham Phong quay đầu nhìn cậu, mãi không mở miệng.
Đến khi Giang Vân Ý rơi nước mắt, Phó Nham Phong mới ôm cậu vào lòng,
giọng nói nặng nề: “Đại Hoàng già rồi, dì Vương bảo nói không chịu khổ, ra đi
trong lúc ngủ, đây là phúc phận của nó, vậy nên chúng ta đừng khóc.”
“Từ bao giờ vậy ạ…” Giang Vân Ý khóc không ra hơi.
“Tháng trước.”
“Chúng ta đã bảo sẽ chuẩn bị cho Đại Hoàng một phòng dưỡng lão… Dì một
phòng, em cùng anh một phòng, Đại Hoàng một phòng…”
Giang Vân Ý cúi đầu, lừa mình dối người cúi đầu đếm ngón tay, vừa đếm vừa
rớt nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Giang Vân Ý khóc cả đêm, về phòng trọ còn khóc, nằm trên giường ôm chăn,
không làm gì cả, chỉ liên tục lau nước mắt.
Phó Nham Phong biết nước mắt không chỉ rơi vì Đại Hoàng.
Cách ngày thông báo điểm thi đại học mấy ngày, Ngô Văn Hà bị viêm phổi, lại
chuyển vào phòng ICU.
Sáng hôm nay Giang Vân Ý không phát tờ rơi, lén chạy tới bệnh viện, thấy mấy
người đứng ngoài phòng ICU kéo cô lao công từ bên trong đi ra hỏi chuyện, bèn
lại gần tìm hiểu tình hình.
Thì ra phòng ICU mỗi ngày có thời gian thăm bệnh cố định, một vài người nhà
sẽ nhờ cô lao công lưu ý tình hình người bệnh nhà mình.
“Tôi phụ trách vệ sinh thôi, không biết xem bệnh, nhưng biết nhìn mặt người.”
Cô lao công nói, “Hôm qua đứa con của ông cụ tới thăm, vừa nghe thấy nằm
phòng này một ngày tiêu tốn mấy nghìn thì sắc mặt thay đổi, quả nhiên hôm nay
chuyển ra ngoài, tôi thấy khả năng cao là không sống nổi, đáng tiếc…”
Hai hôm sau công bố điểm, Phó Nham Phong cùng Giang Vân Ý kiểm tra kết
quả trên điện thoại, thành tích của Giang Vân Ý không tồi, vượt ngoài mong
đợi, cao hơn điểm chuẩn không ít.
Sau khi nói chuyện điện thoại báo tin vui cho Giang Huệ Thanh, không cần
Phó Nham Phong mở miệng, Giang Vân Ý đã chủ động quay về điền nguyện
vọng, lần này không lần lữa, không la hét muốn lùi ngày, hôm đó dậy thật sớm,
như thể dậy muộn sẽ lỡ chuyến xe lửa.
Không mang hành lý, chỉ đeo cặp sách, cậu đi rất vội vàng, như ý thức được
mình đã ở chỗ này lâu lắm rồi.
~Hết chương 47~