• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

Tô Thiệu Trạch đề nghị mọi người cùng nhau tụ tập ăn mừng việc chính thức trở thành nhân viên của phòng phiên dịch.

Thang Lâm đang đứng bên cửa kính, nhìn ra bên ngoài, vừa đúng lúc thấy Tống Dịch bước vào tòa nhà Bộ Ngoại giao. Cô nhìn bóng dáng ấy và buột miệng nói: “Chúng ta còn có thể mời những người đã giúp đỡ chúng ta trước kỳ thi đánh giá lần này.”

“Giúp đỡ chúng ta?” Tô Thiệu Trạch có vẻ suy tư nói.

Hứa Kiều lập tức nói: “Phó trưởng phòng Tống của Vụ Quốc tế.”

Tô Thiệu Trạch bừng tỉnh ngộ: “Đúng! Có thể mời anh ấy! Việc này cứ giao cho tôi!”

“Phó trưởng phòng Tống là đàn anh của cậu, chỉ có cậu đi mời là thích hợp nhất!” Vưu Duyệt Thi tiếp lời.

Tô Thiệu Trạch cười: “Không vấn đề, không vấn đề! Cứ giao cho tôi!”

Bóng dáng Tống Dịch biến mất, Thang Lâm thu hồi ánh mắt, quay người lại, vẻ mặt như không có chuyện gì nhìn những người đang túm tụm lại bàn bạc. Cuối cùng, họ quyết định để Châu Nam gọi điện đặt chỗ ăn, còn Tô Thiệu Trạch đi đến Vụ Quốc tế mời Tống Dịch.

Thang Lâm, Hứa Kiều, Vưu Duyệt Thi chờ đợi kết quả. Châu Nam rất thuận lợi đặt được chỗ ăn, anh đặt một nhà hàng rất nổi tiếng. Tiếp theo, mọi người chỉ còn chờ Tô Thiệu Trạch. Họ đều đã gặp Tống Dịch, Tống Dịch còn được chọn vào Bộ Ngoại giao khi còn là sinh viên năm nhất, họ đều rất ngưỡng mộ Tống Dịch. Hứa Kiều còn từng tham gia buổi họp báo do Tống Dịch chủ trì, còn Vưu Duyệt Thi và Châu Nam thì từng thấy Tống Dịch cười nói với các nhà ngoại giao nước ngoài trong các hoạt động của đại sứ quán, sự ngưỡng mộ của họ dành cho Tống Dịch càng tăng thêm. Vì vậy, mọi người đều mong chờ Tô Thiệu Trạch mời được Tống Dịch đến.

Vừa rồi Thang Lâm chỉ là buột miệng nói ra, nhưng vì cô đã nói ra rồi, giờ phút này lại có vẻ thản nhiên. Trong lòng cô cũng mong chờ Tống Dịch đến.

Hơn mười phút sau, Tô Thiệu Trạch trở về, anh nói: “Đàn anh có việc, không đến được.”

Vưu Duyệt Thi: “Aizz, thật không may!”

“Vậy thì hết cách rồi, chỉ có mấy chúng ta đi thôi.” Châu Nam tiếc nuối nói.

Thang Lâm nhíu mày, Tống Dịch không đến được. Đột nhiên cô cảm thấy hứng thú với buổi tụ tập ăn uống này giảm đi rất nhiều.

“Vậy thì đi thôi.” Tô Thiệu Trạch nói.

Mấy người bắt taxi đến nhà hàng đã hẹn.

Không khí trên bàn ăn khá náo nhiệt, Vưu Duyệt Thi gắp một chiếc bánh há cảo tôm pha lê mà Thang Lâm thích bỏ vào bát Thang Lâm, Thang Lâm mỉm cười với Vưu Duyệt Thi và nói “Cảm ơn.” Cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình, hòa nhập cùng mọi người.

Châu Nam thấy Thang Lâm thích ăn há cảo tôm pha lê, mà trên đ ĩa chỉ còn hai chiếc há cảo tôm pha lê, nên vội vàng gắp một chiếc lên hỏi Thang Lâm có muốn ăn nữa không.

Thang Lâm cười nói: “Không cần nữa. Cảm ơn.”

Vưu Duyệt Thi cười một tiếng: “Tuy Thang Lâm thích ăn há cảo tôm pha lê, nhưng hôm nay cô ấy chắc chắn sẽ không ăn quá ba cái. Bởi vì…”

Châu Nam và Tô Thiệu Trạch tò mò nhìn Vưu Duyệt Thi, chờ đợi vế sau.

“Bởi vì Thang Lâm thích cái này hơn.” Vưu Duyệt Thi chỉ vào đ ĩa sườn trên bàn.

Châu Nam và Tô Thiệu Trạch như bừng tỉnh ngộ.

Thang Lâm cười: “Vẫn là Duyệt Thi hiểu mình.” Vừa nói cô vừa gắp một miếng sườn.

Châu Nam quay đầu lại hỏi Hứa Kiều bên cạnh có muốn ăn há cảo tôm pha lê không, Hứa Kiều liếc xéo Châu Nam một cái, giọng điệu không tốt: “Không cần.”

Châu Nam đành phải bỏ chiếc há cảo tôm pha lê mà anh vừa gắp vào miệng.

Thang Lâm đi vệ sinh, khi trở về phát hiện một phòng riêng không đóng cửa, cô vô tình liếc mắt nhìn vào trong. Sau khi nhìn thấy người bên trong, cô giật mình kinh hãi, bước chân chợt dừng lại. Tống Dịch đang ở trong phòng riêng, ngoài anh ra còn có một người khác, người đó đang ngồi đối diện anh, là một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó mặc một chiếc áo len màu trắng, trang điểm nhẹ nhàng, có chút nhan sắc. Chiếc áo len trắng đó cô từng thấy. Hôm đó mẹ của Tống Dịch đưa cho Tống Dịch một tấm ảnh, cô đã liếc qua tấm ảnh, người phụ nữ trong ảnh chính là người mặc chiếc áo len trắng. Nói cách khác, người đang ngồi trước mặt Tống Dịch lúc này chính là người phụ nữ trong ảnh, cô nhớ mẹ của Tống Dịch nói cô ấy tên là Lưu San, là giáo viên tiểu học.

Thang Lâm nheo mắt lại, Tô Thiệu Trạch đi mời anh, anh nói có việc. Vậy, việc anh nói có việc chính là hẹn hò với người phụ nữ khác sao? Mẹ anh mới đưa ảnh cho anh được vài ngày, hai người đã ở bên nhau rồi? Thang Lâm đột nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu.

Tống Dịch dường như phát hiện có người bên ngoài, anh quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Thang Lâm. Lưu San đang ngồi đối diện anh cũng quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Thang Lâm.

Thang Lâm quay mặt đi, vừa bước đi, chân phải bị trẹo, cô khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn xung quanh, mấy mét xung quanh đều không có chỗ ngồi. Cô lại nhìn bức tường bên ngoài phòng riêng của Tống Dịch, khập khiễng đi đến bên tường, lưng tựa vào tường.

Thang Lâm cúi đầu nhìn chân mình. Hôm qua khi phiên dịch ở hoạt động của đại sứ quán chân cô đã đau, nhưng ở nơi ngoại giao cô chỉ có thể chịu đựng. Sau một ngày nghỉ ngơi, chân cô đã đỡ hơn, không ngờ bây giờ lại bị trẹo chân. Nhưng cũng may, lần này chỉ đau một chút. Cô nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp là được.

Đột nhiên một bóng đen bao trùm xuống. Thang Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú.

“Không sao chứ?” Tống Dịch liếc mắt nhìn chân cô.

“Không biết, đau chết đi được.” Thang Lâm mặt không đỏ tim không đập nói.

Tống Dịch: “Không đi được nữa rồi?”

Thang Lâm: “Ừm.”

Tống Dịch: “Cởi giày ra xem thử.”

“Không, động vào là đau.”

Tống Dịch nhìn cô một cái, đi vào phòng riêng mang ra một chiếc ghế, nói: “Vậy cô ngồi đây nghỉ ngơi một lát đi.”

Thang Lâm há miệng.

Tống Dịch nói: “Tôi thấy tư thế vừa rồi của cô chỉ là nhẹ nhàng trẹo chân, không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một lát là được.”

Vậy mà anh còn hỏi cô “Không sao chứ”, còn bảo cô cởi giày ra xem? Thang Lâm nói: “Anh đâu phải bác sĩ, anh biết cái gì? Chính là rất đau. Đương nhiên, việc này không liên quan đến anh, anh vẫn nên nhanh chóng đi hẹn hò ăn tối với người phụ nữ của anh đi.”

Tống Dịch nhướn mày: “Vậy có ngồi không?”

Thang Lâm: “Không ngồi, ngồi ở đây thì ra thể thống gì?”

Tống Dịch nhìn xung quanh: “Vậy thì đến quán cà phê ngồi.”

Thang Lâm không thấy quán cà phê. Tống Dịch đỡ lấy cánh tay cô, đi vài bước, rẽ một khúc cua, quán cà phê ở ngay cách đó vài mét.

Tống Dịch đỡ Thang Lâm vào quán cà phê, kéo một chiếc ghế ra, để Thang Lâm ngồi xuống.

Thang Lâm nhướn mày nhìn Tống Dịch: “Mắt nhìn của anh cũng chẳng khá hơn là bao.”

“Nghỉ ngơi cho tốt.” Tống Dịch không để ý.

Thang Lâm quay mặt đi.

“Hôm qua cô phiên dịch ở hoạt động của đại sứ quán thể hiện khá tốt.”

Nói xong, Tống Dịch đi gọi cho cô một ly cà phê rồi quay người rời đi.

Lời khen đột ngột khiến Thang Lâm ngẩn người một chút, nhưng cô nhanh chóng hồi phục tinh thần. Lời khen này cũng không thể kìm nén tâm trạng tồi tệ của cô lúc này.

Trong quán cà phê không có ai khác, rất yên tĩnh, chân của Thang Lâm rất nhanh đã không còn đau nữa. Mặc dù chân cô thực sự không sao, nhưng anh cứ vậy mà rời đi, tâm trạng cô vô cùng bực bội.

Nhân viên phục vụ bưng cà phê đến, dịu dàng cười nói: “Thưa quý khách, vị tiên sinh vừa rồi gọi cho cô đấy ạ, mời cô dùng.”

“Cảm ơn.” Thang Lâm lịch sự nói một tiếng, rồi cúi đầu.

Cà phê espresso, hương vị cô thích nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK