Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún
Thẩm Lộ rời đi, mọi người bắt đầu trao đổi với nhau, mỗi người một ý.
Châu Nam vì bị phân đến quốc gia không như ý muốn mà thở ngắn than dài, anh ta ghen tị với Vưu Duyệt Thi vì quốc gia mà cô ấy đến tốt hơn tất cả những người còn lại.
“Cũng không đến nỗi đó. Dù sao thì đại sứ quán ở Ulatodo cũng đã hoạt động hơn mười năm rồi, cậu đến đại sứ quán ở Ulatodo còn có chỗ ở. Còn tôi vừa đến đã không có chỗ đặt chân.” Thang Lâm nhìn Châu Nam trêu chọc.
Ulatodo chính là quốc gia mà Châu Nam phải đến.
Còn Thang Lâm nói cô vừa đến đã không có chỗ đặt chân là vì Trung Quốc và Tây Tư Bối vừa mới thiết lập quan hệ ngoại giao, ở Tây Tư Bối ngay cả lãnh sự quán cũng không có, chứ đừng nói đến đại sứ quán.
Vưu Duyệt Thi vội vàng nói: “Đúng vậy! Cho nên, thực ra quốc gia mà Thang Lâm đ ến mới là khó khăn nhất, bởi vì Tây Tư Bối không chỉ có kinh tế lạc hậu mà còn có nhiều điều chưa biết.”
Tô Thiệu Trạch đùa: “Đúng vậy, Thang Lâm đây là phải đi xây dựng một đại sứ quán mới, bắt đầu từng bước một.”
Quốc gia mà Hứa Kiều đến công tác tuy không tốt, nhưng lại là nơi không đến nỗi quá tệ, bởi vì cô đã sớm biết rằng quốc gia công tác nước ngoài lần đầu tiên hầu như không phải là nước phát triển.
Nên Hứa Kiều vẫn khá hài lòng.
Châu Nam nghĩ ngợi một chút, cảm thấy những lời mọi người nói cũng có lý, nên cũng không thở dài nữa mà ngược lại bắt đầu lo lắng cho Thang Lâm.
“Không có gì phải lo lắng cả.” Thang Lâm nói.
Trong văn phòng còn có vài phiên dịch viên kỳ cựu, mọi người lại thỉnh giáo các phiên dịch viên kỳ cựu về những chuyện khi họ công tác ở nước ngoài, sau đó bắt đầu chuẩn bị cho việc công tác nước ngoài. Thẩm Lộ còn nói họ hãy nói lời tạm biệt với gia đình, bởi vì khi công tác ở nước ngoài sẽ không có thời gian về nhà, thông thường một năm có thể về nhà một lần, nhưng thường thì năm đầu tiên công tác ở nước ngoài sẽ không về nhà.
Thế là họ mỗi người đều nói với gia đình của mình về việc họ sắp đi công tác ở nước ngoài.
Bố của Thang Lâm vẫn đang ở nước ngoài, nên cô chỉ gọi điện thoại báo cho ông một tiếng, bởi vì bố cô đã làm công tác ngoại giao mấy chục năm, nhận thức rất sâu sắc về sự nghiệp ngoại giao, chỉ cần thông báo một tiếng là được.
Tuy nhiên, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Thang Lâm đi công tác ở nước ngoài, bố Thang vẫn hơi lo lắng, chỉ là không nói ra miệng, chỉ dặn dò: “Lâm Lâm, con còn non nớt, phải khiêm tốn học hỏi, phải chuẩn bị sẵn sàng chịu khổ, gặp khó khăn thì đừng dễ dàng bỏ cuộc.”
“Công tác ở nước ngoài khó đến vậy sao?” Thang Lâm hỏi, cô tỏ vẻ không mấy để tâm.
Tuy bố Thang đã từng nói với Thang Lâm về một số chuyện liên quan đến ngoại giao, nhưng chưa từng nói với Thang Lâm công tác ở nước ngoài vất vả như thế nào.
Suy cho cùng Thang Lâm vẫn chưa từng nếm trải khổ cực, nhưng bố Thang lại cảm thấy để Thang Lâm rèn luyện nhiều hơn cũng là chuyện tốt, cô cần hiểu sâu sắc hơn về ngoại giao.
Thang Lâm nói chuyện với bố xong thì về nhà báo cho bà nội. Bà nội Thang đã sớm có sự chuẩn bị về mặt tâm lý cho chuyện này, bà hiền từ nói với Thang Lâm rằng cứ yên tâm mà đi. Thang Lâm vừa đi thì chỉ còn lại một mình bà nội ở nhà, cô nhìn bà nội với khuôn mặt đầy nếp nhăn, trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Bà nội Thang nói rằng sức khỏe của mình vẫn còn rất tốt, có thể tự chăm sóc bản thân, người trẻ có chuyện của người trẻ cần làm, không cần phải lo lắng, còn dặn Thang Lâm ở nơi đất khách quê người phải tự chăm sóc tốt cho mình.
Sau khi báo cho bố và bà nội, Thang Lâm đang suy nghĩ có nên nói cho Tống Dịch biết không. Nhưng Tống Dịch ở Vụ Quốc tế, nếu anh không đến Vụ Biên phiên dịch tìm người phiên dịch thì thời gian gặp mặt của họ sẽ ít đi. Gần đây chỉ có Chiêm Mai từng làm phiên dịch cho người của Vụ Quốc tế. Sau đó, Vụ trưởng Phàn có tài liệu cần gửi đến Vụ Quốc tế cho Vụ trưởng Triệu, Thang Lâm chủ động xin đi, cầm tài liệu đến Vụ Quốc tế. Lúc đi ngang qua văn phòng của Tống Dịch, cô vô thức nhìn vào trong, phát hiện Đỗ Nam Phong đang ở trong văn phòng của Tống Dịch.
Cô thu hồi tầm mắt rồi đi đến văn phòng của Vụ trưởng Triệu giao tài liệu.
Trở về Vụ Biên phiên dịch, Vưu Duyệt Thi hào hứng nói với Thang Lâm rằng cô đã nói với người nhà về chuyện đi công tác ở nước ngoài, người nhà tuy lo lắng nhưng đều ủng hộ cô.
Nói xong, Vưu Duyệt Thi hỏi Thang Lâm đã nói với người nhà chưa, hỏi xong liền phát hiện Thang Lâm đang có tâm sự.
Thang Lâm hoàn hồn, lắc đầu: “Không có gì.”
Đến giờ tan làm, Thang Lâm cùng mọi người tan làm, không đến Vụ Quốc tế nữa.
Văn phòng Phó trưởng phòng của Vụ Quốc tế. Đỗ Nam Phong và Tống Dịch đã bàn xong công việc chính.
Đỗ Nam Phong hỏi Tống Dịch: “Cậu biết gì về quốc gia Tây Tư Bối này không?”
Tống Dịch đang ngồi trên ghế văn phòng nhìn sang Đỗ Nam Phong đối diện: “Biết một chút. Sao đột nhiên lại hỏi về chuyện này?”
“Thang Lâm sẽ đến Tây Tư Bối công tác, chúng ta mới thiết lập quan hệ ngoại giao với Tây Tư Bối, tôi không hiểu rõ về quốc gia này lắm. Sau đó tôi tìm hiểu một chút, nhưng cũng chỉ biết Tây Tư Bối có nền kinh tế phát triển không tốt lắm, còn các thông tin khác thì rất ít.”
Tống Dịch vẫn luôn bận rộn với công việc của Vụ Quốc tế, không biết Thang Lâm sắp đi công tác nước ngoài, nghe Đỗ Nam Phong nói anh mới biết chuyện này. Các phòng ban của Bộ Ngoại giao hầu như đều không tránh khỏi quá trình công tác ở nước ngoài, mới chớp mắt, Thang Lâm cũng đã nhận được thông báo về lần công tác nước ngoài đầu tiên của mình.
Chỉ là, đất nước Tây Tư Bối này…
“Tống Dịch, nếu cậu biết một ít, vậy thì nói ra xem.” Đỗ Nam Phong lại nói.
“Đất đai ở Tây Tư Bối cằn cỗi, kinh tế vẫn luôn không tốt. Thức ăn của người Tây Tư Bối thì đa số mọi người ở các quốc gia khác không quen. Đa số người dân Tây Tư Bối không có độ tín nhiệm cao. Mối quan hệ của họ với đa số các quốc gia trên thế giới không mặn không nhạt. Tuy nhiên, họ và Ôn Cơ Lý thiết lập quan hệ ngoại giao sớm nhất, mối quan hệ giữa hai quốc gia này khá thân thiết.”
“Ngoài ra, gần đây, Tây Tư Bối đồng thời thiết lập quan hệ ngoại giao với chúng ta, cũng đã thiết lập quan hệ ngoại giao với Ước Khắc Ô.” Tống Dịch nói.
Đỗ Nam Phong vừa nghe liền biết điều kiện của Tây Tư Bối không tốt. “Hiện tại chúng ta còn chưa có đại sứ quán ở đó, Thang Lâm và những người khác phải đi thành lập đại sứ quán à?” Tống Dịch nghĩ một lát, gật đầu: “Bây giờ phái cô ấy đi, chính là những người đầu tiên thành lập đại sứ quán.”
“Cậu có biết ai sẽ đến nhậm chức đại sứ không?” Đỗ Nam Phong hỏi.
Đỗ Nam Phong thở dài: “Không dễ dàng gì tôi mới bớt việc thì cô ấy lại đi công tác nước ngoài. Tôi còn chưa có dịp gặp mặt cô ấy đàng hoàng. Tôi lại không hiểu rõ về cái Tây Tư Bối này, không biết làm sao để giúp đỡ cô ấy mới tốt. Nếu biết ai đến nhậm chức đại sứ, có lẽ tôi có thể nhờ người ta chiếu cố cô ấy nhiều hơn. Bây giờ thì đúng là không giúp được gì.”
Tống Dịch liếc nhìn Đỗ Nam Phong một cái: “Đến mặt còn chưa gặp được mấy lần anh có cần phải thế không?”
Đỗ Nam Phong nói: “Cô ấy không từ chối tôi, lần trước ở Junkers cô ấy còn gọi điện, nhắn tin, chứng tỏ tôi vẫn có cơ hội. Chỉ là chúng tôi cứ luôn lỡ mất nhau, không có thời gian ở bên nhau.”
“Được rồi, tôi còn phải theo một vụ án nữa, cậu mau rời đi đi.” Tống Dịch ra lệnh đuổi khách.
Đỗ Nam Phong nói: “Lại có vụ án nữa sao? Có thật không vậy?”
Tống Dịch không đáp lời, cúi đầu xem tài liệu.
Đỗ Nam Phong đành phải rời đi.
Mấy ngày liền Thang Lâm đều không gặp được Tống Dịch, sau đó ở bên ngoài buổi họp báo thì thấy Tống Dịch nhưng lại không nói được gì, bởi vì buổi họp báo sắp bắt đầu và cô phải đi làm phiên dịch đồng thời.
Hai ngày trước khi đi, cuối cùng Thang Lâm cũng gặp lại Tống Dịch. Cả hai cùng tham dự một hội nghị lớn. Trong hội nghị, Thang Lâm nhìn Tống Dịch vài lần, còn Tống Dịch thì cúi đầu xem tài liệu hoặc chăm chú nghe người khác phát biểu, dường như không thấy cô.
Thang Lâm quyết định không nói cho Tống Dịch biết cô sắp đi công tác ở nước ngoài.
Hội nghị kết thúc, mọi người lục đục đi ra ngoài hội trường. Thang Lâm đi theo dòng người. Phía sau dường như có người gọi cô, nhưng cô nghĩ là mình nghe nhầm nên không dừng bước.
Sau khi nghe thấy giọng nói đó một lần nữa, cô mới dừng bước, xoay người lại.
Tống Dịch từ trong đám đông đi đến trước mặt cô. “Gọi em mấy tiếng cuối cùng cũng nghe thấy.” Tống Dịch nhìn Thang Lâm cười nói.
“Ai lại chọc giận em vậy?” Nụ cười của Tống Dịch như gió xuân ấm áp.
Thang Lâm nói: “Ai thèm chọc tôi chứ? Phó trưởng phòng Tống, nếu không có việc gì thì tôi đi trước.”
“Sắp đi công tác nước ngoài rồi à?” Tống Dịch hỏi.
Thì ra anh đã biết, tâm trạng của Thang Lâm lập tức tốt lên.
Cô gật đầu: “Ừm.”
“Tây Tư Bối rất xa.” Tống Dịch nói.
Thang Lâm: “Ừm.” Hơn nữa công tác ở nước ngoài ít nhất hai năm, nếu không có gì bất ngờ thì họ lại sẽ không gặp nhau trong hai năm.
Những năm qua số lần họ gặp nhau quá ít.
“Chúng ta vừa mới thiết lập quan hệ ngoại giao với Tây Tư Bối, làm tốt vào nhé.” Tống Dịch nói.
Thang Lâm ngẩng đầu nhìn Tống Dịch, anh chỉ nói có mỗi một câu này thôi sao? Những ngày này cô luôn mong có thể gặp anh, có thể tự mình nói cho anh biết cô sắp đi công tác ở nước ngoài, thời gian công tác ít nhất là hai năm, mà cho dù cô nói với anh thì anh cũng chỉ nói có mỗi một câu này sao? Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy buồn cười, cô đang mong chờ điều gì chứ? Ngoài những lời này thì anh còn có thể nói ra những lời nào khác?
Người đàn ông trước mắt vẫn tao nhã như thường, tuấn tú quyến rũ, nụ cười càng giống như một làn gió mát, nhưng cô không đáp lời nữa, dứt khoát xoay người rời đi.
Trong lòng Thang Lâm dâng lên một nỗi thất vọng khó tả.
Nhưng cô là người kiêu ngạo, cô phải dứt khoát quay đi.
Đến Tây Tư Bối, trở thành một người càng thêm rực rỡ.