Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún
“Mùa đông năm ngoái,” Thang Lâm cố gắng nói với giọng điệu trần thuật.
Tống Dịch nói: “Đã qua hơn nửa năm rồi.”
Thang Lâm hừ một tiếng: “Ý anh là trách tôi không nói cho anh sớm hơn sao? Anh biệt vô âm tín cả nửa năm trời, tôi làm sao mà nói cho anh được?” Cô nhớ ra mình có số điện thoại của anh, dừng một chút, rồi lại hờ hững nói: “Tôi sẽ không lãng phí tiền điện thoại của mình vì chuyện này đâu. Với lại, cho dù có gọi điện nhắn tin thì có người cũng chưa chắc đã trả lời.” Thang Lâm như nghĩ ra điều gì đó, lại nói: “Có lẽ chuyện này anh sẽ trả lời, nhưng rồi sao chứ?”
Tống Dịch nhìn bộ dạng đầy vẻ bất bình của Thang Lâm, buồn cười nói: “Tôi chỉ nói một câu, em lại nói một tràng dài như vậy. Tôi có nói là trách em đâu?”
Câu nói quen thuộc, Tống Dịch đã từng nói ở trường bắn Lilan.
Thang Lâm khẽ giật mình, ngay sau đó ngẩng cằm lên: “Anh có trách cũng không trách được tôi.”
Tống Dịch cười khẽ: “Đương nhiên là không trách được em.”
Thang Lâm: “Vậy anh nói “đã qua hơn nửa năm” là ý gì?”
“Đã qua hơn nửa năm…” Giọng Tống Dịch dừng lại.
Tống Dịch lại nói: “Anh gần như đã quên mất có một người như vậy.”
Thang Lâm ngạc nhiên: “Quên rồi? Ý gì?”
Tống Dịch lại đặt cuốn sách trên tay xuống đất, rồi đứng thẳng người lên, lấy sách từ trên giá.
Thang Lâm kéo tay Tống Dịch, vội hỏi: “Anh có ý gì? Nói cho rõ ràng.”
Tống Dịch lần nữa cúi đầu nhìn Thang Lâm, nói: “Đã lâu rồi tôi không gặp Lưu San. Mùa đông năm ngoái, sau khi trở về từ Lilan, tôi đã nói với cô ấy, không có thời gian ở bên nhau.”
“Chỉ gặp nhau vài lần, chia tay cái gì chứ?”
Ý anh là anh và Lưu San chưa từng ở bên nhau? Đây quả thật là một đáp án bất ngờ. Thang Lâm bĩu môi cười: “Thật đáng tiếc. Cô giáo Lưu kia trông cũng không tệ.”
Tống Dịch liếc nhìn cánh tay của mình, lại liếc Thang Lâm một cái: “Có thể buông tay ra được chưa?”
Ánh sáng bắt đầu lúc sáng lúc tối, bên ngoài có gió, cây cối ngoài cửa sổ bị gió thổi rung rinh. Thang Lâm nhìn khuôn mặt tuấn tú đột ngột phóng to trước mắt, và đôi môi mỏng ở cự ly gần, “bịch” một tiếng, trái tim như bị nổ tung.
Cô buông tay Tống Dịch ra, đứng sang một bên hồi lâu không nói gì, có chút hoảng loạn.
Đột nhiên, Tống Dịch dùng sách nhẹ nhàng gõ lên đầu Thang Lâm.
Thang Lâm hoàn hồn, hờn dỗi nói: “Sao vậy?”
“Tránh sang một bên.” Tống Dịch nói.
Thang Lâm phản ứng lại, Tống Dịch muốn lấy cuốn sách phía sau cô. Cô chậm rãi tránh sang một bên, sau đó bình tĩnh lại.
Cô đứng một bên nhìn Tống Dịch làm việc, nghĩ đến việc anh không ở bên Lưu San, khóe miệng cô bất giác cong lên.
Đợi đến khi xem qua hết sách trên giá, gió bên ngoài đã sớm ngừng thổi. Tống Dịch lại quét lá rụng trong sân, sau đó mới chuyển những cuốn sách ra sân phơi.
Thang Lâm ngồi xổm trên mặt đất, lật cuốn sách này, lại lật cuốn sách kia.
“Có biết cuốn sách kia chủ yếu nói về cái gì không?” Tống Dịch đang phơi sách liếc nhìn Thang Lâm, hỏi.
Thang Lâm lại nhìn bìa cuốn sách trên tay, xác định mình chưa từng đọc qua, liền nói: “Không biết.”
Tống Dịch nói: “Cuốn sách đó nói về một người từ nhỏ đã nói lắp, cuối cùng trở thành một nhà dịch thuật vĩ đại, đồng thời là một nhà ngoại giao lớn.”
“Sao tôi chưa từng nghe đến tên người này?” Thang Lâm vừa lật sách vừa hỏi.
Nếu là một nhà dịch thuật vĩ đại, không có lý nào cô chưa từng nghe qua, hơn nữa người này không chỉ là một nhà dịch thuật vĩ đại mà còn là một nhà ngoại giao lớn.
Thì ra không phải chuyện thật.
Thang Lâm chợt hiểu ra: “Tôi biết ngay mà.”
Tống Dịch: “Nhưng có một vài đạo lý là như nhau.”
Thang Lâm buột miệng nói: “Đối mặt với khó khăn không nản lòng, kiên định vững vàng, trời không phụ người có lòng.”
Tống Dịch cười liếc nhìn Thang Lâm một cái: “Nhớ kỹ những lời hôm nay em nói.”
Thang Lâm không để ý.
Đợi Tống Dịch phơi xong sách liền đi sắp xếp giá hoa.
Thang Lâm hy vọng tìm được chiếc ghế mây kia, nhưng sau một hồi bận rộn, trời sắp tối, bà nội Thang đến gọi Thang Lâm về ăn cơm, còn gọi Tống Dịch cùng ăn.
Tống Dịch không có thời gian nấu cơm, nên nhận lời bà nội Thang.
Trên bàn ăn, Tống Dịch lễ độ, cách nói chuyện và cử chỉ đều rất có giáo dưỡng, Thang Lâm thấy bà nội nhìn Tống Dịch với vẻ hiền từ và hòa ái.
Cả nhà họ Thang, dường như không ai không thích Tống Dịch, từng có một thời cô cũng là một trong số đó.
“Cháu và Lâm Lâm đều ở Bộ Ngoại giao, có hay gặp nhau không?” Bà nội Thang hỏi Tống Dịch.
“Lâm Lâm không gây phiền phức cho cháu chứ?” Bà nội Thang lại hỏi.
Cô gây phiền phức cho anh? Thang Lâm bất mãn nói: “Cháu ở Cục Biên Phiên dịch còn anh ấy ở Vụ Quốc tế, cho dù cháu dịch tài liệu cho anh ấy cũng là hỗ trợ anh ấy. Sao có thể là cháu gây phiền phức cho anh ấy được?”
Tống Dịch ngược lại không phủ nhận, anh nói: “Lâm Lâm quả thực đã hỗ trợ cháu vài lần.”
Thang Lâm đã lâu không nghe anh gọi cô “Lâm Lâm” rồi, trước đây chỉ khi ở trước mặt người lớn anh mới gọi cô như vậy, khi riêng tư thì không hề thân mật như thế.
Bà nội Thang cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt càng thêm sâu. Tống Dịch ăn xong cơm lại nói chuyện một lúc rồi rời đi, bà nội Thang bảo Thang Lâm tiễn Tống Dịch.
Thang Lâm và Tống Dịch cùng nhau ra khỏi cửa, Thang Lâm miệng thì bất mãn nói: “Gần như vậy còn tiễn cái gì chứ?”
Tống Dịch quay đầu nhìn cô, cười nói: “Về đi, cũng không cần tiễn, lát nữa tôi đỡ phải tiễn em về.”
Thang Lâm đứng tại chỗ nhìn anh. Lúc này, trên trời đầy sao lấp lánh, dưới đất in bóng nhàn nhạt của hai người.
Anh đã nói như vậy nhưng cô vẫn không nhúc nhích.
Tống Dịch xoay người, hai tay nắm chặt, nâng lên ngang hông rồi chậm rãi chạy bộ.
Thang Lâm vội vàng đuổi theo, ở bên cạnh Tống Dịch hỏi: “Anh lại muốn chạy bộ sao?”
“Có thể chạy không?” Tống Dịch hỏi.
Thang Lâm lập tức nói: “Sao lại không thể?”
Vừa nói, Thang Lâm liền tăng tốc chạy lên phía trước Tống Dịch. Nhưng chạy được vài bước, Tống Dịch đã vượt qua cô. Chạy thêm một lát, Thang Lâm dừng bước, đứng thở d ốc.
Ngẩng đầu lên, đã không thấy bóng dáng Tống Dịch đâu.
Tống Dịch chạy một vòng trở về, đứng trước mặt Thang Lâm, chế giễu: “Mới chạy có mấy bước đã không chạy nổi nữa rồi?”
“Đương nhiên là tôi không chạy nhanh bằng anh rồi.” Thang Lâm nói.
Thang Lâm nhìn mồ hôi trên mặt Tống Dịch, lại theo dòng mồ hôi nhìn xuống, thấy yết hầu của anh.
Ánh mắt cô dừng lại ở yết hầu của anh, cảm thấy vô cùng gợi cảm, đặc biệt nam tính, rất muốn chạm vào, không biết cảm giác sẽ như thế nào.
“Về thôi, đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói của Tống Dịch cắt ngang dòng suy nghĩ của Thang Lâm, Thang Lâm phát hiện mình đang mơ mộng hão huyền, hơn nữa còn bị người ta bắt gặp ngay tại trận.
Ánh mắt cô lóe lên, nói: “Nghĩ đến việc người khác chắc chắn chưa từng thấy dáng vẻ anh mồ hôi nhễ nhại.”
Hai ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, lúc rời đi Thang Lâm có hơi lưu luyến.
Còn một chuyện khiến cô tiếc nuối, Tống Dịch đã không tìm thấy chiếc ghế mây đó.
Nhưng nói chung, việc Tống Dịch không ở bên Lưu San khiến Thang Lâm có một niềm vui khó hiểu.
Khi Vụ Biên phiên dịch họp, mọi người đều cảm thấy tâm trạng của Thang Lâm rất tốt, bởi vì cô phát biểu tích cực, khi nói chuyện khóe miệng luôn không thể kìm được mà cong lên.
“Tôi đã bổ sung một số từ chuyên ngành về luật pháp quốc tế, bây giờ sẽ phát cho mọi người.” Thang Lâm vừa nói vừa phát tài liệu.
Sau khi tan họp, Vưu Duyệt Thi tò mò hỏi Thang Lâm: “Sao thế?
Có chuyện gì vui xảy ra à?”
Khóe miệng Thang Lâm lại cong lên cao hơn một chút, Châu Nam và Tô Thiệu Trạch đột nhiên xáp lại, Thang Lâm cười nói: “Tôi cảm thấy thực sự vui khi biên soạn những bài viết về luật pháp quốc tế này.”
“Chỉ vậy thôi?” Châu Nam há to miệng.
Thang Lâm gật đầu, nghiêm túc nói: “Ừm, chỉ vậy thôi.”
Tô Thiệu Trạch thở dài: “Thang Lâm, cậu còn nói, nhiều bài như vậy, lại phải học thuộc một thời gian nữa rồi!”
Hứa Kiều ngẩng đầu: “Cũng được, xem một lượt là gần thuộc rồi.”
Châu Nam nhìn Hứa Kiều một cái, tặc lưỡi một tiếng: “Cậu còn tưởng mình có tài xem qua là nhớ à?”
Mọi người tản đi. Vưu Duyệt Thi kéo kéo tay áo Thang Lâm, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì khiến cậu vui vẻ như vậy? Tớ không tin mấy lời cậu vừa nói đâu.”
“Nói ra thì dài lắm, để sau tớ kể cho cậu nghe.” Vừa nói Thang Lâm vừa đeo tai nghe vào.
Vưu Duyệt Thi lườm cô một cái.
*
Sau đó, Thang Lâm gặp Lưu San một lần. Lúc đó cô cùng đoàn đi nước ngoài phiên dịch trở về, sau khi xuống máy bay đi đến bãi đỗ xe, nhìn thấy Lưu San dẫn một đám học sinh khoảng bảy tám tuổi đi về phía một khu vực khác của bãi đỗ xe. Không biết Lưu San bây giờ đã có bạn trai chưa, nhưng đây không phải là chuyện cô phải quan tâm.
Cô thu hồi tầm mắt, đi theo mọi người lên xe.
*
Kể từ sau khi trở về từ Lilan mùa đông năm ngoái, Thang Lâm ngày càng được trọng dụng trong Cục Biên phiên dịch, nhưng cô vẫn chưa cùng đoàn đi Liên Hợp Quốc. Mỗi lần đi Liên Hợp Quốc đều có Chiêm Mai và Trương Hinh đi cùng, có họ ở đó, Thang Lâm chưa có cơ hội đi. Còn một chuyện nữa, Thang Lâm phát hiện quan hệ giữa Chiêm Mai và Hứa Kiều ngày càng tốt, bởi vì mỗi lần Chiêm Mai tự chọn người phát biểu đều chọn Hứa Kiều, mà không chọn cô, Chiêm Mai dường như rất quan tâm Hứa Kiều.
Đương nhiên Thang Lâm không để ý.
Người của Cục Biên phiên dịch cũng phải đi công tác ở nước ngoài, trừ khi là nhân vật cốt cán của cục phiên dịch, công việc của Cục phiên dịch nhất thời không thể rời bạn.
Mà Thang Lâm mặc dù năng lực xuất chúng, rất được trọng dụng, nhưng vẫn chưa đạt đến mức này, vì vậy, khi Thẩm Lộ đến thông báo xem xét việc đi công tác nước ngoài, Thang Lâm và những người khác đều không ngoại lệ.
Tô Thiệu Trạch nói: “Không biết chúng ta sẽ đi nước nào.”
Châu Nam: “Mọi người hy vọng mình sẽ đi nước nào?”
Vưu Duyệt Thi: “Không phải chúng ta muốn đi đâu thì đi đó, tất cả đều phải tuân theo sự sắp xếp.”
“Nói về mong muốn thì có sao?” Châu Nam nói, “Tôi hy vọng sẽ đi các nước có nền kinh tế phát triển.”
“Đừng nghĩ nữa, lần đầu tiên công tác nước ngoài hiếm khi đi các nước như vậy.” Hứa Kiều nói.
Thang Lâm biết rõ điều này.
Bố cô từng nói với cô rằng, trên thế giới này, các nước phát triển chỉ có vài nước, các nước kém phát triển chiếm đa số, không thể đi hết các nước phát triển được.
Chu Nam đổi giọng: “Vậy thì đừng quá gian khổ là được.”
“Tôi thì sao cũng được.” Tô Thiệu Trạch nói.
Rất nhanh, Thẩm Lộ đến thông báo các nước mà mọi người sẽ công tác.
Kết quả đúng như Hứa Kiều nói, tất cả các nước mà họ phải đến đều không mấy giàu có, Châu Nam lại càng không như ý muốn, bị phân đến một quốc gia vô cùng nghèo nàn và yếu kém. Quốc gia mà Vưu Duyệt Thi đến là tốt nhất trong số họ.
Quốc gia mà Hứa Kiều và Tô Thiệu Trạch đến tốt hơn một chút so với quốc gia mà Châu Nam đến.
Còn quốc gia mà Thang Lâm đ ến có tên là Tây Tư Bối, ngoài điều kiện kinh tế không tốt ra, còn có một đặc điểm: Tây Tư Bối vừa mới thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Quốc.
“Mọi người hãy chuẩn bị kỹ càng, nói lời tạm biệt với gia đình.” Thẩm Lộ nói.