• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Carrot – Beta: Cún

Ngón tay của Thang Lâm chậm rãi vuốt v3 trên môi Tống Dịch, cô lại khẽ nói: “Nhưng mà cái thứ mềm mềm này là cái gì vậy?”

Ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua kẽ lá rọi xuống, như rải đầy những mảnh ngọc vụn, đẹp đến mê hồn. Đêm nay cô tết mái tóc dài của mình thành một bím tóc to, tùy ý buông lơi trước ngực, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt quyến rũ, đẹp đến kinh tâm động phách, không gì sánh bằng. Giọng nói không biết có phải cố tình hạ thấp hay tràn đầy sự mê hoặc. Yết hầu của Tống Dịch khẽ động đậy, anh nắm lấy tay cô, giữ tay cô trong lòng bàn tay, cô thật sự dám tùy hứng trước mặt anh, mà nếu anh có làm gì thì cô lại nói cô không có ý gì khác với anh. Cô cố ý trêu chọc anh, sau đó lại ung dung quay người rời đi, ngày hôm sau lại như chưa có chuyện gì xảy ra.

Anh bận rộn công việc, nhưng bây giờ sau khi bận xong anh nghĩ đến cô nhiều nhất, lòng dạ phụ nữ như mò kim dưới đáy biển.

“Em đeo kính không độ.” Anh nhẹ nhàng bóp tay cô, nói thẳng vạch trần lời nói dối của cô.

Mà Thang Lâm bị vạch trần lời nói dối cũng không để bụng, cô không hoảng hốt mà cười nói: “Tham tán Tống thật thông minh.”

Ngón tay cái của Tống Dịch chậm rãi vuốt v3 trên đầu ngón tay của Thang Lâm, anh nói: “Vậy nên, tay của em không được phép làm loạn nữa.”

Thang Lâm phì cười: “Chỉ sờ một chút vào mặt và môi thôi, có làm sao đâu, anh nói như vậy để người khác nghe được còn tưởng tôi làm gì rồi.”

Tống Dịch liếc nhìn cô một cái: “Những chỗ này của đàn ông có thể tùy tiện sờ sao? Em dám sờ người đàn ông khác thử xem?”

Thang Lâm nhướn mày: “Tôi không coi tham tán Tống là đàn ông.”

“Em nói gì?” Tống Dịch nheo mắt lại.

Thang Lâm cười nói: “Chỉ coi anh là con trai của bạn bố tôi thôi.”

Tống Dịch buông tay cô ra, trong mũi phát ra một tiếng hừ khẽ. Con trai của bạn bố? Trước đây, khi anh không đáp lại thì tại sao cô lại tức giận?

Trong lòng anh có hơi khó chịu, nhưng anh vốn có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, anh có thể dung thứ cho nhiều chuyện, dù là chuyện lớn đến đâu anh cũng có thể bình tĩnh, không hề nao núng, khi anh phát hiện ra mình vì lời nói của cô mà khó chịu thì ngay cả bản thân anh cũng có chút ngạc nhiên.

“Muộn thế này rồi, sao còn chưa ngủ?” Tống Dịch chuyển chủ đề.

Thang Lâm nhìn anh, bởi vì cô muốn gặp anh vào lúc này mà. Có điều cô mới không nói như vậy.

Cô nói: “Bị mất ngủ.”

“Nghĩ gì mà mất ngủ?” Tống Dịch liền hỏi.

“Có chuyện gì?” Tống Dịch như muốn hỏi cho ra nhẽ.

“Ồ, là chuyện mà hôm nay Tô Giang nói với em. Có một người phụ nữ gọi điện cho anh ấy, nói là bị chồng bạo hành, cô ấy muốn nhanh chóng về nước, nhưng hộ chiếu và các giấy tờ của cô ấy đều bị chồng giấu đi.” Thang Lâm tùy tiện nói một chuyện mà Tô Giang đã kể cho cô.

Tống Dịch nói: “Chuyện này có gì mà mất ngủ chứ?”

Tuy nhiên, nói đến đây thì Thang Lâm thật sự bắt đầu nghĩ xem nên xử lý chuyện này như thế nào. Cô nói: “Người phụ nữ đó muốn làm lại hộ chiếu, nhưng cô ấy không thể đến hiện trường, cũng không thể cung cấp ảnh, rõ ràng là không thể làm hộ chiếu được. Nếu cô ấy không thể đến hiện trường, liệu có phải cô ấy thật sự bị chồng giam lỏng không? Nếu thật sự bị giam lỏng, thì dù cô ấy có hộ chiếu, nhưng làm sao cô ấy có thể về nước được? Cô ấy nên báo cảnh sát trước, nhưng Tô Giang lại nói cô ấy không báo cảnh sát chắc chắn là vì rất khó để báo cảnh sát. Trong tình huống này, chúng ta có thể cung cấp sự bảo hộ lãnh sự không?”

“Xác định lại sự thật, nếu là thật, chúng ta sẽ cung cấp sự bảo hộ lãnh sự.” Tống Dịch nói.

“À đúng rồi, chồng cô ấy không phải là người Sisby, mà là người Cricket, bọn họ chỉ sống ở Cavô thôi.” Thang Lâm lại nói.

“Không phải người Sisby? Còn liên quan đến nước Cricket?” Tống Dịch trầm tư nói.

“Việc thực hiện bảo hộ lãnh sự ở Sisby cũng không có vấn đề gì chứ?” Thang Lâm hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK