Edit: Carrot – Beta: Cún
Thang Lâm và những người khác được phái đến các quốc gia khác nhau nên ngày rời đi cũng khác nhau, Tô Thiệu Trạch rời đi sớm nhất, tiếp theo là Vưu Duyệt Thi, sau đó đến Thang Lâm. Châu Nam và Hứa Kiều thì phải hai tuần sau mới đi.
Lúc Vưu Duyệt Thi rời đi, Thang Lâm đ ến sân bay tiễn cô ấy.
“Nhớ báo bình an nhé. Bình thường có thể gọi điện thoại, gửi email.” Thang Lâm nói với Vưu Duyệt Thi.
Vưu Duyệt Thi cười nói: “Vẫn là nên đi sớm, có người tiễn. Thang Lâm, cậu cố gắng lên nhé! Nhưng mà, cậu ưu tú như vậy, đi đến đâu cũng sẽ tỏa sáng thôi.”
“Tớ lợi hại như vậy à, thật là ngại quá.” Thang Lâm cười hì hì nói.
Vưu Duyệt Thi trợn mắt. Đột nhiên, khóe mắt cô ấy liếc thấy một bóng người. Thang Lâm vô thức quay lại nhìn, lập tức nhướng mày: “Phạm Gia Lương? Không phải anh ta đi cùng chuyến bay với cậu đấy chứ?”
Vưu Duyệt Thi lập tức thu hồi tầm mắt, nói: “Không trùng hợp đến vậy đâu.”
Thang Lâm không nhịn được cười: “Cậu vội cái gì chứ?”
Vưu Duyệt Thi lườm Thang Lâm một cái: “Anh ta muốn đi đâu thì đi. Tớ phải đi làm thủ tục lên máy bay rồi.”
Thang Lâm cười nói: “Đi đi, chăm sóc tốt cho bản thân, bảo trọng.”
Sau khi tiễn Vưu Duyệt Thi, Thang Lâm cũng sẽ đến Sisby.
Máy bay lướt đi một lát trên đường băng của sân bay, rồi cất cánh, bay lên.
Thang Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng lại càng thêm khó chịu, nhưng khi máy bay càng bay càng cao, tâm trạng của cô lại càng thêm phức tạp. Bởi vì cô không phải chỉ rời đi một hai ngày, mà là những hai, ba năm.
Cô hiểu, cô đối với người đó chưa bao giờ chỉ là khó chịu, nhưng nhiều năm trước anh đã từng từ chối cô, suy nghĩ của cô không thay đổi, cô nhất định phải khiến anh hối hận về quyết định ban đầu, cũng như hối hận về thái độ hờ hững thản nhiên của anh.
Tô Giang ngồi bên cạnh lấy một viên kẹo từ trong túi, quay đầu nhìn Thang Lâm, hỏi: “Thang Lâm, cậu có muốn ăn kẹo không?”
Tô Giang là một trong những người cùng Thang Lâm đ ến Sisby nhậm chức, danh hiệu ngoại giao trước đây của anh là tùy viên, bây giờ là Hàm bí thư thứ ba. Ngoài Tô Giang và Thang Lâm, còn có Lý Lâm Phong và Trần Đình Đình cùng đi. Lý Lâm Phong bốn mươi tuổi, danh hiệu ngoại giao là Hàm bí thư thứ hai, Trần Đình Đình tuổi tác tương đương với Thang Lâm, không có danh hiệu ngoại giao. Đại sứ quán ở Tây Tư Bối vẫn chưa được thành lập, họ là “đội quân” tiên phong đến Sisby.
Lý Lâm Phong là người có chức vụ và danh hiệu cao nhất trong đoàn, cũng là người có nhiều kinh nghiệm ngoại giao nhất.
Ánh mắt của Thang Lâm thu lại từ ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn Tô Giang.
Tô Giang cười nói: “Tôi hơi bị ù tai, ăn cái này sẽ đỡ hơn một chút.”
Trần Đình Đình quay đầu, bảo Tô Giang cho cô một viên, cô cũng hơi bị ù tai.
Thế là Tô Giang đưa kẹo trong tay cho Trần Đình Đình, bản thân lại mò lấy một viên khác, sau đó lại hỏi Lý Lâm Phong: “Bí thư Lý, anh thì sao?”
Lý Lâm Phong quay đầu, vẻ mặt trông có vẻ khá uy nghi, nói một tiếng “Không cần” một cách rõ ràng và tròn trịa.
Tô Giang liền bóc viên kẹo trên tay ra, ném vào miệng mình.
Sau 21 giờ bay, đoàn của Thang Lâm cuối cùng cũng đã đến Sisby. Không có đại sứ quán, bốn người tạm thời ở khách sạn. Ngồi trong xe trên đường đi đến khách sạn, Thang Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh ven đường có chút tiêu điều, nhà cửa thấp bé, chủ yếu là mái tròn bằng gỗ.
Tuy nhiên, sau khi xe chạy được một lúc thì xuất hiện vài tòa nhà cao tầng.
“Các tòa nhà cao tầng ở Sisby có lẽ đều tập trung ở thủ đô Cavô rồi.” Tô Giang nói.
Xe lại chạy thêm một lúc nữa, Thang Lâm nhìn mấy tòa nhà cao hơn bốn mươi tầng, nói: “Chỗ kia có lẽ tương đương với CBD của Cavô rồi nhỉ?”
Trần Đình Đình tiếp lời: “Tôi cũng thấy vậy.”
Thang Lâm và những người khác ở khách sạn tốt nhất ở Sisby, năm sao, nhưng so với khách sạn năm sao trong nước thì hơi khác biệt.
Sau khi cất hành lý, Lý Lâm Phong triệu tập Thang Lâm và những người khác mở cuộc họp.
“Đại sứ sẽ đến sau chúng ta, các nhân viên đại sứ quán khác sẽ được xác định sau khi đại sứ đến.” Lý Lâm Phong nói.
Người đứng đầu đại sứ quán chính là đại sứ. Thang Lâm hỏi: “Không biết đại sứ của chúng ta là ai?”
Lý Lâm Phong nói: “Đến lúc đó mọi người sẽ biết.”
Trên đường đi Thang Lâm luôn cảm thấy Lý Lâm Phong không phải là một người dễ gần, giờ phút này cảm giác này càng thêm mạnh mẽ.
“Tuy nhiên, trước khi đại sứ đến, chúng ta phải chọn một địa điểm để làm đại sứ quán trước đã. Ngày mai mọi người bắt đầu làm quen với Cavô, xem đại sứ quán nên chọn ở đâu thì tốt.” Lý Lâm Phong nói.
“Việc chọn địa điểm này có yêu cầu gì không?” Tô Giang hỏi.
Lý Lâm Phong nhìn Tô Giang, nói: “Thuê một tòa nhà riêng biệt. Diện tích không cần quá lớn, nhưng phải thoáng đãng, có khu vực lưu trú. Tốt nhất là tìm nơi có vị trí thuận tiện. Giá cả ở đây thấp nên tiền bạc không phải là vấn đề, nhưng có thể tiết kiệm thì cố gắng tiết kiệm.”
Thang Lâm vừa nghe vừa nghĩ, diện tích không cần quá lớn, nhưng lại phải thoáng đãng, kiểu kiến trúc này có lẽ không nhiều, không biết tại thủ đô Cavô của Sisby có loại kiến trúc như thế không.
Cuộc họp chủ yếu là để mọi người đến Cavô tìm chỗ thuê một tòa nhà để làm đại sứ quán.
Nói xong chuyện này, mọi người liền tự về phòng mình nghỉ ngơi.
Bữa tối được ăn ở nhà hàng của khách sạn, mỗi món ăn đều có hương vị kỳ lạ, có một mùi chua thiu, Thang Lâm ăn một miếng liền không ăn được nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đã ra ngoài bắt đầu tìm kiếm địa điểm phù hợp để làm đại sứ quán, nhưng vẫn không tìm thấy chỗ nào thích hợp. Ngày thứ ba, ngày thứ tư, vẫn không tìm thấy, nhưng mọi người đã quen thuộc hơn với thủ đô Cavô của Tây Tư Bối.
Sau đó, mọi người bắt đầu chia nhau hành động, Thang Lâm và Tô Giang một nhóm, Trần Đình Đình và Lý Lâm Phong một nhóm.
Thang Lâm và Tô Giang thuê một chiếc xe. Cách tìm kiếm này hiệu quả hơn rất nhiều, rất nhanh Thang Lâm và Tô Giang đã tìm được một căn nhà có thể làm đại sứ quán. Nhà cao bốn tầng, kiểu dáng phóng khoáng. Có hai người đàn ông đang đi từ cổng lớn vào trong.
Thang Lâm giật mình.
“Người của York? Họ cũng đến thuê nhà để làm đại sứ quán sao?” Thang Lâm nói với Tô Giang vừa dừng xe.
Tô Giang nhìn về phía hai người đàn ông không xa phía trước, nói: “Sao cô biết?”
Thang Lâm nói: “Anh thấy chiếc xe đó không?”
Lúc này Tô Giang mới chú ý thấy phía trước bên phải của họ có một chiếc xe màu đen đang đậu bên đường.
Biển số xe cho thấy là xe của sứ quán, ba số đầu của biển số chính là mã quốc gia của York. “Thật là vậy!” Tô Giang hạ thấp giọng nói.
“York và Sisby cũng vừa mới thiết lập quan hệ ngoại giao, cũng chưa có đại sứ quán ở đây. Nhưng không ngờ lại có xe và đã gắn biển số xe. Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là chúng ta có thể trả thù rồi.” Thang Lâm cười nói.
“Trả thù? Trả thù gì cơ?” Tô Giang ngạc nhiên.
Mối quan hệ giữa Trung Quốc và York bề ngoài thì rất tốt, nhưng thực ra đã có nhiều xung đột bí mật, và cả hai bên đều thầm mong muốn đối phương gặp rắc rối. Sau khi Thang Lâm vào Vụ Biên phiên dịch, cô từng nghe cha mình nhắc đến chuyện hơn mười năm trước, khi Trung Quốc định lập lãnh sự quán ở một thành phố trung tâm của quốc gia Z, cũng định thuê nhà, nhưng căn nhà mà họ thích lại bị York cố ý thuê trước.
Thang Lâm nói với Tô Giang: “Về rồi tôi sẽ kể cho cậu nghe sau. Bây giờ chúng ta phải nói chuyện với chủ nhà trước bọn họ. Nơi này này rất thích hợp để làm đại sứ quán, chúng ta phải nhanh chân hơn mới được.”
“Xe bị chặn lại, chỉ có người mới vào được, mà bọn họ lại đi trước chúng ta, làm sao chúng ta nhanh chân hơn được?” Tô Giang hỏi.
Khóe miệng Thang Lâm cong lên, lộ ra một nụ cười ranh mãnh: “Chuyện này đơn giản mà? Anh xem tôi đây.”
Vừa nói Thang Lâm vừa đẩy cửa xe bước xuống.