• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Carrot – Beta: Cún

Khóe miệng Thang Lâm hơi cong lên, vậy thì cô sẽ mong chờ buổi tối hôm nay. Nghĩ đến đây Thang Lâm liền buông tay khỏi eo Tống Dịch. Tống Dịch cũng buông Thang Lâm ra. Hai người tiếp tục đi về phía đình Thính Vũ.

Thang Lâm nói với Tống Dịch: “Hôm nay có công dân Trung Quốc bị hại ở Sisby, đúng lúc Jovan lại đến nhờ em giúp đỡ, em có thể nhân cơ hội này đề cập với Kiều Vạn về chuyện công dân Trung Quốc bị hại, để Sisby chú trọng, nhanh chóng phá án, cho mọi người một lời giải thích chứ?”

Tống Dịch vừa nghe liền bật cười.

Thang Lâm thấy vậy, tưởng rằng không thể đề cập với Jovan, liền hỏi: “Chuyện này không thích hợp sao? Chỗ nào không thích hợp?”

“Anh cười em hay có những sự lanh lợi nho nhỏ lại thường dùng đúng chỗ.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm đưa cho Tống Dịch ánh mắt “đương nhiên rồi”, sau đó nói: “Ý anh là em có thể đề cập với Jovan?”

Tống Dịch cười gật đầu: “Có thể, không có gì không thích hợp cả, hơn nữa em chọn thời cơ này đúng là rất hợp lý, em cứ thoải mái đề cập đi, không cần lo lắng Jovan sẽ cảm thấy em được đằng chân lân đằng đầu, không biết tốt xấu.”

Thang Lâm tiếp lời: “Cũng không nói trước được, dù sao em chỉ là phiên dịch, không có bất kỳ chức danh ngoại giao nào, hơn nữa với thân phận như vậy mà lên tiếng, chắc chắn không đủ trọng lượng.”

“Không cần lo lắng, nói cách khác cho dù anh ta cảm thấy em được đằng chân lân đằng đầu, không biết tốt xấu cũng không sao.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm nghiêng đầu nhìn Tống Dịch: “Xin hãy nghe lời giải thích cặn kẽ.”

Tống Dịch không nhanh không chậm nói: “Anh sẽ đứng ra bảo đảm cho em.”

Khóe miệng Thang Lâm cong lên rất cao, thì ra là vậy, trọng lượng lời nói của anh đương nhiên là không giống của cô.

Cô nhìn Tống Dịch, anh tuấn nho nhã, phong độ ngời ngời, mãi mãi khiến cô mê mẩn.

Tống Dịch lại bổ sung: “Phải để Jovan và tất cả mọi người ở Sisby biết rằng phải coi trọng chuyện này.”

Nụ cười trên khóe miệng Thang Lâm càng sâu hơn, ngoài vẻ anh tuấn nho nhã, phong độ ngời ngời, anh còn nên được thêm vào chí lớn, và khí phách, tấm lòng mà người thường khó có được.

Đồng thời, cô lại nhớ tới ở những trường hợp ngoại giao anh còn vì đạt được mục đích mà đưa ra “ý kiến xấu” cho đối phương, mà cô thích anh như vậy.

Hai người vừa nói vừa đi thì nhìn thấy đình Thính Vũ ở phía xa. Cái đình nằm giữa rừng điều, trong thời tiết nóng nực là một nơi tránh nóng rất tốt.

Lúc này Jovan đang ngồi trên một chiếc ghế đá trong đình, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, dường như đang nhìn rừng điều trước mắt.

Thang Lâm và Tống Dịch không nói gì nữa, hai người nhanh chóng đi vào đình Thính Vũ.

“Thưa ngài Bộ trưởng.” Tống Dịch cười hiền hòa, mức độ nhiệt tình vừa phải.

Kiều Vạn từ trên ghế đá đứng dậy, cũng cười chào hỏi: “Anh Tống.”

“Phiên dịch của Đại sứ quán chúng tôi đến rồi.” Tống Dịch nghiêng đầu cười nhìn Thang Lâm một cái, lại nói, “Cô ấy là một nhân tài không thể thiếu trong Đại sứ quán chúng tôi.”

Thang Lâm không khỏi nhìn Tống Dịch, không ngờ anh lại nói như vậy trước mặt Bộ trưởng Ngoại giao Sisby.

Khóe miệng cô nở một nụ cười gần như không thể nhận ra, đương nhiên cô tự nhận mình cũng xứng đáng với lời khen đó.

“Biết, biết, làm quen một chút, cô Thang!” Jovan cười ha ha. Mỗi khi Tống Dịch cần phiên dịch đều có cô ở bên cạnh, hơn nữa anh còn nhớ lần trước anh đến Dương Khâu cố ý muốn trốn người của Đại sứ quán Trung Quốc chính là cô và Tô Giang đã tìm được ông.

Sau này ông còn nghe được từ một số kênh rằng sở dĩ họ có thể tìm được ông ở Sheep Hill là vì Tống Dịch đoán ra ông đang ở đó, mà khi đến nơi thì chính cô phiên dịch Thang Lâm này đã nghĩ ra cách gặp được ông, từ đó có thể thấy cô thực sự thông minh hơn người.

“Lời cô ấy nói chúng tôi đều rất coi trọng.” Tống Dịch lại nói thêm một câu.

Trong lòng Jovan giật mình, sau đó đột nhiên hiểu ra ý của Tống Dịch, phiên dịch Thang Lâm này được Đại sứ quán Trung Quốc vô cùng coi trọng, ngay cả lời cô ấy nói Tống Dịch cũng sẽ cân nhắc cẩn thận.

Thang Lâm lại nhìn Tống Dịch một cái, trong lòng nghĩ, anh có coi trọng lời cô nói không? Cô không hề cảm thấy như vậy, nhưng cô biết đây chính là “bảo đảm” mà Tống Dịch nói.

Tống Dịch nói như vậy trước mặt Kiều Vạn, ý nghĩa khác biệt, trong lòng cô rất hài lòng.

Nhưng trên mặt Thang Lâm vẫn bình tĩnh, lễ phép chào hỏi: “Thưa ngài Bộ trưởng.”

Ba người lần lượt ngồi xuống ghế đá. Kiều Vạn đi thẳng vào vấn đề, nói với Thang Lâm về mục đích chuyến đi của mình.

Mục đích của Jovan đúng như Tống Dịch vừa nói, ông ta nhờ Thang Lâm giúp chọn quà sinh nhật cho con gái, và nhiều lần đề xuất món quà được chọn phải mang đậm nét đặc trưng của Trung Quốc.

Sau đó Thang Lâm liền đi cùng jovan rời đi.

Tống Dịch đứng trong đình Thính Vũ, mấy cửa hàng do người Trung Quốc mở, trong những cửa hàng đó đều bày bán các mặt hàng mang đậm nét đặc trưng của Trung Quốc. Cuối cùng, Jovan theo lời khuyên của Thang Lâm đã chọn một đôi bông tai khắc chữ “Phúc” phù hợp với các cô gái trẻ tuổi. Trong lúc đó, Thang Lâm đã tìm đúng thời cơ đề cập đến vụ công dân Trung Quốc Trương Tiểu Dũng bị sát hại bên bờ suối ngoại ô Cavô. Và Jovan quả thực có cảm giác thân phận của Thang Lâm không thích hợp để mượn cơ hội nói chuyện như vậy.

Tuy nhiên, Jovan nhớ lại những lời Tống Dịch đã nói trước đó, Thang Lâm tuy chỉ là phiên dịch nhưng lại là một nhân tài không thể thiếu trong Đại sứ quán Trung Quốc, lời cô nói ngay cả Tống Dịch là tham tán cũng rất coi trọng, có thể thấy lời cô nói rất có trọng lượng, vì vậy không còn coi thường Thang Lâm nữa. Hơn nữa, ông đến nhờ cô giúp chọn quà sinh nhật cho con gái cũng là muốn thông qua cách này để bày tỏ sự hữu nghị của Sisby đối với Trung Quốc, vì vậy, sau khi mua được quà rời khỏi cửa hàng của người Trung Quốc, Jovan liền lập tức giao phó xuống, cho người liên lạc với cảnh sát, nhất định phải nhanh chóng phá án, cho Trung Quốc một lời giải thích.

Khi Thang Lâm trở về Đại sứ quán thì trời vừa tối, cô ăn tối xong liền gửi tin nhắn cho Tống Dịch: “Em về rồi.” Tống Dịch đang làm thêm giờ ở văn phòng nhìn thấy tin nhắn, trả lời một chữ “Ừ”.

Thang Lâm nhìn chữ “Ừ” này lẩm bẩm: “Lại đang bận, xem ra tối nay không có gì đáng mong chờ rồi.”

Khi Tống Dịch xử lý xong công việc thì đã là mười giờ tối. Anh tắt đèn văn phòng, đi qua hành lang tối om, đi về phía căn hộ. Đến trước cửa phòng mình, anh dừng bước, lấy chìa khóa mở cửa. Vừa mở cửa anh liền sờ đến công tắc đèn bên cạnh cửa ấn một cái, đèn trong phòng khách lập tức sáng lên, và ngay lập tức đập vào mắt anh là Thang Lâm đang nằm trên ghế sofa của anh, nhàn nhã bắt chéo chân, chiếc váy dài bằng lụa trượt đến tận gốc đùi. Tống Dịch vội vàng quay người đóng cửa, sau đó mới lại nhìn về phía người trên ghế sofa.

Ánh mắt anh dừng lại trên đôi chân thon dài trắng nõn mịn màng kia vài giây, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Anh đã đưa cho cô chìa khóa phòng, nhưng đây là lần đầu tiên cô dùng chìa khóa mở cửa phòng anh, và đợi anh trong phòng.

Thang Lâm quay đầu lại nhìn: “Cuối cùng anh cũng về rồi.”

Tống Dịch đi đến trước mặt Thang Lâm, cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Vẫn luôn ở đây chờ anh sao?”

“Đương nhiên là không, em vừa mới vào thôi.” Thang Lâm nói dối, vẻ mặt kiêu ngạo.

Tống Dịch quay đầu liếc nhìn cốc nước trên bàn trà, nói: “Khi anh đi trên bàn trà không có nước, cũng không có đun nước. Mà em thì không bao giờ uống nước máy ở Sisby, nhất định phải đun sôi mới uống. Bây giờ cốc nước này không có chút hơi nóng nào, kết hợp với thời tiết nóng nực của Cavô thì cốc nước này ít nhất đã để trên bàn trà một tiếng. Người rót cốc nước này ít nhất một tiếng trước đã ở đây.

Nếu đây là cốc thứ hai thì thời gian còn lâu hơn.”

Thang Lâm nhướng mày một cái, không hề có vẻ lúng túng vì bị vạch trần lời nói dối, chỉ là không nói gì, xem anh có nhớ những lời ban ngày đã nói không.

Tống Dịch vẫy tay một cái, sau đó ánh mắt lại dừng trên đôi chân mịn màng kia của Thang Lâm.

“Nhìn cái gì?” Thang Lâm thản nhiên nói.

Tống Dịch nói: “Hở hang thế này không sợ muỗi đốt à?”

Tống Dịch ngồi xuống bên cạnh Thang Lâm, nâng đầu cô lên, để cô gối lên đùi mình.

Ngón cái và ngón trỏ tay trái của anh nhẹ nhàng véo lấy d ái tai nhỏ nhắn của cô, khẽ cười nói: “Đây là phòng của anh.”

Thang Lâm hừ nhẹ một tiếng: “Không hiểu phong tình.”

Tống Dịch khẽ cười, cúi đầu nhìn vào mắt cô: “Vậy là cố ý cho anh xem?”

“Đương nhiên không phải.”

Tống Dịch nói: “Vậy thì đúng rồi.” Anh nhìn chằm chằm vào chân cô, đánh giá: “Trắng không tì vết, mịn màng mềm mại, đẹp đến rung động lòng người.

Nhìn mà chỉ muốn sờ.” Năm chữ cuối Tống Dịch nói nhỏ bên tai Thang Lâm.

Thang Lâm khẽ cười một tiếng, khí chất nho nhã lại nói ra những lời lưu manh, chỉ có anh mới làm được.

Tống Dịch cười nói vài câu, bảo Thang Lâm nghỉ ngơi trước trên ghế sofa, sau đó anh liền đứng dậy.

Thang Lâm tiếp tục nằm trên ghế sofa với vẻ lười biếng.

Một lát sau Thang Lâm nghe thấy tiếng nhạc du dương, cô lập tức ngồi dậy, nhìn về phía Tống Dịch.

Tống Dịch đang đi về phía cô, sau đó lịch lãm đưa tay về phía cô: “Cô Thang có thể vui lòng nhảy một điệu với tôi không?”

Thang Lâm đưa tay ra trước mặt Tống Dịch, Tống Dịch nắm lấy đầu ngón tay cô, kéo cô đứng dậy khỏi ghế sofa, tay kia lập tức ôm lấy eo cô.

Thang Lâm nhỏ giọng: “Cách âm ở đây không tốt, tiếng nhạc bị người khác nghe thấy thì làm sao?”

“Vậy nên phải nhảy xong bài hát này cho nhanh.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm ngạc nhiên: “Em cứ tưởng anh có cách khác. Tối muộn thế này mà bị người ta nghe thấy tiếng nhạc chẳng phải sẽ bị mắng thảm sao?

Tuy anh là Tham tán, bọn họ sẽ không mắng trực tiếp nhưng trong lòng thì không chắc.”

“Mười giờ mười lăm phút, nhân viên không ngủ sớm như vậy đâu.”

“Ừm.”

Thang Lâm không biết Tống Dịch xác định như thế nào, cũng tạm thời không nghĩ đến việc mọi người sẽ nghĩ gì khi nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ phòng Tống Dịch, lúc này cô đã cùng Tống Dịch khiêu vũ theo tiếng nhạc du dương lãng mạn.

Thang Lâm nhảy được vài nhịp, Tống Dịch cúi đầu hôn cô, rất nhanh môi và lưỡi cô đều nằm trong sự kiểm soát của anh. Hai người vừa hôn vừa khiêu vũ, cơ thể xoay theo nhịp điệu.

Vì mắt không nhìn nơi khác, họ khi thì nhảy đến chỗ dựa lưng của ghế sofa, một người dựa vào đó; khi thì nhảy đến cạnh bàn ăn, một người dựa lưng vào bàn; khi thì nhảy đến góc tường, Thang Lâm dựa lưng vào tường, Tống Dịch dừng bước, dồn Thang Lâm vào tường hôn, một lát sau mới lại nhảy theo nhạc, Tống Dịch vừa tiếp tục hôn vừa nhường đường, Thang Lâm lúc này mới có không gian, nhưng bước chân vẫn tiếp tục di chuyển theo bước chân của Tống Dịch.

Tô Giang và Lý Lâm Phong ở phòng bên cạnh và tầng dưới Tống Dịch chuẩn bị đi rửa mặt nghe thấy tiếng nhạc, hai người đều ngạc nhiên đi đến bên cửa sổ, một người lặng lẽ đứng bên cửa sổ nhíu mày, một người thò đầu ra ngoài cửa sổ ngẩng đầu lên nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK