Edit: Carrot – Beta: Cún
Đồng thời, Thang Lâm nén sự kinh ngạc và nghi hoặc xuống đáy lòng.
La Ngọc Quang nhìn mọi người nói: “Thời gian qua mọi người đã vất vả rồi!”
Lý Lâm Phong nói: “Đâu có đâu? Đại sứ La, tham tán Tống, thời tiết nóng nực, chúng ta vào trong nói chuyện đi?”
La Ngọc Quang và Tống Dịch gật đầu, lần lượt bước vào cổng lớn. Lý Lâm Phong dẫn đường ở một bên.
Tô Giang, Thang Lâm, Trần Đình Đình đi theo sau.
Trần Đình Đình nhỏ giọng nói: “Tham tán Tống thật trẻ tuổi.”
“Là tham tán trẻ nhất mà tôi từng thấy.” Tô Giang gật đầu.
Trần Đình Đình lại không nhịn được mà khen: “Người cũng siêu đẹp trai! Khí chất phi phàm.”
Tô Giang cười một tiếng, trêu ghẹo: “Mấy cô gái các cô vừa nhìn đều nhìn ngoại hình trước sao?”
Trần Đình Đình nói: “Ấn tượng đầu tiên, không phải đều như vậy sao? Nhưng mà tham tán Tống trẻ như vậy, đúng là thanh niên tài tuấn, tuổi trẻ đã thành đạt.”
Tô Giang lại nhìn bóng lưng của Tống Dịch, vô cùng ngưỡng mộ một người ở độ tuổi này mà có thể đảm nhiệm chức tham tán, bởi vì tham tán chỉ đứng dưới đại sứ. Nếu đại sứ trong đại sứ quán vắng mặt hoặc không ở đó thì mọi công việc trong đại sứ quán đều do tham tán xử lý. Mà từ tùy viên đến bí thư thứ ba, đến bí thư thứ hai, rồi đến bí thư thứ nhất, sau đó đến tham tán, cuối cùng là công sứ hoặc đại sứ, càng về sau yêu cầu càng cao, rất nhiều người bốn năm mươi tuổi cũng chưa chắc có thể làm được tham tán. Anh ta tuổi tác cũng gần bằng với tuổi của Tống Dịch, mà lần phái đi nước ngoài này, anh ta vừa mới từ tùy viên thăng lên bí thư thứ ba. Ngay cả Lý Lâm Phong, bốn mươi tuổi rồi, cũng vẫn chỉ là bí thư thứ hai.
Nghĩ đến đây, Tô Giang cảm khái thở dài một tiếng.
“Thang Lâm, sao cô không nói gì?” Tô Giang quay đầu nhìn Thang Lâm bên cạnh, thấy lạ vì Thang Lâm đột nhiên im lặng như vậy.
Thang Lâm đáp lại Tô Giang bằng một nụ cười, nói: “Trời nóng quá.”
Thang Lâm nói: “Cũng gần thế.”
Trần Đình Đình nhìn Thang Lâm, hạ giọng hỏi: “Thang Lâm trước đây đã từng gặp tham tán và đại sứ chưa?”
“Không có gì lạ cả.” Thang Lâm nói.
Trần Đình Đình chợt hiểu ra: “À đúng rồi, cô ở Phòng Biên phiên dịch nhỉ, chắc đã từng gặp một số nhân vật lớn rồi.”
Tuổi tác Trần Đình Đình tương đương với Thang Lâm, nhưng cô không có chức vụ cụ thể, không có danh hiệu ngoại giao, là một người mới thực sự.
“Đi thôi, chúng ta phải đi theo.” Tô Giang nhắc nhở.
Mấy người bước nhanh hơn, đi sát theo sau Tống Dịch.
Lý Lâm Phong vừa dẫn đường vừa giới thiệu các khu vực của đại sứ quán.
La Ngọc Quang nghe xong gật đầu.
“Lát nữa mọi người họp một chút.”
Lý Lâm Phong và La Ngọc Quang đồng thời lên tiếng.
Lý Lâm Phong lập tức nuốt những lời định nói vào trong.
La Ngọc Quang chủ trì cuộc họp, Tống Dịch ngồi ở vị trí đầu bên phải. Trong cuộc họp, La Ngọc Quang chủ yếu giới thiệu về chức trách công việc của mỗi người, đồng thời quyết định ngày chính thức thành lập đại sứ quán là một tuần sau.
Tiếp theo đó mọi người phải chuẩn bị cho việc chính thức thành lập đại sứ quán, bao gồm việc phát thiệp mời cho những người đến tham dự lễ thành lập.
“Thiệp mời sẽ được phát cho những ai?” Lý Lâm Phong hỏi.
“Tham tán Tống sẽ lập ra một danh sách.” La Ngọc Quang nói.
Cuộc họp kết thúc, La Ngọc Quang tuyên bố mọi người có thể trở về bắt tay vào chuẩn bị.
Thang Lâm và Tô Giang, Trần Đình Đình lần lượt rời khỏi phòng họp.
Lý Lâm Phong không rời đi.
“Lâm Phong, có chuyện gì vậy? Vừa nãy có vẻ như anh có gì muốn nói.” La Ngọc Quang nhìn Lý Lâm Phong hỏi.
Tống Dịch cũng không rời khỏi chỗ ngồi, anh cũng nhìn về phía Lý Lâm Phong.
Lý Lâm Phong nói: “Khi thuê tòa nhà này còn có một chuyện ngoài ý muốn.”
Lý Lâm Phong kể lại chuyện Thang Lâm đã thuê được nhà trước người của York.
Nói xong, Lý Lâm Phong nói: “Thang Lâm làm như vậy, tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn cảm thấy không ổn.”
Tống Dịch cười nói: “Vừa nãy chúng ta đi tham quan một vòng, kiến trúc này rất đẹp, làm đại sứ quán cũng rất phù hợp. Ở Cavô có thể tìm được căn nhà như thế này là rất khó.”
“Chỉ là Thang Lâm xem như đã lừa người của York mới thuê được căn nhà này.” Lý Lâm Phong nói.
Tống Dịch ho khẽ một tiếng, từ tốn nói: “Xem ra cô ấy thông minh vặt.”
Lý Lâm Phong nhìn Tống Dịch hé môi, nhất thời không biết nói gì cho phải.
Vị tham tán Tống này là đang khen Thang Lâm thông minh sao?
Lý Lâm Phong nhìn về phía La Ngọc Quang.
La Ngọc Quang rất hài lòng về tòa nhà này, ông nhìn về phía Tống Dịch.
Tống Dịch lại nói: “Hơn mười năm trước, người York cũng đã làm một chuyện tương tự với chúng ta.”
Tống Dịch kể lại chuyện người York hơn mười năm trước đã nhanh chân thuê trước căn nhà vốn được dùng làm lãnh sự quán của Trung Quốc.
La Ngọc Quang cuối cùng cũng cười nói: “Tôi rất hài lòng với căn nhà này.”
Thái độ của La Ngọc Quang đã rõ ràng.
Lý Lâm Phong không tiện nói thêm. “Những bức tranh, những bông hoa ở khu vực văn phòng cũng được chọn rất tốt.” Tống Dịch lại nói, “Ai là người đã chọn vậy?”
Lý Lâm Phong nói: “Thang Lâm.”
“Rất sáng tạo.” Tống Dịch nói.
Lý Lâm Phong cười một tiếng, nói: “Vậy tôi xin phép đi trước.”
Buổi tối, mọi người tụ tập ăn tối, để đón gió tẩy trần cho đại sứ La và Tống Dịch.
Đại sứ quán vẫn chưa thuê được đầu bếp chuyên nghiệp, ở Sisby lại không có nhà hàng Trung Quốc, đồ ăn địa phương thì không ngon, mọi người ăn một chút rồi đều giải tán.
Đêm đến, Thang Lâm nằm trên giường, mãi vẫn không ngủ được. Sự xuất hiện của Tống Dịch vẫn khiến cô cảm thấy khó tin, hơn nữa bây giờ anh còn có một thân phận mới. Chức trách của thân phận mới này chỉ đứng dưới đại sứ. Trước đây, cô vẫn luôn bực tức vì thái độ của anh. Hiện tại, tuy rằng sự bực tức không hề tiêu tan, nhưng trong lòng lại có thêm vài phần vui mừng.
Cô từng cho rằng họ sẽ không gặp nhau trong hai ba năm, mà mới chớp mắt anh đã đứng trước mặt cô, vẫn giữ dáng vẻ phong độ như trước.
Chỉ là, cô và anh vẫn chưa nói chuyện với nhau đàng hoàng.
Anh cũng không phải là người chủ động tìm cô để nói chuyện.
Thang Lâm trằn trọc trên giường, mãi đến gần sáng cô mới ngủ được.
Ngày hôm sau, Tống Dịch đưa ra danh sách khách mời, Thang Lâm và Tô Giang, Trần Đình Đình bắt đầu làm thiệp mời.
Tống Dịch đi đến, hỏi: “Những bức tranh và hoa ở đây đều do Thang Lâm chọn à?”
Thang Lâm đang đứng bên cạnh Tô Giang ngẩng đầu lên: “Vâng.”
“Vừa hay, đi cùng tôi một chuyến.” Tống Dịch nói.
Thang Lâm không hiểu ra sao, nhưng vẫn đi theo.
“Tham tán Tống, chúng ta đi đâu vậy?” Thang Lâm nghi hoặc hỏi.
Tống Dịch liếc nhìn Thang Lâm một cái, nói: “Dẫn tôi đi mua hoa tươi và cá vàng.”
Mua hoa tươi và cá vàng?
Thang Lâm xác định mình không nghe nhầm, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó tin.
“Nếu cô dụng tâm với văn phòng của tôi như với văn phòng của đại sứ La thì cô sẽ biết, hoa trên bàn trà trong văn phòng của tôi đã héo rồi, cá vàng trong bể cá cũng đã chết một con.” Tống Dịch nói chuyện không nhanh không chậm, nghe có vẻ “nhẹ nhàng như không”.
Thang Lâm chợt hiểu ra, cô cong môi lên, giọng điệu nhẹ nhàng: “Ồ, hoa héo rồi, cá chết rồi à? Tôi thật sự không biết.”
Cô không dụng tâm với văn phòng của anh sao?
Cô có lý do gì phải dụng tâm chứ?
“Hơn nữa tham tán Tống, công việc của tôi là phiên dịch.” Thang Lâm nhướng mày.
Tống Dịch nói: “Nhân viên trong đại sứ quán ít, một người kiêm nhiều chức vụ là chuyện rất bình thường. Xem ra cô vẫn chưa hiểu rõ sâu sắc về công tác ở nước ngoài.”
Thang Lâm hé môi, quả thật cô mới là lần đầu tiên công tác ở nước ngoài. Mới đến đây vài ngày mà cô đã biết mình trước đây hiểu chưa đủ về công việc và cuộc sống thường ngày khi công tác ở nước ngoài. Đặc biệt là cuộc sống, cô ăn không ngon, hoàn toàn không thích nghi được, và nỗi nhớ nhà trong sâu thẳm trái tim luôn thường trực.
Rõ ràng là ở đây không chỉ có một mình cô, nhưng vẫn có cảm giác cô đơn.
“Mới có mấy ngày mà tôi thấy cô đã gầy đi một vòng.” Tống Dịch nhìn Thang Lâm một cái, nói.
Thang Lâm vô thức sờ lên mặt mình, nói: “Đồ ăn ở đây thật sự quá khó ăn.”
“Ít nhất là hai năm, hy vọng cô có thể trụ được.” Tống Dịch nói.
Thang Lâm biết anh sợ cô không trụ nổi.
Cô chắc chắn: “Những chuyện người khác làm được tôi cũng làm được, hơn nữa nhất định sẽ làm tốt hơn.”
Thang Lâm không nói gì nữa, Tống Dịch tập trung lái xe, nhất thời cũng không mở miệng, trong xe đột nhiên im lặng. Từ khi anh đến Cavô đến giờ, hai người họ vẫn chưa nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Giờ phút này anh ngồi bên cạnh cô, khoảng cách gần như vậy nhưng cuối cùng vẫn là Thang Lâm mở miệng trước, cô hỏi anh tại sao lại đến đây.
“Cấp trên sắp xếp.” Tống Dịch nói.
“Ồ.” Thang Lâm đáp.
Ngoài vì sự sắp xếp của cấp trên thì còn có thể vì cái gì khác chứ?
“Chuyện tham tán là thế nào?” Cô lại hỏi.
Tống Dịch nhẹ nhàng nói: “Thăng~ chức.”
Thang Lâm tặc lưỡi một tiếng, bĩu môi cười.
“Lúc đó đã xác định là sẽ đến đây rồi sao?” Thang Lâm hỏi.
“Ừ.” Tống Dịch biết “lúc đó” mà Thang Lâm nói là chỉ lúc cô gặp anh trước khi cô đến Cavô.
Mà lúc đó anh lại không nói cho cô biết, hại cô tâm trạng thấp thỏm, vô cớ thêm một phần oán giận đối với anh. Thang Lâm thầm trừng mắt nhìn Tống Dịch một cái.
Nói thầm là vì mắt của Tống Dịch đang nhìn về phía trước, không nhìn thấy biểu cảm của cô.
Sau đó, Thang Lâm đánh giá Tống Dịch, ánh mắt từ trên mặt anh di chuyển xuống dưới, khi nhìn thấy chiếc cà vạt của Tống Dịch, cô không khỏi nói: “Đi chợ hoa mà còn thắt cà vạt, tham tán Tống có lẽ không biết, dáng vẻ này của anh xuất hiện ở chợ hoa Cavô thật là không hợp.”
Tống Dịch nghĩ một lát, đưa tay nhẹ nhàng kéo cà vạt một cái, cà vạt lập tức bị kéo lỏng ra một chút, nhưng không bị kéo rớt.
Lúc này có một chiếc xe ép đến, anh phải kiểm soát xe.
Thang Lâm nhìn chiếc cà vạt lỏng lẻo ở cổ áo của Tống Dịch, dời mắt đi. Mắt của Tống Dịch nhìn vào gương chiếu hậu, hai tay nắm vô lăng, từ từ nhường đường.
Thang Lâm lại quay đầu nhìn chiếc cà vạt của Tống Dịch, đột nhiên nhướng mày nói: “Tôi tháo cho anh.”
Thang Lâm đột nhiên muốn trút giận cho những cảm xúc tồi tệ của cô mấy ngày trước.
Tống Dịch quay đầu lại, thấy vẻ mặt của Thang Lâm thì đoán được cô không tốt bụng như vậy.
Nhưng đoạn đường này rất kẹt xe, hai bên đều là xe, anh không thể phân tâm, chỉ nói một tiếng “không cần” rồi lại quan sát gương chiếu hậu.
Thang Lâm nghiêng người qua, một tay nắm lấy cà vạt của Tống Dịch kéo mạnh một cái, cả chiếc cà vạt rơi vào tay cô. Đồng thời cổ của Tống Dịch vì cô cố ý dùng lực mà hơi đau. Nhưng đúng lúc này, chiếc xe phía trước phanh gấp, Tống Dịch cũng theo đó mà phanh gấp.
Thân hình của Thang Lâm nhanh chóng lao về phía Tống Dịch, rồi theo phản xạ có điều kiện cô ôm lấy eo của Tống Dịch.