• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Carrot – Beta: Carrot, Cún

Tống Dịch nói xong, lại đứng dậy nhường chỗ. Thang Lâm xoa trán, kéo lê thân thể mệt mỏi từ từ đứng dậy, lại đi đến vị trí của Tống Dịch ngồi xuống. Sau đó cô ghé sát đầu vào máy tính, hai mắt nheo lại thành một đường nhìn màn hình, trên màn hình vẫn là một văn bản. Cô rụt đầu lại, ngồi thẳng người, mở một tài liệu khác bắt đầu dịch.

Ngón tay thon dài của Thang Lâm nhanh chóng gõ bàn phím, trên màn hình hiện ra một loạt các chữ cái tiếng Anh. Lúc này cô tập trung cao độ, suy nghĩ nhanh đến đâu, ngón tay liền di chuyển nhanh đến đó, hoàn toàn khác với vẻ uể oải vừa nãy.

Tống Dịch vẫn đứng bên cạnh cô, hai mắt anh nhìn chằm chằm vào màn hình, những ký tự tiếng Anh liên tục xuất hiện cùng với cách dùng từ chính xác khiến anh không khỏi liếc nhìn đôi tay trên bàn phím. Đôi tay trắng nõn xinh đẹp đó vô cùng linh hoạt, hay nói đúng hơn là linh động, tiếng ngón tay gõ trên bàn phím vô cùng êm tai. Cộng thêm lần hoạt động ở đại sứ quán lần trước, đây là lần thứ hai Tống Dịch thấy cô làm việc. Anh đã thấy được tố chất chuyên môn và năng lực cao siêu của cô, đúng là có vốn liếng để kiêu ngạo, nhưng đừng có tự đắc quá là được.

Tống Dịch thu lại suy nghĩ, đồng thời thu lại ánh mắt, lại nhìn vào màn hình máy tính. Thang Lâm gõ một chữ cái xong thì bỗng chậm lại một chút, nhưng gần như chỉ trong một giây cô đã không do dự gõ ra một từ. Tống Dịch nhìn từ đó, cách diễn đạt mạnh mẽ của nó hoàn toàn phù hợp với bản gốc, dịch rất chính xác. Anh đoán rằng có lẽ vừa nãy cô đã hơi do dự về sắc thái tình cảm của từ, nhưng tư duy của cô rất nhanh, chỉ do dự khoảng một giây, hiệu suất rất cao.

Khi Thang Lâm dịch xong ký tự cuối cùng, ngón tay thon dài trắng nõn của cô bỗng dừng lại trên bàn phím. Hai mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình nhanh chóng kiểm tra một lượt, quay đầu nói với Tống Dịch: “Xong rồi.”

Tống Dịch gật đầu: “Vất vả rồi.”

Hàng mi cong dài rậm rạp của Thang Lâm khẽ run lên, cô hơi nheo mắt, giọng điệu kỳ quái: “Không vất vả.”

Tống Dịch hơi cong môi cười.

Thang Lâm đứng dậy, lại trở về vị trí của mình. Tống Dịch cũng ngồi lại, gọi điện thoại, xin chỉ thị, gửi văn bản, rồi lại gọi điện thoại.

Thang Lâm cố gắng tỉnh táo nhìn Tống Dịch bận rộn.

“Thưa ngài đại sứ Kramer, tôi hy vọng các ngài có thể nhanh chóng tổ chức một cuộc họp báo hoặc ra một tuyên bố, giải thích nguyên nhân tàu du lịch bị bắt giữ.” Tống Dịch vừa cầm điện thoại vừa nói.

“Tôi sẽ nhanh chóng phản ánh với các bộ phận liên quan.” Trong điện thoại truyền đến tiếng ngáp của đại sứ Kramer.

Tống Dịch nói xong điện thoại, vẻ mặt ngưng trọng, dường như vẫn đang suy nghĩ điều gì đó.

“Nhanh chóng tổ chức họp báo hoặc ra tuyên bố?” Thang Lâm vừa hỏi vừa suy tư.

Tống Dịch nhìn Thang Lâm: “Đúng vậy. Bây giờ là thời đại thông tin…”

“Tôi hiểu rồi.” Thang Lâm chợt bừng tỉnh ngộ trước khi Tống Dịch nói xong. Vụ tàu du lịch bị bắt giữ, e rằng sẽ sớm có các phương tiện truyền thông đưa tin, nhưng góc độ và tính toàn diện của các bài báo thì không thể biết được, nên việc tổ chức họp báo hoặc ra tuyên bố chính thức càng nhanh càng tốt. “Bây giờ là thời đại thông tin” mà Tống Dịch nói chính là ám chỉ sự việc sẽ nhanh chóng lan truyền, trong quá trình lan truyền không tránh khỏi có những tin đồn hoặc vu khống, vì vậy, việc giải thích hoặc làm rõ nên được thực hiện nhanh chóng.

Tống Dịch nhìn Thang Lâm, cười: “Thật sự hiểu?”

“Đương nhiên.” Thang Lâm nói lại những phân tích của mình một lượt.

Nghe xong, Tống Dịch gật đầu: “Ừm.”

Anh chỉ đơn giản đáp lại phân tích của cô như vậy…

Và Tống Dịch lại nói thêm: “Nhưng những gì cô nói chỉ là một mặt, danh tiếng, sự an toàn của công dân nước ta đều quan trọng.”

Thang Lâm bĩu môi, cô nghĩ chưa được toàn diện. Một hồi sau cô mới lại nói: “Phó trưởng phòng Tống vừa nói hiệu suất làm việc của nước B thấp, vậy “nhanh chóng” của họ có thể nhanh đến mức nào?”

“Cái này tôi phải nghĩ kỹ cách thúc giục.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm vừa suy tư vừa gật đầu.

“Vậy nên, tối nay có lẽ chúng ta sẽ phải làm thêm giờ ở đây rồi.” Tống Dịch lại nói.

Thang Lâm hít sâu một hơi.

“Cô có thể chứ?” Tống Dịch hỏi.

Thang Lâm lập tức trả lời: “Có thể!”

“Tốt.”

Tống Dịch lại đi tìm tài liệu trong tủ đựng hồ sơ. Thang Lâm ngả người ra sau, lưng dựa vào ghế. Cô nhìn bóng lưng của Tống Dịch khẽ hé môi, nhưng cô thực sự rất đói.

“Phó trưởng phòng Tống.” Thang Lâm vẫn cất tiếng gọi.

Tống Dịch quay người lại nhìn cô.

Thang Lâm nói: “Tôi đói.”

Tống Dịch giơ tay nhìn đồng hồ, một giờ sáng, giờ này không ai giao đồ ăn nữa rồi. Anh suy nghĩ một lát, bước ra khỏi văn phòng, rất nhanh sau đó anh cầm một hộp mì gói vào, còn Thang Lâm đã nằm gục trên bàn. Anh nhẹ nhàng đặt mì gói sang một bên, còn mình thì tiếp tục tìm tài liệu. Sau khi tìm được tài liệu, anh ngồi xuống ghế lật xem. Một lát sau anh nhìn thời gian, năm phút rồi. Anh nhẹ giọng gọi: “Thang Lâm.”

Thang Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt mơ màng nhìn Tống Dịch.

“Chỉ có mì gói thôi, chín rồi.”

“Anh không biết tôi không ăn mì gói sao?” Thang Lâm cau mày.

Tống Dịch nhìn Thang Lâm.

Thang Lâm không hề né tránh ánh mắt của Tống Dịch.

“Không có gì khác để ăn cả.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm không ăn tối, đã sớm đói meo rồi. Cô liếc nhìn sang hộp mì gói bên cạnh, vươn tay cầm lấy, nhíu mày miễn cưỡng ăn.

Tống Dịch cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.

Thang Lâm ăn xong mì gói, ném hộp mì vào thùng rác, rồi quay về vị trí của mình. Cô không quên công việc của mình, cô nhìn Tống Dịch nói: “Phó trưởng phòng Tống, khi nào cần dịch thì gọi tôi.”

“Ừm.” Tống Dịch không ngẩng đầu lên.

Lúc này Thang Lâm không có sức để so đo, cô nằm gục xuống bàn, nhắm mắt dưỡng thần, cố gắng không ngủ thật. Khi Tống Dịch gọi cô thì cô lập tức ngẩng đầu lên, lại lấy lại tinh thần dịch một bản tài liệu.

Sau khi dịch xong, Thang Lâm lại nằm gục trên bàn làm việc của Tống Dịch, lần này cô không nhịn được, ngủ thiếp đi.

Tống Dịch ngẩng đầu nhìn Thang Lâm, hàng mi dài của cô rũ xuống tạo thành một vầng bóng tối, trên khuôn mặt tinh xảo là vẻ mệt mỏi đậm nét, anh biết cô rất mệt. Cô chưa bao giờ phải tăng ca như vậy phải không? Anh cởi áo vest của mình ra, khoác lên người cô, tiếp tục công việc đang dang dở.

Tống Dịch lại gọi điện cho ngài đại sứ Kramer của nước B tại Trung Quốc.

“Xin lỗi, thưa ngài đại sứ Kramer, đã làm phiền ngài nghỉ ngơi…” Tống Dịch vừa xin lỗi vừa nói vào điện thoại.

Ở đầu dây bên kia, ngài Kramer mặc đồ ngủ ngồi trên giường, bất đắc dĩ nói: “Ông Tống, ông không cần ngủ sao?”

Tống Dịch cười: “Không chờ được phản hồi thì cũng không ngủ được.”

Ngài Kramer nhớ lại văn bản mà nhân viên trực ca ở đại sứ quán vừa đọc, Tống Dịch đã gửi liên tiếp mấy văn bản. Ông xoa xoa trán, nói với Tống Dịch: “Ông Tống, tôi sẽ đích thân gọi điện cho ngài tổng thống của chúng tôi, nhất định sẽ cho ông một câu trả lời hài lòng.”

Sau đó, Tống Dịch liền ngồi trên ghế sau bàn làm việc chờ đợi. Bên ngoài tối đen như mực, toàn bộ tòa nhà Bộ Ngoại giao chỉ có văn phòng này còn sáng đèn. Ánh mắt Tống Dịch rơi trên khuôn mặt của Thang Lâm, trong lòng nghĩ đến phản hồi từ phía nước B.

Thang Lâm nằm gục trên bàn dường như ngủ không được thoải mái, cô trở mình đổi nhiều tư thế, giữa chừng còn ngẩng đầu lên, ánh mắt mơ màng nhìn Tống Dịch, giọng nói mang theo vẻ khàn khàn chưa tỉnh ngủ: “Tống Dịch, còn có gì cần dịch không?”

“Tạm thời không có, ngủ đi.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm lại nhắm mắt, đổi một tư thế khác.

Khi bình minh đến, cuối cùng Tống Dịch cũng nhận được điện thoại của đại sứ Kramer, và đó là một phản hồi khiến anh hài lòng.

Anh ngẩng đầu nhìn Thang Lâm đang nằm gục đối diện mình, gọi cô vài tiếng, cô trở mình suốt cả đêm không ngủ được ngon giấc, lúc này lại ngủ say rồi, khóe môi anh cong lên.

Khi Thang Lâm ngẩng đầu lên, một chiếc áo từ trên vai cô trượt xuống, cô quay đầu lại chụp lấy, phát hiện ra là áo vest của Tống Dịch. Cô lập tức nhìn Tống Dịch, Tống Dịch mặc áo sơ mi trắng, đang ngồi đối diện cô đọc sách. Ánh bình minh le lói từ cửa sổ kính trên bàn làm việc chiếu vào người anh, lại khôi phục khí chất như ngọc như lan của anh.

“Tống Dịch.”

“Tỉnh rồi à?”

“Còn có gì cần dịch không?”

“Không còn.”

“Nước B có phản hồi rồi sao?”

“Ừ.”

“Tin tốt?”

“Ừ. Nước B sẽ sớm tổ chức họp báo.”

Thang Lâm: “Tuyệt quá!”

Tống Dịch cười: “Ừ.”

“Khi nào tổ chức?”

“Cô sẽ sớm biết thôi.”

“Còn giở giọng bí ẩn? Nói cho tôi biết đi.”

Tống Dịch làm một động tác chỉ thời gian.

Thang Lâm giật mình: “Ngoài dự kiến.”

Thang Lâm nhìn Tống Dịch, anh đã có vẻ điềm tĩnh ung dung rồi. Cô biết, công việc hiện tại tạm thời kết thúc, cô cũng thả lỏng bản thân, tâm trạng vô cùng tốt.

Cô nắm chặt áo vest của Tống Dịch trong tay, đề phòng bị trượt, hai tay lại kéo áo vest lại. Cô nhìn Tống Dịch chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nói: “Vẫn còn hơi lạnh, tôi mặc thêm một lát nữa, Phó trưởng phòng Tống có phiền không?”

Tống Dịch nhìn cô một cái: “Không phiền.”

Thang Lâm hơi nhếch khóe môi, một lát sau cô vừa như thật vừa như giả hỏi: “Phó trưởng phòng Tống có thường cho người khác mặc áo của mình không?”

Nghĩ đến mì gói khó ăn, cô lại hỏi: “Có… từng pha mì gói cho người khác không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK