• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Carrot – Beta: Cún


Khi Tống Dịch bảo Thang Lâm dẫn anh đến chợ hoa, anh đã đi đường vòng, đại khái xem tình hình ở Cavô một chút, anh không cần định vị cũng biết chỗ nào có bệnh viện, cũng như đường đi như thế nào. Mà bệnh viện gần đại sứ quán nhất lại ở cách đó hơn hai mươi cây số.

May mà lần này không gặp phải tình trạng kẹt xe như lần đi chợ hoa, đèn giao thông ở Cavô cũng rất ít, Tống Dịch lái xe một mạch, chưa đến mười phút đã đến bệnh viện.

Lúc này trời đã tối, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ đường nét của bệnh viện và dòng chữ “Phòng khám” được viết bằng chữ đỏ. Bởi vì ở Cavô, ngoài cấp cứu, bác sĩ chỉ làm việc vào buổi sáng, bắt đầu từ buổi chiều là không làm nữa.

Đến buổi tối, chỉ có khoa cấp cứu có bác sĩ, bệnh viện chỉ bật một số ít đèn, ánh sáng rất tối.

Tống Dịch dừng xe, nhanh chóng rút chìa khóa xe ra, sau đó ôm Thang Lâm vội vàng chạy về phía cổng bệnh viện.

Tống Dịch ôm Thang Lâm chạy vào bệnh viện, đăng ký cấp cứu, rồi theo mũi tên chỉ dẫn đến phòng cấp cứu.

Ban ngày người trong bệnh viện đã ít rồi, đến buổi tối lại càng như vậy. Đến khoa cấp cứu, không có một ai, kể cả bác sĩ. Tống Dịch nhíu mày, tìm xung quanh một vòng, vẫn không thấy bác sĩ, cũng không thấy y tá. Anh đành phải ôm Thang Lâm chạy về quầy đăng ký hỏi. Nhân viên đăng ký nghe xong thì bảo anh có lẽ phải đợi một lát, bác sĩ có lẽ đang nghỉ ngơi ở phòng nghỉ, cô ấy sẽ gọi điện hỏi xem sao.

Việc quản lý bệnh viện ở Cavô không được chặt chẽ lắm. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Tống Dịch đợi nhân viên đăng ký gọi điện xong thì lại ôm Thang Lâm đ ến phòng cấp cứu. Trên hành lang bên ngoài phòng cấp cứu có hai chiếc ghế dài, Tống Dịch ôm Thang Lâm ngồi xuống chờ trên một trong hai chiếc ghế dài đó. Bên trong bệnh viện rất yên tĩnh, Tống Dịch cúi đầu nhìn người trong ngực, cô nhắm chặt hai mắt, trên mặt không có chút máu nào. Cô gầy hơn nhiều so với những gì anh nhớ, cằm cũng nhọn hơn một chút. Lúc anh ôm cô thì mới kinh ngạc nhận ra cân nặng của cô lại nhẹ đến vậy.

Trong hơn một tháng ở Cavô vừa qua, cô đều không ăn uống gì đàng hoàng.

Một lát sau, anh lại ngẩng đầu lên, tìm kiếm bóng dáng của bác sĩ, bác sĩ vẫn chưa đến. Anh nhíu chặt mày, nếu bệnh tình nghiêm trọng, bác sĩ lại chậm trễ như vậy, chẳng phải là sẽ có chuyện lớn sao? Trong lòng Tống Dịch lo lắng khôn nguôi, mỗi giây trôi qua anh lại thêm một phần lo lắng.

Anh là người có thể nhẫn nại và luôn điềm tĩnh, nhưng lúc này trong lòng anh lại bồn chồn không yên.

Năm phút trôi qua, bác sĩ ngáp dài, dụi mắt đi đến.

“Mời vào.” Bác sĩ quay đầu nói với Tống Dịch, nói xong lại ngáp một cái.

Tống Dịch đi theo sau bác sĩ vào phòng cấp cứu, không đợi bác sĩ hỏi anh đã nói: “Cô ấy đột nhiên bị ngất, từ lúc ngất đến giờ đã gần một tiếng rồi.”

Bác sĩ nhìn Thang Lâm một cái, Tống Dịch lại nói: “Cô ấy hơn một tháng nay không ăn uống gì nhiều.”

Bác sĩ hỏi Thang Lâm trước khi ngất còn có triệu chứng gì không, Tống Dịch trả lời “Không có”, sau đó bác sĩ vừa hỏi thêm vài câu hỏi khác vừa kiểm tra.

Cuối cùng đi đến kết luận, Thang Lâm quả thật là ngất vì không ăn uống gì suốt nhiều ngày, nên phải truyền dịch.

Phòng bệnh rất đơn sơ, Thang Lâm nằm trên giường bệnh, một y tá đang tiêm và truyền dịch cho Thang Lâm. Y tá tiêm mấy lần đều không đúng vị trí.

Mỗi lần y tá tiêm một mũi, Tống Dịch đều nhíu mày một cái, cuối cùng y tá vẻ mặt áy náy nói: “Thưa anh, xin lỗi, tôi đổi tay khác để tiêm cho cô ấy.”

Tống Dịch vẻ mặt nghiêm nghị. Y tá trực ban chỉ có một người, ngay cả đổi người cũng không thể.

May mà sau khi đổi tay khác thì y tá cuối cùng cũng đã tiêm đúng chỗ.

Thang Lâm bắt đầu truyền dịch, Tống Dịch ngồi trên một chiếc ghế cũ kỹ trước giường bệnh, hai tay vịn vào hai bên thành ghế, hai mắt nhìn người trên giường bệnh. Lúc này cô không có chút sinh khí nào. Anh nhớ lại những lời oán trách của cô đối với anh ở nhà ăn: “Tôi không ăn được đồ ăn thì đó là lỗi của tôi sao? Đừng có dùng giọng điệu dạy đời như vậy. Anh dựa vào đâu mà dạy đời tôi?” Còn có câu “Tôi không mong anh quan tâm tôi, nhưng anh khiến tôi cảm thấy rất buồn.”

Sau hơn nửa tiếng, Thang Lâm dần dần có động tĩnh, mí mắt và ngón tay của cô đều khẽ động đậy. Tống Dịch vội vàng đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước giường của Thang Lâm. Một lát sau, Thang Lâm từ từ mở mắt ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là một gương mặt tuấn tú. Tống Dịch khẽ cúi người nhìn cô, và hỏi: “Tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?”

Đầu của Thang Lâm vẫn còn choáng váng, hai mắt mờ mịt nhìn Tống Dịch, không có sức để nói chuyện.

Tống Dịch thấy Thang Lâm mơ mơ màng màng, anh nhẹ nhàng nói: “Nếu vẫn còn cảm thấy chóng mặt thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi thêm một lát.”

Thang Lâm lại nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh đã mở mắt ra, dường như đã tỉnh táo lại ngay lập tức.

Cô nhìn thấy căn phòng xa lạ trước mắt, lập tức quay đầu lại, Tống Dịch vẫn ở đó.

“Tống Dịch?” Vẻ mặt cô nghi hoặc, giọng nói yếu ớt. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Tống Dịch “ừm” một tiếng, nói: “Cô bị ngất, bây giờ đang ở bệnh viện truyền dịch.” Nói rồi Tống Dịch ngẩng đầu nhìn túi truyền dịch một cái, rồi lại nói: “Vẫn còn phải truyền một lát nữa mới xong, cô đừng động đậy.”

Thang Lâm nhớ lại tình hình trước khi cô đưa tài liệu đã được phiên dịch cho Tống Dịch thì trước mắt đột nhiên mờ mịt. Cô rất nhanh đã hiểu ra đầu đuôi mọi chuyện.

Cô bị ngất, là Tống Dịch đã đưa cô đến bệnh viện.

“Tại sao tôi lại ngất xỉu?” Cô hỏi. Tống Dịch nói: “Hạ đường huyết. Hơn một tháng không ăn uống gì nhiều, cơ thể đã không chịu nổi rồi.”

Thang Lâm hiểu rõ.

Cô không nói gì nữa, thu hồi ánh mắt từ trên người Tống Dịch, ủ rũ nhìn lên trần nhà bệnh viện, trong lòng nghĩ đến cuộc tranh cãi trước đó với Tống Dịch.

Tống Dịch lại về ghế ngồi xuống.

Nghĩ đến việc Thang Lâm cần nghỉ ngơi, Tống Dịch không nói gì, trong phòng bệnh im lặng vô cùng.

Khi túi truyền dịch sắp hết, Tống Dịch đứng dậy đi gọi y tá.

“Truyền xong rồi, không sao nữa đâu. Về nhà nhớ ăn nhiều vào.” Y tá vừa rút kim vừa nói với Tống Dịch và Thang Lâm.

Y tá rút kim xong, dặn Thang Lâm dùng tay ấn bông gòn một lát. Thang Lâm ngồi trên giường, im lặng ấn miếng bông gòn ở chỗ vừa tiêm.

Một lát sau, Tống Dịch nhắc nhở: “Được rồi.”

Thang Lâm ném bông gòn vào thùng rác, xuống khỏi giường bệnh, vẫn không nói gì.

Tống Dịch dẫn Thang Lâm đi đến cổng bệnh viện.

Lúc này bên ngoài bệnh viện đã tối đen như mực, Thang Lâm đứng ở cổng ngẩng đầu nhìn màn đêm dày đặc, không biết mình đã ở bệnh viện bao lâu rồi.

“Thật không ngờ tham tán Tống lại tốt bụng ở lại bệnh viện cùng tôi.” Cuối cùng Thang Lâm cũng mở miệng nói một câu.

Nói xong, cô vừa nhấc chân, suýt chút nữa thì bị ngã.

Tống Dịch mắt nhanh tay lẹ nắm lấy tay cô, giữ vững thân hình của Thang Lâm.

Thang Lâm cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện ở cổng có mấy bậc thang, trong ánh sáng lờ mờ rất khó phát hiện. Mà lúc này Tống Dịch đang nắm tay cô, tim cô đập một nhịp. Tống Dịch tiếp tục nắm tay Thang Lâm đi xuống bậc thang. Cảm giác được bàn tay lớn của người đàn ông nắm lấy khiến tim người ta đập nhanh hơn.

Chỉ là vừa xuống bậc thang thì Tống Dịch đã buông tay ra.

“Xe ở bên kia.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm không đáp lời, lặng lẽ đi theo bên cạnh Tống Dịch. Cô vẫn đang nghĩ về cảm giác vừa nắm tay khi nãy. Chỉ là người đàn ông này cũng thả tay ra quá nhanh, hơn nữa vẻ mặt của anh vẫn thản nhiên, cứ như vừa rồi chưa từng nắm tay con gái.

Cô thật sự ghét cái vẻ ngoài như vậy của anh, cô không nhịn được mà hỏi: “Tham tán Tống nắm tay tôi có cảm giác như thế nào?”

Mí mắt của Tống Dịch khẽ động, quay đầu liếc cô một cái: “Cô đang nghĩ cái gì vậy?”

Thang Lâm cố chấp nói: “Tôi chỉ muốn biết thôi.”

Tống Dịch quay mặt đi, nói: “Đừng nghĩ lung tung. Trước đó không phải cô còn nổi giận với tôi sao? Một tràng oán trách?”

Thang Lâm hừ một tiếng, nói: “Câu nào tôi nói sai sao?” Sau đó lại nói: “Nhưng điều này không mâu thuẫn với việc tôi muốn biết anh nắm tay tôi có cảm giác như thế nào.”

Tống Dịch không tiếp lời. Thang Lâm chờ đợi câu trả lời của Tống Dịch.

Tống Dịch cuối cùng cũng nói: “Giống như hồi còn nhỏ.”

Giống như hồi còn nhỏ? Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Thang Lâm khẽ nheo mắt, câu trả lời này không phải là điều cô muốn.

“Vừa nãy anh làm thế nào đưa tôi từ trên xe vào bệnh viện vậy?” Thang Lâm dừng bước, lại hỏi.

Tống Dịch không trả lời, tiếp tục đi về phía trước. Mà đi được vài bước, không nghe thấy Thang Lâm đi theo sau, cuối cùng anh cũng dừng bước, chậm rãi xoay người.

Đêm tối dày đặc, xung quanh không có ánh sáng gì, hai người cách nhau không xa, nhưng anh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của cô.

Thang Lâm cũng đang nhìn bóng dáng của Tống Dịch, cái bóng đen tối nhưng vẫn thẳng tắp. Cô chờ đợi câu trả lời của anh, anh không nói thì cô cũng không nói.

Không khí giữa hai người dường như đang ngưng đọng, nhưng lại có một loại mập mờ khó tả.

Tống Dịch hồi lâu không lên tiếng, một lúc lâu sau, giọng nói của anh từ trong bóng tối nhẹ nhàng truyền đến: “Bế lên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK